NGƯỢC MỊ NHẸ NHẸ THÔI ĐƯỢC KHÔNG?

Thường Luân thấy Viên Duy ngẩng đầu như gà trống thắng chọi, tuy mặt anh vẫn không chút thay đổi, nhưng từ trong mắt có thể nhìn ra phần nào đắc ý.

Cái này có gì để mà đắc ý, khoe mình cổ dài chắc?

Thường Luân lấy làm khó hiểu.

Hai người rời khỏi đó, Thường Luân nói: "Hôm nay ăn gì? Anh mời chú."

Viên Duy lắc đầu: "Không được, em phải về nhà ăn."

"Về nhà ăn?" Thường Luân không hiểu nổi: "Giờ nghỉ trưa có mỗi hai tiếng, chú đi qua đi lại vậy làm gì rách việc."

Viên Duy mím môi, không đáp.

Thường Luân nhìn dáng vẻ đó của anh thì lập tức bừng tỉnh đại ngộ: "À... Đây là trong nhà có miệng chờ đây mà, sao thế, là chú ăn con bé hay con bé ăn chú?"

Nói đoạn, gã cười hì hì.

Viên Duy lấy chìa khóa xe ra, nhìn gã một cái.

Thường Luân vội giơ tay lên đầu hàng: "Chú đừng nhìn anh vậy, anh không nói nữa được chưa?"

Khóe miệng Viên Duy hơi nhếch, xoay người lên xe.

Thường Luân nhìn đuôi xe dần đi xa, nhìn đến ê hết cả răng, gã vội gọi cho bà xã nhà mình:

"Alooo? Vợ ơi, chút nữa anh về ăn nha."

"Ăn cái gì mà ăn! Em đang bận đi spa, lấy đâu ra thời gian nấu nướng cho anh? Tự mình lo liệu đi!"

Cụp! Đầu dây bên kia cúp máy.

Thường Luân cầm điện thoại nghẹn họng.

Aiz, thật đúng là người so với người chỉ có làm người ta tức chết mà.

Sáng sớm, Tô Hữu Điềm tỉnh lại trên giường lớn xốp mềm, vừa mở mắt đã chạm trúng mắt cún của Nhúm Lông.

Nó há miệng lè lưỡi, chảy nước dãi lên mặt cô.

Tô Hữu Điềm ngồi bật dậy, ái ối lau hết nước dãi trên mặt đi.

Cô nhìn sang hai bên một lượt, đây không phải là sofa dưới tầng, xem phong cách và bày trí thì có vẻ như là phòng ngủ.

Đêm qua không phải cô ngủ trên salon sao? Sao sáng ra lại tỉnh lại trên giường thế này?

Tô Hữu Điềm đảo mắt, trông thấy có một mặt tường treo đầy ảnh chụp, đều là những bức ảnh từng thấy ở nhà cũ, ánh mắt cô lướt qua khuôn mặt của Ông Tư Nguyệt và Viên Duy, quét một lượt, phát hiện ra bức ảnh hồi trước đặt sau cùng của Viên Duy và Thịnh Hạ không có ở đây.

Tim cô sững lại, theo bản năng nhìn quanh một vòng, vừa quay đầu thì thấy trên tủ đầu giường đặt một khung ảnh.

Lòng Tô Hữu Điềm khẽ động, chậm rãi cầm lên.

Trong hình, Thịnh Hạ cười rực rỡ, Viên Duy mặt chù ụ, không biết vì sao mà, trước đây xem thì là ôm lòng tò mò, còn hôm nay xem thì lại mang đầy một bụng buồn bực khó hiểu.

Nhìn Thịnh Hạ, cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện bị bỏ sót: "Thống Nhi, trong ba năm ta không ở đây, Thịnh Hạ đã quay lại?"

[Đúng vậy, trong ba năm này là Thịnh Hạ gốc chạy cốt truyện.]

