NGƯỢC MỊ NHẸ NHẸ THÔI ĐƯỢC KHÔNG?

Sau khi về nhà, Tô Hữu Điềm vốn định tiếp tục làm chân đồ trang trí của mình, vậy nhưng Viên Duy dường như lại bận rộn chuyện gì khác, trên cơ bản là chẳng để ý gì đến cô nữa. Điều này khiến quyết định phải thể hiện dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc, như cái xác không hồn, sau đó khiến Viên Duy đau khổi, hối hận không dứt của cô cứ thế như đánh vào bông.

Đến cả lời thoại đau đớn tột cùng không muốn sống nữa cô cũng đã nghĩ xong cả rồi, vậy mà Viên Duy lại chẳng ngó ngàng gì đến cô?

Cái quần què gì dzợ? Chẳng lẽ thiện tính bộc phát, để cô nhảy nhót hai ngày rồi sẽ nhốt cô vào phòng tối sau?

Nghĩ tới đây, cô không khỏi ôm chặt lấy chính mình.

Tuy Viên Duy không có ở đây nhưng cô giúp việc Lý Phương vẫn rất tận trách, Tô Hữu Điềm mà định ra ngoài, bà sẽ từ phòng bếp ngó ngay ra, híp đôi mắt tí hin nhìn cô chằm chằm rồi âm thầm gọi điện thoại cho Viên Duy.

Dù Viên Duy đã nói không cần để ý cô nữa nhưng Lý Phương vẫn rất chi tiết rõ ràng báo cáo cho Viên Duy.

Tô Hữu Điềm cảm thấy chẳng hề gì, dù sao cô cũng không mất miếng thịt nào.

Điều khiến cô lo lắng nhất là đã rất lâu rồi Nghê Thu Vũ không còn gửi tin nhắn tới nữa. Nếu cô ấy rời đi thì dù sao cũng phải gọi cho cô một cú chứ. Dù sao cũng đều là kí chủ cả, không phải còn có với nhau một tình chiến hữu cách mạng sao.

Nhưng đừng nói là tin nhắn, đều cả trên mạng cũng không có tin tức gì của Nghê Thu Vũ.

Rõ ràng mấy hôm trước vẫn đang rộn ràng tin cô ấy bao nuôi thịt tươi nhỏ cơ mà.

Điều này khiến Tô Hữu Điềm cứ lấn cấn mãi, lẽ nào "Nghê Thu Vũ" đi rồi, Nghê Thu Vũ thật sự vẫn chưa kịp trở về nên mới không có động tĩnh gì như thế?

Nghĩ vậy, cô không nhịn được liên tưởng đến mình. Nếu cô không quyết định ở lại, vậy Thịnh Hạ chân chính liệu có trở về không?

Giờ cô đã quyết định ở lại, vậy linh hồn của Thịnh Hạ đâu? Vẫn bị hệ thống thu mất sao?

Nghĩ đến mình đang chiếm thân thể của người khác, hơn nữa còn sẽ chiếm cả đời, cô không khỏi có chút khó chịu.

Hiện giờ cốt truyện về cơ bản là đã đi hết, nghĩ đến hệ thống đã rơi vào trạng thái ngủ say, Tô Hữu Điềm không khỏi càng thêm nhụt chí.

Nghĩ một hồi, "Nghê Thu Vũ" là kí chủ đã xuyên không nhiều lần, chắc chắn có rất nhiều kinh nghiệm, hay là đi hỏi cô ấy một chút xem giờ nên làm gì.

Vì vậy, cô bèn tìm thẳng tới nhà Nghê Thu Vũ.

Ngoài dự liệu là, cô gõ cửa hồi lâu mà không thấy ai ra mở.

Tô Hữu Điềm nhíu mày, lên mạng tìm kiếm, bài post mới nhất trên Weibo của Nghê Thu Vũ chỉ nói rằng gần đây cô hơi mệt, muốn ra nước ngoài giải sầu.

Tô Hữu Điềm cảm thấy có gì đó không đúng, lời này là "Nghê Thu Vũ" nói hay là Nghê Thu Vũ nói?

