NGƯỢC MỊ NHẸ NHẸ THÔI ĐƯỢC KHÔNG?


Vừa nghe đến tên Viên Duy, mặc kệ là nam sinh hay nữ sinh, đều vây lại đó.
Nhất trung không có truyền thống bình chọn giáo thảo.

Nhưng nếu là Viên Duy thì không như thế, anh ở trong lòng học sinh nhất trung, tương đương với giáo thảo.

Vào ngày đầu tiên khai giảng, anh làm học sinh đại biểu lên bục phát biểu.

Sau đó các nghi thức như kéo cờ, các loại hoạt động, chỉ cần là nghi thức cần lộ mặt thì sẽ có thân ảnh của anh.

Kể cả người không biết anh, cũng sẽ mơ hồ từng nghe qua tên của anh.

Ở trong mắt bọn học sinh, Viên Duy chính là đại biểu cho những người học tập tốt, mỗi ngày đều hướng về phía trước.

Hơn nữa ở trường hơn nửa năm, đã có rất nhiều nữ sinh thổ lộ với anh, anh đều cự tuyệt.

Hiện tại mọi người đều tò mò, rốt cuộc ai là người có thể đem đóa hoa cao lãnh này hái xuống?
Dần dần mà, càng ngày càng nhiều người xúm lại đây, chậm rãi đem người bên trong quây thành một vòng.


Tô Hữu Điềm không cao lắm, căn bản nhìn không nhìn được vào bên trong.
"Là chị Liễu Thấm lớp 6 năm hai à? Nghe nói người theo đuổi chị ấy rất nhiều, mà nghĩ thế nào lại thích Viên Duy?"
"Trường mình có mấy nữ sinh không thích Viên Duy? Lại nói chị Liễu Thấm cũng không chấp nhận những người kia, nhưng thật ra tớ cảm thấy hai người này rất xứng đôi."
"Tớ cảm thấy Viên Duy chắc là sẽ đáp ứng.

Chị Liễu Thấm so với các nữ sinh khác không giống nhau.

Chị ấy lại không phải người chỉ nhìn mặt, tớ nghe người khác nói, chị ấy thích Viên Duy hình như nửa năm rồi."
"Viên Duy chướng mắt những người khác nên điều đấy là đương nhiên.

Nhưng nếu chị Liễu Thấm thất bại, những kẻ thích chị ấy chắc sẽ xé xác Viên Duy."
Tô Hữu Điềm nghe mà ruột gan cồn cào.

Cô nhịn không nổi, mặt trắng bệch mà muốn vọt vào xem.

Nhưng đám người vây đến chật như nêm cối, cô chen chúc cả nửa ngày, cũng chỉ có thể nhìn thấy gáy của Viên Duy.

Tô Hữu Điềm bất đắc dĩ đành phải ngồi xổm xuống, nhìn từ dưới chân bọn họ lên.

Hai tay của Viên Duy đút túi, nhàn nhạt mà nhìn phía đối diện.
Đối diện là một nữ sinh đuôi tóc hơi cuốn, mặc đồng phục, nhìn như bình tĩnh, thật ra hai tay đều phát run giương cằm nói: "Không biết tôi viết thư cho cậu, cậu có thấy không?"
Thư? Tô Hữu Điềm theo bản năng mà nghĩ đến lá thư trong ngăn bàn của Viên Duy, chẳng lẽ là chị ta bỏ vào đi?
Viên Duy nhìn Liễu Thấm, không nói lời nào.
Liễu Thấm hít sâu một hơi, cười nói: "Thôi, cái đấy không quan trọng, tôi cảm thấy một số lời nói phải ngoài mặt mới tính là có thành ý.

Viên Duy, tôi để ý cậu đã hơn nửa năm rồi.

Từ ngày đầu tiên cậu vào trường, tôi liền để ý tới cậu.

Nhưng tôi cảm thấy ở thời điểm cấp ba này quan trọng nhất trừ học tập thì cái khác đều là vô dụng, cho nên, tôi vẫn luôn không biểu đạt tâm ý của mình.

Thẳng đến thứ sáu tuần trước, có người nói trong lớp của cậu có người đối với cậu...."

Thứ sáu tuần trước, kia chẳng phải là nói chính là cô sao?
Tô Hữu Điềm nhịn không được đứng bật lên.
Gió nhẹ gợi lên tóc mái của Viên Duy, anh nheo đôi mắt lại.

Con ngươi nhạt màu lúc này càng thêm ôn hòa.

Ở cấp ba, truyền kì về Viên Duy không chỉ có ở thành tích của anh, mà còn ở tướng mạo của anh.

Anh có thể ở trong một dàn đông đảo soái ca trổ hết tài năng.

Mấu chốt nhất chính là cặp đồng tử kia không giống người thường của anh.

Dưới ánh mặt trời nhộn nhạo, như là một hồ nước tràn đầy toàn bộ con ngươi.
Khi anh nhìn đối phương mà không nhúc nhích, có một loại ảo giác đang đem đối phương bao vây ở trong hồ nước.

Đặc biệt là bây giờ anh vẫn còn trẻ tuổi, con ngươi vẫn chưa có sự trầm ổn và ẩn nhẫn về sau, vẫn còn là một thiếu niên cứng cỏi, thẳng thắn, non nớt, thoạt nhìn rất câu dẫn lòng người.

Liễu Thấm bị anh nhìn như vậy, nhiệt độ trên mặt dần dần tăng, dưới ánh mặt trời như là quả táo chín.

Tô Hữu Điềm đứng ở phía sau, thấy không rõ vẻ mặt của anh, gấp đến độ ruột gan cồn cào.
Viên Duy rốt cuộc có không chấp nhận Liễu Thấm hay không? Nếu chấp nhận lời tỏ tình của Liễu Thấm, thì chẳng phải là cô sẽ biến thành vợ hai ư?
Nghĩ đến đây, Tô Hữu Điềm nhịn không được nghiến răng.
Nhưng mà Viên Duy đã từng nói qua, anh chỉ từng yêu đúng một người là cô, nên chắc là sẽ không đáp ứng Liễu Thấm...!đúng không?

Tô Hữu Điềm ngừng thở, đè nén xuống sự khẩn trương, lẳng lặng mà nghe Liễu Thấm nói.
Không những Tô Hữu Điềm, thấy Liễu Thấm nói đến phần trọng điểm, kể cả người xung quanh cũng bắt đầu ngừng thở.
Liễu Thấm không tự giác mà bước lên trước.

Cô nàng nhìn gương mặt của Viên Duy, giống như là nhìn một tia sáng, từng bước một mà theo đuổi.
"Cho nên, hôm nay tôi đã lấy hết can đảm, chính là để biểu đạt tâm ý của tôi.

Viên Duy, tôi mặc kệ cậu có bạn gái hay không, mặc kệ cậu có người trong lòng hay không, tôi chỉ là muốn cậu biết tâm ý của tôi...!"
Cô nàng hít sâu một hơi, lấy từ sau lưng ra một cái hộp, duỗi tay ra ngoài.
"Viên Duy...!Cậu có thể chấp nhận phần tâm ý này không?"
Viên Duy mặt vô biểu tình, anh tiến lên một bước.
Trái tim của Tô Hữu Điềm ngừng đập.

"Không thể nào, nhìn dáng vẻ là định chấp nhận à?"
"Đây là muốn đồng ý ư?"
"Không nhất định là chấp nhận đi....."
"Cậu không thấy Liễu Thấm kích động đến sắp khóc sao?".


Bình luận

Truyện đang đọc