NGƯỢC MỊ NHẸ NHẸ THÔI ĐƯỢC KHÔNG?


Tô Hữu Điềm cho rằng trải qua sự kiện lần trước kia, Đậu Tư sẽ nản lòng thoái chí, không đến nữa, không nghĩ tới cô nàng vậy mà chủ động hẹn cô.
Tô Hữu Điềm nhìn tin nhắn trên di động, không khỏi bật cười, con gái bây giờ thật đúng là thần thông quảng đại, đến cả số điện thoại của cô cũng có được.
Thời điểm giữa trưa, cô nói một tiếng ậm ờ với Viên Duy, sau đó liền đi đến quán cà phê ở gần trường học.
Vừa lên lầu hai, liền nhìn thầy Đậu Tư ngồi ở cửa sổ, không chút để ý mà khuấy cà phê.
Tô Hữu Điềm tiến tới, Đậu Tư thấy cô thì cười:
"Cậu chính là Thịnh Hạ đi."
Tô Hữu Điềm gật đầu, nói: "Đúng vậy, còn cậu chính là Đậu Tư đi."
Đậu Tư sửng sốt: "Tại sao cậu lại biết tôi.....!Chẳng lẽ là nghe ai nói ư?"
Nói xong, cô nàng mất tự nhiên mà chớp chớp mắt, thời điểm nói đến cái chữ "ai" này, thanh âm có chút mềm xuống, trong ánh mắt tràn đầy sự chờ mong chính mình cũng không khống chế được.
Tô Hữu Điềm theo bản năng mà đáp lại: "Viên Duy nói với tôi."
Viên Duy đúng là đã nói với cô, nhưng do cô ép hỏi mới nói, tuy rằng Tô Hữu Điềm đã sớm biết Đậu Tư người này, nhưng là đôi khi vì biểu hiện ghen một chút, cũng quấn lấy để hỏi.
Nhưng Viên Duy chỉ nói cô nàng là bạn học cấp hai, ngoài điều đó thì anh không có hứng thú kể.
Đậu Tư mím môi cười, nói với cô: "Vậy sao....."
Sau đó, cô nàng cong môi nói: "Ngồi đi."
Tô Hữu Điềm ngồi xuống, cô uống một ngụm cà phê, cảm thấy quá đắng liền miễn cưỡng nuốt xuống.
Đậu Tư nói: "Tôi biết tìm cậu như này là có chút mạo muội, nhưng cùng là nữ sinh, hy vọng cậu có thể hiểu được tâm tình của tôi."
Nói xong, thấy Tô Hữu Điềm không phản ứng, vì thế cúi đầu, đan tay nói: "Trước khi tới đây hôm nay tôi vốn dĩ đã chuẩn bị một bụng lời để nói với cậu, nhưng sau khi nhìn thấy cậu lại cái gì cũng không nói ra được."
Nói xong, cô nàng cười khổ một tiếng.
Tô Hữu Điềm chậm rì rì mà nuốt cà phê, trầm mặc mà nghe cô nàng nói.
Đậu Tư hít sâu một hơi, nói: "Tôi tới tìm cậu không phải là để tuyên chiến, cũng không phải tới tìm ngược, tôi chỉ muốn biết.....!Các cậu thật sự đang ở bên nhau sao?"
Tô Hữu Điềm gật đầu.
Đôi môi của Đậu Tư run lên, cô nàng miễn cưỡng cười nói: "Tôi đã biết Viên Duy sẽ không nói dối.....!nhưng tôi có thể mạo muội hỏi một câu hay không, các cậu ở bên nhau đã bao lâu rồi?"
Tô Hữu Điềm tính tính: "Ước chừng ba tháng."
Đậu Tư nói: "Vậy là đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt?" Nói xong, vẻ mặt cô nàng có chút hoảng hốt: "Viên Duy lạnh nhạt như vậy, yêu đương với cậu ấy chắc cũng rất mệt đi....."