Tô Hữu Điềm nhíu mày: "Vậy cô ta có những ký ức ta và Viên Duy chung đụng không? Cô ta không cảm thấy kỳ lạ à? Cảm thấy thân thể mình bị khống chế hay gì đó ấy."

Vừa tưởng tượng rằng hiện giờ trong thân thể cô, Thịnh Hạ đang theo dõi nhất cử nhất động của cô, cô liền sợ run người.

Hệ thống nói: [Yên tâm, ký ức của cô ấy đã bị ta xem xét thay đổi, sẽ không ảnh hưởng tới nhiệm vụ của cô.]

"Thay đổi ký ức?" Tô Hữu Điềm trợn mắt há hốc: "Ký ức của một người có thể tùy ý thay đổi sao? Cô ta hiện giờ đang ở đâu? Trong đầu ta? Hay trong bụng ta? Hay là...trong ngực?"

Tô Hữu Điềm theo bản năng nhìn xuống.

Hệ thống: [Ta còn có thể đưa cô xuyên không cơ mà, sửa ký ức của một người thì có gì khó. Linh hồn của cô ấy tạm thời đang bị giữ ở chỗ ta, đợi đến lúc ta tự sẽ thả cô ấy ra.]

Tô Hữu Điềm rùng mình một cái, cô sờ sờ tấm chăn mềm mại trên người, cảm giác tất thảy đều không phải là thật, dung lượng não của cô nhỏ như vậy, trước nay chưa từng suy nghĩ gì nhiều như bây giờ, hệ thống hôm chỉ nói chút tin tức vậy thôi đã khiến cô sợ đến mức muốn rụng tim rồi.

"Đợi đến lúc...là có ý gì?"

[Đến lúc đưa cô rời đi.]

Nói vậy chẳng khác nào nơi này là một trò chơi nhập vai, Thịnh Hạ chỉ là một NPC, còn cô chính là người chơi. Nghĩ tới đây, đầu cô muốn nổ tung. Tô Hữu Điềm run rẩy xuống giường, kéo rèm cử sổ ra, nhìn ra ngoài: "Ta không thể tin được, tất cả mọi thứ trước mắt chỉ là giả, ta có thể cảm nhận được ánh mắt, có thể chạm vào cửa kính cơ mà, những thứ này sao có thể là giả được?"

[Đâu là thật? Đâu là giả? Biết đâu thế giới của ta và cô cũng chỉ là một cuốn truyện nhảm nhí của một tác giả nào đó thì sao?]

Tô Hữu Điềm dụi mắt, cô trề môi: "Viên Duy cũng là giả?"

Vừa nghĩ đến Viên Duy khi dịu dàng khi hắc ám cũng chỉ là một dãy số liệu được sắp xếp sẵn, lòng cô như bị siết chặt, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.

[Không phải, hắn là thật. Ta trước giờ chưa từng nói nơi này là giả, từ lúc cô đặt bút viết chữ đầu tiên, thế giới này đã được tạo thành. Họ có linh hồn, có máu có thịt, điều bất đồng với cô duy nhất là số mệnh của họ vĩnh viễn chịu sự khống chế của chúng ta.]

Tô Hữu Điềm nghe mà vừa vui mừng vừa chua xót. Tuy cô nghe không hiểu được bao nhiêu nhưng cô biết Viên Duy có suy nghĩ của riêng mình, không chỉ là một dãy số liệu lạnh băng, bởi vậy mà cô phần nào có thể buông lỏng trái tim. Cơ mà, tất cả mọi người trong thế giới này lại chỉ như những con kiến bị sắp đặt, nghĩ đến đây lòng cô không khỏi cảm thấy tội lỗi.

Tô Hữu Điềm ngả người ra sau, nằm lăn ra giường, thở dài một hơi: "Ta trở về sẽ không viết truyện nữa, nghĩ đến chuyện những nhân vật dưới ngòi bút của mình bị bọn mi hành hạ như thế, bất kể chính diện phản diện gì ta cũng không nỡ."