Nếu là "Nghê Thu Vũ" thì cô ấy đằng nào cũng phải đi, cần gì phải nói một câu thừa thãi như vậy?

Nếu là Nghê Thu Vũ thì cô ấy đã quay lại rồi sao? Sao lại phải nói một câu như vậy?

Tô Hữu Điềm vô thức cắn ngón tay, cứ cảm thấy trong lòng có dự cảm xấu.

Đương nghĩ ngợi, điện thoại di động của cô vang lên, cô lấy ra xem, là Viên Duy.

Đầu kia, Viên Duy nói: "Mẹ em tới, trở về đi."

La Uyển Vân?

Tô Hữu Điềm nghĩ đến tính tình bà mẹ này, đoán ngay ra được bà ta đến vì điều gì, còn không phải là vì muốn gả cô vào nhà giàu sao?

Tô Hữu Điềm than thở, Viên Duy biết rõ La Uyển Vân đức hạnh ra sao rồi mà sao vẫn còn để ý tới bà ta vậy.

Cô rên rỉ một tiếng, hỏi: "Bà ấy nói gì?"

Tâm trạng Viên Duy dường như rất tốt, thậm chí còn cười khẽ một tiếng: "Em đoán được rồi còn gì. Mẹ em sốt ruột, muốn biến em thành cô Viên sớm sớm một chút."

Tô Hữu Điềm tiếp tục than thở như sống không còn gì luyến tiếc.

Về đến nhà, quả nhiên thấy ngay La Uyển Vân đang ngồi trên sofa, mái đầu bà không một sợi tóc bạc, ngồi cùng với Viên Duy chững chạc thành thục, có bảo là chị gái anh người ta cũng tin.

Tô Hữu Điềm đặt mông ngồi xuống cạnh Viên Duy, ngước mi giương mắt nhìn bà.

La Uyển Vân vuốt vuốt tóc mai đen nhánh gọn gàng, mỉm cười với cô:

"Sao vậy, quấy rầy thế giới hai mình của hai đứa à, không chào đón mẹ?"

Tô Hữu Điềm giờ đã có Viên Duy chống lưng, không còn sợ bà nữa, muốn nói với bà chuyện giữa hai người họ không cần bà phải quan tâm, nhưng nói vậy lại sợ Viên Duy nghĩ nhiều, cho rằng cô lại muốn trốn tránh, đành không thể làm gì khác ngoài im lặng.

Viên Duy rót cho La Uyển Vân một chén trà, lại rót cho Tô Hữu Điềm một chén.

"Mới rồi đã nói với cô rồi mà, cô không cần phải lo lắng, Thịnh...cô ấy ở chỗ cháu sống rất tốt."

Tô Hữu Điềm chạy đi chạy lại tới tận trưa, đang rất khát, vừa định thò móng vuốt ra bưng chén đã bị Viên Duy đánh một cái vào tay.

"Nóng."

Tô Hữu Điềm càu nhàu thu móng vuốt lại.

La Uyển Văn thản nhiên liếc mắt, mỉm cười.

"Mẹ cũng không phải có ý giục giã gì hai đứa, chỉ là hai đứa đều đã chừng đó tuổi rồi, nếu không tranh thủ nhanh chóng có con đi thì sau này khó mà có sức chăm sóc lắm."

Viên Duy cụp mắt, lắc lắc chén trà Tô Hữu Điềm. Giọng nói không nhanh không chậm, nhìn không ra trước đây từng có hiềm khích với La Uyển Vân:

"Cô nói đúng ạ, cháu sẽ tranh thủ."

Anh nói "cháu sẽ tranh thủ" mà không phải "bọn con sẽ tranh thủ", Tô Hữu Điềm nghe ra được sự khác biệt nhưng La Uyển Vân thì không, còn hài lòng gật đầu.

Cô tiếc hận thở dài một hơi.

Có thể tưởng tượng ra sau này Viên Duy sẽ lăn lộn cô thế nào.