Tô Hữu Điềm buông cái ly, nàng tựa hồ là nghĩ tới cái gì khụ một tiếng: "Cũng tàm tạm, anh ấy.....!rất nhiệt tình."
Đậu Tư khoát tay, tựa như không thế nào tin, cho rằng Tô Hữu Điềm là đang tùy tiện nói một chút, cô nàng cười nói: "Cậu không cần nói đỡ hắn đâu, tôi và cậu ấy làm bạn học ba năm rồi, còn không hiểu biết cậu ấy sao, ba năm cấp hai, chẳng nói được mấy câu với nữ sinh."
Tô Hữu Điềm bị lời cô nàng nói kéo lên hứng thú, liền hỏi: "Lạnh nhạt như vậy sao?"
Đậu Tư cười nói: "Đương nhiên, thường ngày nữ sinh trong lớp cũng không dám nói chuyện với cậu ấy.

Hỏi một câu thôi cũng run cầm cập."
Tô Hữu Điềm nghĩ đến khuôn mặt lạnh nhạt của Viên Duy, không nhịn được híp mắt cười.

Nếu cô có thể tới cấp hai, nhìn xem dáng vẻ non nớt lạnh mặt của Viên Duy thì tốt bao nhiêu......
Nghĩ đến đây, cô bỗng nhiên ngừng suy nghĩ lại, nếu lại lăn lộn một lần nữa, cô chắc không chịu nổi.
Đậu Tư nói xong, thấy Tô Hữu Điềm nghe say sưa ngon lành, không khỏi ngừng câu chuyện lại.
Cô gái này tuy rằng có chút tâm tư nhỏ, nhưng cũng bị loại phản ứng này của Tô Hữu Điềm làm cho hồ đồ luôn.
Cô nàng không khỏi hỏi: "Tôi nói nửa ngày như vậy.....!Cậu thật sự không tức giận sao?"
Tô Hữu Điềm lấy lại tinh thần: "Tại sao tôi phải tức giận?"
Đậu Tư nói: "Tớ chính là tình địch của cậu, tớ nói về bạn trai cậu ở trước mặt cậu mà cậu một chút phản ứng cũng không có sao?"
Tô Hữu Điềm chống mặt nói: "Phản ứng gì, muốn tôi cào mặt cậu, kéo tóc cậu sao?"
Đậu Tư theo phản xạ mà che đầu lại.
Tô Hữu Điềm cười: "Cậu không cần sợ hãi.

Tôi không phản ứng lớn như vậy là bởi vì tôi tin tưởng anh ấy."
Đậu Tư buông tay, chớp mắt nhìn cô.
Tô Hữu Điềm khuấy cà phê, chậm rãi nói: "Nếu anh ấy không có khả năng sẽ ở bên nhau với cậu, vì cái gì tôi phải tức giận?"
Đậu Tư nhíu mày: "Cậu tin tưởng cậu ấy như vậy ư?"
Tô Hữu Điềm ung dung cười.
Đậu Tư cúi đầu, cắn môi nửa ngày không nói lời nào.

Tô Hữu Điềm hơi hơi hạ bả vai xuống nhìn cô nàng, xem lại lời nói của mình có phải quá nặng hay không, một câu liền "đánh" cô gái này đến ngu người luôn rồi.
Sau một lúc lâu, Đậu Tư ngẩng đầu, miễn cưỡng cười nói: "Như vậy hả.....!Xem ra hôm nay tôi tới tìm cậu là tự rước lấy nhục rồi."
Tô Hữu Điềm nói: "Không, cậu nhìn xem tôi cũng không tức giận, thật ra mà nói, trong lòng tôi vẫn có chút không thoải mái, nhưng tôi tôn trọng cảm tình của cậu."
Đậu Tư hít sâu một hơi, nói: "Cảm ơn."
Thời điểm hai người đi ra khỏi tiệm cà phê, ở cửa, Đậu Tư nghĩ nghĩ nói: "Tôi biết tôi không tư cách nói những lời này, nhưng tôi đã từng là bạn học của Viên Duy, cũng là.....!người ái mộ, tôi hy vọng cậu ấy có thể sống tốt.