Hệ thống lần này im lặng.

Nhúm Lông điên cuồng liếm mặt cô như phát điên, Viên Duy bình thường không cho nó lên giường, lần này anh không ở nhà, Nhúm Lông hạnh phúc cực kỳ, vừa đạp vừa nhảy trên chăn, chơi đến quên trời quên đất.

Tô Hữu Điềm ôm nó xuống dưới, mình cũng chậm rãi xuống giường.

Cô cẩn thận bước đi trên thảm, chỉ sợ mình đụng hỏng thứ gì.

Đầu cô không thể một lúc nghĩ hai chuyện, mới vừa giẫm xuống thảm trải sàn, cảm nhận được hơi thở vàng bạc, miệng cô lại lập tức không chịu im lặng.

"Vãi thật, đây chính là cảm giác ở biệt thự lớn sao? Cuộc sống hằng ngày của Viên Duy cũng thật quá sung sướng mà!"

Nói đoạn, cô nhướng mày, trong truyện nữ chính bị tổng tài mang về, vừa mở mắt đã có hơn mười hầu gái thay quần áo mới cho nữ chính, quản gia còn đẩy một xe đồ ăn dài ngoằng hỏi nữ chính ăn gì, trên bàn để một cái thẻ đen tuyền cho nữ chính tùy tiện quẹt, sao đến lượt cô thì lại chẳng có gì, có mỗi một con chó vô dụng thế này?

Nhúm Lông mở to đôi mắt tí hin như hạt đậu, vô tội nhìn cô.

Tô Hữu Điềm lạch bạch chạy xuống nhà, một cái lồng bàn to như cái nồi úp trên mặt bàn trong phòng ăn dưới tầng một xuất hiện trước mặt cô. Tô Hữu Điềm xoa xoa hai bàn tay vào nhau, kính động chạy vòng quanh bàn ăn.

"Ơ kìa ơ kìa, Viên Duy hào phóng ghê ha, nhìn qua nhiều thế này sao ta ăn hết chứ, thật là. Thống Nhi, mi đoán xem bên trong là cái gì? Bào ngư? Tôm hùm? Hay là tổ yến?"

[Trí thông minh của cô chỉ nghĩ ra mấy thứ này thôi à?]

Tô Hữu Điềm lờ nó đi, cẩn thận nhấc lồng bàn lên, còn chưa mở hết ra, cô đã ngửi thấy bên trong tỏa ra mùi thơm nức mũi, cô nuốt nước bọt.

Lúc nhất hết lên rồi, hai mắt cô tỏa sáng, tiếp đó, vẻ mặt cứng lại.

Trên bàn ăn ngay ngắn đặt một bát cháo lớn, bên cạnh đến cả dưa muối cũng không có!

Tay Tô Hữu Điềm run run cầm tờ giấy cài dưới bát cháo lên, trên đó viết: "Ăn chút đi, bữa trưa đợi tôi về ăn. Trong nhà phòng nào em cũng vào được, nhưng không được phép ra khỏi nhà."

Tô Hữu Điềm tức đến thở hổn hển, xé rách tan tờ giấy, vứt xuống chân: "Hắn có ý gì chứ? Nuôi heo chắc? Heo còn ăn ngon hơn ta!"

Hệ thống nói: [Chó cũng ăn ngon hơn cô.]

Tô Hữu Điềm quay sang nhìn, Nhúm Lông ngồi đối diện cô, nhồm nhoàm gặm khúc xương to oạch trong bát cún, cạnh bát cún còn có nửa cái chân gà nó ăn chán rồi vứt ra.

Nhúm Lông bị Tô Hữu Điềm nhìn chòng chọc đến phát hoảng, vội vàng tha cục xương của mình chạy mất.

"..." Tô Hữu Điềm nghiến răng: "Ta có thể vứt thức ăn cho chó của nó đi không?"