Tiễn La Uyển Vân đi rồi, Tô Hữu Điềm nhìn Viên Duy ngồi cạnh mình, rất thảnh thơi làm nguội trà cho cô, cô ngồi xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt Viên Duy, hỏi:

"Mấy ngày nay sao tâm trạng anh tốt thế?"

Viên Duy tùy ý nói: "Sao nhìn ra được vậy?"

Tô Hữu Điềm đáp: "Em không thông báo cho anh đã ra cửa, nếu là lúc trước, anh khẳng định đã nổi giận rồi."

Viên Duy nói: "Em có thể ra ngoài bất cứ lúc nào em muốn."

Tô Hữu Điềm nghi ngờ nhìn anh: "Mấy hôm trước không phải anh còn định nhốt em vào phòng tối nhỏ sao?"

Viên Duy quay đầu: "Phòng tối nhỏ?"

"Thì, chính là nhốt em vào một căn phòng, bốn phía không ánh sáng, sau đó trong phòng chỉ có một cái giường lớn, đầu giường có còng tay, đem em..."

Viên Duy bắt tréo chân, thong dong nhìn cô: "Nói tiếp đi, sao không nói nữa?"

Tô Hữu Điềm tự tát vào mặt mình mấy phát.

Viên Duy buồn cười nhìn cô, anh đặt chén trà xuống, ngửa người dựa ra sau, vươn tay đặt sau cổ Tô Hữu Điềm, nhẹ nhàng hà hơi vào tai cô:

"Yên tâm đi, tạm thời anh vẫn chưa đến mức đó với em."

Tạm thời?

Tô Hữu Điềm một lời khó nói hết nhìn anh.

Viên Duy đưa chén trà cho cô: "Hôm nay đi đâu vậy?"

Tô Hữu Điềm nói: "Thăm Nghê Thu Vũ, cô ấy không ở nhà."

Viên Duy cụp mắt, rót cho mình một chén trà, trầm mặc nghe Tô Hữu Điềm nói.

Tô Hữu Điềm ghé sát vào anh, nhìn chằm chằm vào mắt anh:

"Anh nói xem... Có phải cô ấy xảy ra chuyện gì rồi không?"

Viên Duy ung dung nhấp một ngụm trà, buồn cười nói: "Cô ấy có thể xảy ra chuyện gì?"

Tô Hữu Điềm nói: "Nhiều chứ, cô ấy là một minh tinh mà, ví dụ như bắt cóc này...giết con tin này...tai nạn giao thông này."

Mỗi vế cô đều liếc sang Viên Duy, cũng không biết là nên thất vọng hay nên thở phào, cô không phát hiện ra bất kì nét gì dị thường trên mặt Viên Duy.

Viên Duy xoa đầu cô, nói: "Không có việc gì thì đừng nghĩ nhiều."

Tô Hữu Điềm biết lòng dạ Viên Duy sâu hơn cô nhiều, muốn lừa cô dễ như trở bàn tay.

Hiện giờ không nhìn ra điều gì không có nghĩa là Viên Duy thực sự không làm gì.

Tô Hữu Điềm cắn môi, chỉ thấy đầu óc mình quá không đủ dùng.

Viên Duy ôm cô, như muốn hòa cô vào lòng mình.

"Em ráng chịu đựng chút, chờ qua mấy ngày nữa...anh sẽ không ép buộc gì em nữa, về sau em muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm, muốn sống ở đâu thì sống ở đó. Sau đó anh sẽ cho em một hôn lễ hoàn mỹ..."

Tim Tô Hữu Điềm thắt lại, nhịn không được nắm lấy lưng áo anh:

"Ý anh là sao?"

Viên Duy không trả lời, chỉ xoa đầu cô, mỉm cười:

"Nhanh thôi, sẽ nhanh thôi..."

Tô Hữu Điềm kinh ngạc nhìn anh, không hiểu vì sao mà sợ run.

Sau đó, Viên Duy dường như lại bận đến không thể phân thân, anh về nhà càng lúc càng muộn, cứ như bên ngoài có gì hấp dẫn anh lắm vậy.

Lâu dần, Tô Hữu Điềm soi gương, thấy ấn đường mình xám ngắt.

Chuyện tìm kiếm Nghê Thu Vũ vẫn chưa có kết quả, Tô Hữu Điềm càng ngày càng lo lắng, cô chất vấn Viên Duy, theo dõi Viên Duy, tất cả đều không có tác dụng.

Đương lúc cô cho rằng mình phải bó tay với chuyện này, một sớm nọ, trong đầu cô đột nhiên vang lên một tiếng "tích".

Cô gần như ngồi bật dậy!

Cô lăn lộn trên giường, gào khóc: "Hệ thống! Hệ thống! Cuối cùng mi cũng đáp lại ta rồi! Ta còn tưởng rằng mi về chầu ông bà rồi cơ!"

Hệ thống nói: "Đừng lăn lộn nữa, mau đi cứu Nghê Thu Vũ đi."

"Nghê Thu Vũ?" Tô Hữu Điềm sửng sốt: "Cô ấy làm sao?"

"Bị Viên Duy bắt cóc, nếu cô tới trễ một bước, có khả năng cô ấy sẽ bị mổ phanh ra đấy."

Tô Hữu Điềm cả kinh, lăn lông lốc thẳng xuống đất.

"Cô ấy ở đâu? Ta đi ngay đây!"

Hệ thống cho cô một bản đồ, Tô Hữu Điềm phóng vụt xuống nhà xông ra ngoài.

Cô ngồi lên một chiếc taxi, nhìn bản đồ, hỏi tài xế:

"Anh ơi, bệnh viện Nhân Ái ở đâu thế?"

Tài xế đáp: "Bệnh viện Nhân Ái? Bỏ hoang nhiều năm rồi, ở ngoại thành đó, cô tới đó làm gì?"

Bỏ hoang nhiều năm rồi?

Tô Hữu Điềm khiếp đảm, một bệnh viện bỏ hoang, có khi nào Viên Duy sẽ mổ phanh Nghê Thu Vũ ra không...

Cô càng nghĩ càng hoảng sợ, gọi thẳng cho Viên Duy.

Lần nào gọi cũng là thông báo số này không liên lạc được, Tô Hữu Điềm ném di động đi, chỉ hận không thể bay luôn qua.

Cuối cùng cũng tới nơi, Tô Hữu Điềm vung tiền rồi chạy luôn vào.

Từ xa đã trông thấy một đám người bao quanh bệnh viện cũ nát, trong lòng cô căng thẳng, bổ nhào tới.

Ở cửa, một gã ưỡn bụng cúi xuống nhìn cô: "Chỗ này không thể vào."

Tô Hữu Điềm cuống điên lên được, gào với thẳng vào trong: "Viên Duy! Viên Duy! Anh ra đây!"

"Nếu anh làm chuyện xấu, cả đời này em cũng sẽ không tha thứ cho anh!"

"Viên Duy! Viên Duy!"

Đúng lúc này, Lý Nham sải bước đi ra.

Thấy Tô Hữu Điềm, y nhướng mày: "Sao cô lại tới đây?"

Lồng ngực Tô Hữu Điềm phập phồng gấp gáp, cô nghiến răng: "Tôi muốn gặp Viên Duy, cho tôi vào, hoặc bảo anh ấy ra đây cho tôi!"

Lý Nham khó xử nhìn cô, Tô Hữu Điềm nhìn y chằm chằm: "Anh không cho tôi vào có tin tôi báo cảnh sát không!"

Lý Nham thở dài, cầm điện thoại lên gọi điện, tiếp đó nói với Tô Hữu Điềm: "Cô đi theo tôi lên đi."

Nói đoạn, Tô Hữu Điềm lập tức vào cùng y.

Kiến trúc của bệnh viện này và nhà xưởng cũ kia hoàn toàn khác nhau nhưng cảm giác lại giống nhau như đúc, có thể đem ra làm bối cảnh khủng bố luôn được ấy chứ, Tô Hữu Điềm đi theo y rẽ trái rẽ phải, cuối cùng dừng lại ở căn phòng mãi tít trong cùng."