[Đừng, lãng phí. Con trai cún của cô cô còn ghét bỏ cái gì. Nhìn cô thảm vậy, hay là tự nấu thêm đồ ăn cho mình đi.]

Tô Hữu Điềm: "...Cút!"

Nói đoạn, cô tỏ vẻ bi phẫn, nhét một miếng cháo vào miệng.

Hạt gạo non mềm tan ra trong miệng, hai mắt cô rực sáng, trong cháo có thịt!

Bỏ đi, vì chút thịt vụn trong cháo này, cô không so đo với Viên Duy nữa.

Cơm nước xong, cô vỗ bụng đi loanh quanh, phát hiện ra có rất nhiều đồ đạc ở nhà cũ đều được mang tới đây, ảnh treo tường, còn cả một số đồ dùng trong nhà cũ nữa, còn dùng được thì để ở chỗ dễ thấy, không dùng được thì cất đi.

"Viên Duy đúng là một người hoài niệm mà..."

Tô Hữu Điềm nghĩ, đẩy một cánh cửa ra.

Vừa bước vào trong, cô đã bị giá sách chiếm trọn một mặt tường dọa cho sợ ngây người, một giá sách khổng lồ bày đầy sách vở, đây là lần đầu tiên Tô Hữu Điềm nhìn thấy nhiều sách như vậy.

Đây hẳn là phòng sách của Viên Duy.

Cô há hốc miệng đi vào, nhìn đến trợn mắt.

"Xem ra đọc sách là tiêu chuẩn của mỗi tổng tài, Viên Duy cũng không ngoại lệ."

Hệ thống nói: [Mỗi quyển sách đều có dấu vết lật xem, hắn là đọc thật đó. Quả lý một công ty lớn không dễ dàng, không đơn giản như dăm ba câu cô viết trong truyện đâu.]

Tô Hữu Điềm gật đầu, sâu trong lòng cũng cảm thấy như vậy.

Cô đi một vòng, phát hiện ra ở hàng thứ năm có một ô vuông không để sách mà đặt một cái hộp.

Cô nhón chân lên muốn xem nhưng khổ nỗi chiều cao của mình không đủ để vươn tới.

Cô nghĩ ngợi một chút, hay là thôi, không nên động vào đồ của người khác...

Tô Hữu Điềm ngồi lên ghế của Viên Duy, nín nhịn mười phút, cuối cùng vẫn không nhịn được, cô nói: "Thống Nhi, ta muốn xem đó là cái gì."

[Ta đâu có ngăn cô.]

"Nhưng làm như vậy hình như không tốt đâu?"

[Viên Duy không khóa cửa, hắn cho phép cô tùy ý xem.]

Tô Hữu Điềm lập tức nhảy cẫng lên, cô xoa xoa hai bàn tay, kiễng chân lên muốn lấy cái hộp kia. Không ngờ hộp để quá cao không với tới được, cô bèn tìm một cái ghế đẩu tới kê dưới chân.

Cô cầm hộp trong tay, thầm đoán xem trong đó là thứ gì, có phải là nhẫn không nhỉ? Cô vừa mở ra, mắt đã trợn to.

Trong hộp không có gì đặc biệt, chỉ là một cái tay cầm chạm hình rùa đen.

Dáng vẻ ngây thơ xinh xắn ngẩng cao đầu, trên mai rùa còn khắc một chữ S viết hoa.

Hô hấp của Tô Hữu Điềm ngừng lại, cô không ngờ trong hộp lại là thứ này. Viên Duy đặt con rùa đen ở đây, trong nguyên tác không có tình tiết này, có phải chứng minh rằng trong lòng Viên Duy cô vẫn có địa vị tương đối cao không?

Tô Hữu Điềm vuốt ve mai rùa đen, mũi cay cay.

"Thống Nhi, đây là con rùa đen hắn tặng ta sao?"

[Thịnh Hạ ném mất, Viên Duy lại nhặt về.]

Tô Hữu Điềm gật đầu không nói gì, cô hít mũi, cẩn thận cất hộp lại chỗ cũ.