Lý Nham nói: "Viên tổng ở bên trong, thực ra tôi cũng không biết cậu ấy làm gì. Có điều tâm trạng cậu ấy hôm nay rất dữ dội, cô vào rồi nhất định phải khuyên nhủ cậu ấy nhiều chút."

Tô Hữu Điềm nhìn cửa phòng viết hai chữ cấp cứu, hai tay không khỏi run lên.

Cô không biết mở cánh cửa này ra rồi sẽ thấy cái gì, có thể là máu thịt be bét, cũng có thể là bình an vô sự.

Cô cũng không biết nếu Viên Duy thực sự làm ra chuyện gì, cố sẽ phải đối mặt với anh thế nào.

Có điều, giờ khắc này, tất cả đều là do cô gây nên, cô nhất định phải đối mặt.

Tô Hữu Điềm nghiến răng, đẩy cửa.

Trong cửa, đủ loại máy móc đồ đạc rơi tán loạn trên mặt đất, vài bác sĩ mặc áo blouse trắng vây quanh giường bệnh, đèn giải phẫu chuyên dụng chiếu thẳng vào khuôn mặt trắng bệch của Nghê Thu Vũ, trên đầu cô gắn đầy các loại dây nhợ tấm dán, hình dung gầy guộc, miệng bị bịt lại, chỉ có thể trợn to mắt yếu ớt giãy giụa.

Tô Hữu Điềm thở phào, chưa làm sao là tốt rồi.

Viên Duy đứng bên cạnh, hơi khom người, bên chân vung vãi đầy tàn thuốc, nghe thấy tiếng cũng không ngẩng đầu.

Tô Hữu Điềm không muốn để ý đến anh, vội vàng cởi áo khoác xuống phủ lên người Nghê Thu Vũ, tiếp đó lấy khăn bịt trong miệng cô ra.

Nghê Thu Vũ không còn sức lực mà khóc nữa, cô lặng câm nằm trong lòng Tô Hữu Điềm, nước mắt thấm ướt ngực áo cô.

Đám bác sĩ khó xử nhìn về phía Viên Duy.

Viên Duy hất tay, họ lần lượt lui ra.

Tiếp đó, Lý Nham nhìn vào trong, gọi người qua đưa Nghê Thu Vũ đi.

Tô Hữu Điềm không tin y, nghiến trăng hỏi: "Các người còn muốn làm gì?!"

Lý Nham liếc qua Viên Duy, đáp: "Cô yên tâm, chúng tôi không gây thương tổn gì đến cô ấy cả."

Tô Hữu Điềm nhìn thân mình gầy nhom của Nghê Thu Vũ, cười lạnh.

Lúc này, Viên Duy ngẩng đầu lên, hốc mắt anh đỏ ửng, môi nứt nẻ, còn giống một cái xác không hồn hơn cả Nghê Thu Vũ.

Yết hầu anh giật giật, phát ra tiếng nói như tê liệt: "Em yên tâm đi, Lý Nham sẽ đưa cô ấy về nhà."

Tô Hữu Điềm quay đầu, họng cũng đau xót khó hiểu: "Em không tin anh nữa."

Viên Duy cúi đầu, rít một hơi khói thuốc, bật ra một tiếng cười như tự giễu.

Anh nói: "Để cô ấy ra ngoài trước đã, anh có lời muốn nói với em."

Tô Hữu Điềm ngần ngừ nhìn anh.

Nghê Thu Vũ tựa hồ bị dọa sợ, túm chặt lấy Tô Hữu Điềm không thả.

Viên Duy nói: "Ba phút thôi."

Bấy giờ Tô Hữu Điềm mới chịu để Lý Nham ôm Nghê Thu Vũ đi.

Nghê Thu Vũ tựa hồ coi Tô Hữu Điềm là cọng rơm cứu mạng, cứ nắm chặt tay áo cô không buông, lúc đám người Lý Nham kéo cô đi, tay áo Tô Hữu Điềm bị xé rách mất một mảnh.

Cô cúi đầu, nhìn ống tay áo bị rách của mình, chỉ cảm thấy vết rách hệt như nụ cười nhạo vô tình vận mệnh dành cho cô.

Cô lảo đảo, lần đầu tiên dùng ánh mắt xa lạ đánh giá người đàn ông trước mặt: "Sao anh lại làm như vậy?"

Viên Duy rít sâu một hơi thuốc, quầng mắt thâm xanh, vẻ mặt mơ hồ, nhưng ánh mắt lại sáng kinh người, giống như một bệnh nhân hồi quang phản chiếu, tỏa ra một sự điên cuồng hãi hùng.

"Anh cho rằng có thể ngăn cô ấy rời đi."

Tô Hữu Điềm ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh, mất hết sức lực đi tới đối diện: "Ai? Nghê Thu Vũ à?"

Viên Duy như không nghe thấy tiếng cô nói, ánh mắt lặng lẽ nhìn đăm đăm vào một chỗ, điếu thuốc đốt đến đầu ngón tay rồi anh cũng không nhận ra.

"Mấy hôm trước, anh đã mời vào chuyên gia não bộ đến, chuyên nghiên cứu hoạt động não bộ của cô ấy để tìm hiểu xem, trong đầu các em rốt cuộc là thứ gì."

Tô Hữu Điềm không biết nên khóc hay nên cười, thậm chí lòng còn chua xót, cô nói: "Anh điên rồi chắc."

Viên Duy đứng lên, anh khó khăn dợm một bước, giọng nói vẫn chẳng ra buồn vui: "Anh cho rằng mình có thể tìm ra bí mật của các em, ngăn các em rời đi, ban đầu, Nghê Thu Vũ kia còn cười nhạo anh, nói anh không biết tự lượng sức mình, thậm chí còn ôm thái độ xem kịch vui chứ chưa đi vội... Sau nữa..."

Ngón tay Viên Duy gõ nhẹ lên mặt bàn mổ, vẻ mặt lãnh đạm: "Sau nữa... Có lẽ cô ấy không chịu nổi nên đi mất."

Tô Hữu Điềm khổng khỏi lùi ra sau một bước, nhìn gương mặt càng ngày càng gầy đi của Viên Duy dưới ánh đèn, ngực như bị thủng một lỗ lớn, rét run từng trận.

Viên Duy ngước mắt, khóe miệng lại có chút ý cười: "Em tin không, nhiều chuyên gia cao cấp như vậy, thế mà lại không tra ra được rốt cuộc cô ta đã đi như thế nào, đi từ lúc nào."

Tô Hữu Điềm nói: "Các người không tra ra được đâu."

Viên Duy cười: "Anh không tin."

Giọng anh rất nhẹ, tự nhiên như đang nói không tin trên đời có ma vậy.

Sau một hồi tĩnh lặng, hốt nhiên!

Rầm một tiếng, anh hất tung bàn mổ.

"Anh không tin!!!"

Tô Điềm hét lên một tiếng kinh hãi, lập tức lùi ra sau.

Lồng ngực Viên Duy phập phồng kịch liệt, như một con thú bị nhốt trong lồng không cam lòng gầm thét, quay đầu lại, dùng cặp mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cô: "Rốt cuộc là thứ khốn kiếp gì! Tại sao lại có thể im lặng mang em đi!"

Nói đoạn, anh giẫm lên mặt đất hỗn loạn, đi thẳng đến chỗ Tô Hữu Điềm.

Thời khắc này, anh hệt như một ác ma, chỉ hận không thể xé nát Tô Hữu Điềm.

Tô Hữu Điềm cả kinh, theo bản năng chạy trốn.

Viên Duy vọt hai bước ôm lấy cô, nhẹ nhàng thở khí buốt lạnh bên tai cô:

"Em thì sao? Chừng nào thì em rời đi? Giây kế tiếp, hay là ngày mai? Ngày kia? Hay là vào lúc anh ngủ? Sau đó sẽ để lại cho anh một thi thể lạnh băng, hay là một người xa lạ?"

Nước mắt Tô Hữu Điềm lã chã như mưa, cô nức nở: "Em không đi đâu hết."