"Viên Duy đối với ta thật đúng là rễ tình đâm sâu, đáng tiếc là ta muốn tìm mùa xuân thứ hai của ta cơ, aiz, ta nhất định phải phụ lòng hắn rồi..."

Cô gật đầu cảm thán nhún nhún, đáy mắt còn vương ít lệ nhưng khóe miệng lại treo vẻ đắc ý.

Hệ thống lần này lại không đâm thọc cô câu nào, chỉ đột nhiên he he hai tiếng.

Tô Hữu Điềm hoảng sợ, cô không để ý hệ thống động kinh, từ từ nhảy xuống ghế, vừa quay đầu lại đã thấy Viên Duy hai tay đút túi quần, đứng ở cửa.

Cô bị dọa nhảy dựng ra sau: "Á!"

Viên Duy mặc tây trang đen, đứng trong phòng sách phong cách phục cổ này, giống như một hoàng tử thời trung cổ, mỉm cười với cô: "Rễ tình đâm sâu?"

"Mùa xuân thứ hai?"

"Phụ lòng tôi?"

Viên Duy cứ nói một câu lại tiến lên một bước, Tô Hữu Điềm trừng lớn hai mắt, sợ đến độ muốn dính luôn vào giá sách.

Giờ cô mới hiểu ra vì sao vừa rồi hệ thống lại cười như vậy, thì ra nó đã sớm biết Viên Duy tới!

"Mẹ nó! Mi thật không có nghĩa khí!"

[Nghĩa khi thì có ích lợi gì? Ta chính là tới để xem bị ngược mà.]

Tô Hữu Điềm nghiến răng, vội vàng cầu xin Viên Duy tha thứ: "Em em em là nói bậy, làm gì có rễ tình đâm sâu gì đó, em mới là người thâm tình không chuyển với anh! Làm gì có mùa xuân thứ hai nào, anh chính là mùa xuân đầu tiên của em, em sao có thể phụ lòng anh! Tiểu thịt tươi tiểu yêu tinh ngoài kia không ai bằng được anh!"

Viên Duy dường như chưa nguôi giận, khóe miệng anh nhếch lên, chậm rãi giơ tay lên.

Tô Hữu Điềm sợ hãi nhắm tịt mắt lại: "Đánh người không vả mặt!"

Vừa dứt lời, cô chợt cảm thấy cổ áo mình bị xốc lên, hai chân nhất thời rời khỏi mặt đất.

"Hả?"

Viên Duy nhấc cô lên, bỏ xuống một góc nhà: "Đứng ở góc tường này hối lỗi đi, không có lệnh của tôi không được nhúc nhích.

Nói đoạn, anh lấy một quyển sách trên giá xuống, đặt lên đỉnh đầu Tô Hữu Điềm.

"Sách mà rơi xuống, tôi sẽ đánh mông em."

Viên Duy nói nghe không ra cảm xúc gì, cũng không để ý tới phản ứng của Tô Hữu Điềm, xoay người rời đi.

Tô Hữu Điềm: "..." Cô đâu phải con nít!

Lại nói, nếu trực tiếp nghiêm phạt đánh đòn thì tốt rồi, dịu dàng vậy làm gì.

Cô thở dài, cứng cổ đứng yên, nhìn vách tường đến độ ra hoa rồi mà Viên Duy vẫn chưa đi lên.

Cô thật sự thấy chán, lại thò đầu ra xem Viên Duy đang nấu cơm dưới nhà, không nghĩ tới, cô vừa định bỏ sách xuống thì nghe thấy hệ thống ding một tiếng:

[Ding! Mời kí chủ trong 30 giây tiếp theo chọn một trong hai hình thức hoàn thành nhiệm vụ sau:

1. Hình thức nói thật lòng

2. Hình thức mạo hiểm]

"Mi mẹ nó sắp chơi ta ra hoa rồi..."

Bình luận

Truyện đang đọc