Viên Duy cắn mạnh lên cổ cô: "Anh không tin."

Tô Hữu Điềm đau đến toát mồ hôi, móng tay cô bấm sâu vào da Viên Duy.

"Anh điên rồi!"

Viên Duy nói: "Đúng, anh sớm đã điên rồi, từ lúc anh mơ thấy những thế giới này, anh đã điên rồi!"

Tim Tô Hữu Điềm quặn thắt, theo bản năng muốn giãy giụa, không ngờ trên cổ lại đột nhiên đau nhói, trước mắt dần trở nên mông lung.

Viên Duy buông ống tiêm ra, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, dịu dàng nói: "Ngủ đi, anh ở bên em..."

Hơi thở Tô Hữu Điềm nghẹn lại, tiếp đó liền rơi vào bóng tối vô biên.

Cô như lâm vào một khoảng thời gian ngủ say rất dài, hình như là một ngày, hay là ba ngày?

Lúc tỉnh lại, cảm nhận thấy hơi thở Viên Duy phả lên cổ mình, cô như một đứa trẻ lớn xác được anh ôm vững trong lòng.

Tô Hữu Điềm khó nhọc mở mắt, thấy xung quanh đen kịt, rèm cửa có vẻ như đã đóng lại.

Cô cười khổ, đây thật sự là phòng tối nhỏ rồi.

Viên Duy tựa hồ bị đánh thức, từ đầu giường lấy một cốc nước đút cho cô uống.

Nước ấm chảy vào họng, chỉ chốc lát sau, Tô Hữu Điềm lại cảm thấy mí mắt nặng trĩu muốn dính xuống.

Cô kinh hãi, giãy giụa nói: "Anh không thể như vậy... Em không thể ngủ cả đời được."

Viên Duy khàn giọng: "Chỉ cần em không rời khỏi anh."

Tô Hữu Điềm nghẹn ngào: "Em hối hận rồi... Anh là đồ khốn kiếp..."

Viên Duy nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, nói: "Hối hận cũng vô dụng, không ai có thể cướp em khỏi anh."

Tô Hữu Điềm lại chìm vào bóng tối vô tận.

Dường như cô đang mơ, hệ thống thở dài.

"Ta biết là sẽ có ngày thế này mà..."

Ý thức Tô Hữu Điềm còn chưa tỉnh táo lại hẳn, cô hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Hệ thống nói: "Chân tướng cô đã biết một phần rồi, cô không chỉ từng tới đây một lần, mà mỗi lần, cô đều vứt bỏ Viên Duy về nhà. Viên Duy  sụp đổ, thế giới sụp đổ, sau đó cốt truyện tự động đảo ngược lại, bởi vậy nên mỗi lần cô đều làm lại nhiệm vụ một lần mới."

Tô Hữu Điềm cười khổ: "Không khác gì ta đoán lắm."

Hệ thống nói: "Cô không hỏi ta vì sao lại dung túng cho cô vậy sao? Cuối cùng ta đã đúc kết kinh nghiệm, cho rằng cô dưới sự ảnh hưởng của nhiệm vụ sẽ không yêu Viên Duy sâu đậm vậy nữa, sẽ muốn về nhà hơn, bởi vậy lần này, ta không hạn chế hai người tiếp xúc, cũng không đồng thời phát nhiệm vụ quan sát Viên Duy, thấy hắn theo đuổi cô như vậy, ta tưởng là hắn đã trùng sinh, định không quản tới nữa, không ngờ ta nghĩ sai rồi, hắn đối với cô mãnh liệt như vậy, thì ra là do ta."

Tô Hữu Điềm sửng sốt: "Do mi?"

Hệ thống nói: "Cách duy nhất phá giải cục diện hiện giờ chính là đưa cô tới nơi Viên Duy không thể tìm thấy."

Nơi không thể tìm thấy?

Chẳng lẽ lại muốn biến cô thành chó mèo?

Hệ thống im lặng một lúc, nói: "Cấp ba."

Bình luận

Truyện đang đọc