Cậu ấy là người lạnh nhạt lại vô tình, không biết cách săn sóc người, cậu phải....."
Nói được một nửa, cô nàng giống như là bị bóp cổ, không lên tiếng.
Tô Hữu Điềm quay đầu lại: "Làm sao vậy?"
Một cái quay đầu này của Tô Hữu Điềm, cái cổ mảnh khảnh hơi hơi chuyển, ở bên trên, trên da thịt trắng nõn có một vệt đỏ đặc biệt bắt mắt.
Dấu vết kia sâu như thế, như là bị người ngậm lấy lại mút, còn ngại chưa đủ mà dùng răng nhẹ ma sát.
Có thể tưởng tượng được, dục vọng chiếm hữu của người nọ lớn bao nhiêu.
Tựa như là sợ người khác thấy, vệt đỏ kia cố ý ở vị trí hơi hơi lệch xuống dưới, bị cổ áo che kín, nếu không phải nhìn kỹ, căn bản là không nhìn thấy.
Đậu Tư lần đầu thầm hận ánh mắt của mình tốt quá như thế.
Cô nàng nhìn gương mặt mê mang của Tô Hữu Điềm, chỉ cảm thấy làn gió nhẹ lướt qua như là những bàn tay, vả mặt cười nhạo cô nàng đã tự cho là đúng.
Lạnh nhạt ở chỗ nào, rõ ràng là không gặp được đúng người thôi.....
Sau một lúc lâu, cô nàng lắc lắc đầu, miễn cưỡng nói: "Không có gì, tôi nhớ ra tôi còn có việc, đi trước."
Tô Hữu Điềm hỏi: "Không ở lại thêm một lúc sao?"
Đậu Tư lắc đầu: "Không được.....!Chúc các cậu hạnh phúc."
Tô Hữu Điềm nhìn bóng dáng chạy trối chết của cô nàng, sau một lúc lâu vẫn không hiểu được.
Trở lại lớp, Viên Duy không hỏi cô đã đi nơi nào, chỉ nâng tay lên, nhẹ nhàng mà xoa cổ cô.
Tô Hữu Điềm "A" một tiếng.
Viên Duy hỏi: "Đau?"
Tô Hữu Điềm tội nghiệp gật đầu.

Viên Duy quay đầu lại: "Lần sau tôi sẽ nhẹ hơn."
Tô Hữu Điềm cắn răng: "Anh có thể không, không hôn không?"
Viên Duy nâng tay lên ấn ở trên môi cô: "Đây là hôn." Sau đó lại nhấc lên, đặt ở trên cổ của cô: "Đây là cắn."
Tô Hữu Điềm co rụt cổ lại, cô đáng thương nhìn anh: "Hôn...!Cắn thì có thể cắn, nhưng tần suất có thể hơi thấp hơn một chút hay không? Gần đây em hơi mệt."
Viên Duy nhắm mắt lại, "Ồ" một tiếng rồi nói: "Là em bắt đầu trước."
Tô Hữu Điềm cảm thấy thẹn mà che mặt lại.
Tô Hữu Điềm vẫn cứ luôn mệt như vậy tới hết học kỳ I lớp 11, nói là mệt, nhưng khuôn mặt nhỏ của cô càng ngày càng hồng hào, như là tiểu yêu tinh hút no tinh khí, nét mặt toả sáng, đến cả bộ ng ực cũng bắt đầu phồng lên.

Cô vẫn còn chưa phát hiện vấn đề này, thẳng đến khi có một ngày Cam Văn Văn quay đầu lại, vuốt cằm nhìn chằm chằm cô mà nghiên cứu.
Tô Hữu Điềm bị cô nàng nhìn đến mức mặt đỏ bừng, không khỏi lui về phía sau một chút: "Cậu nhìn cái gì?"
Cam Văn Văn nhíu mắt lại: "Gần đây cậu.....!có phải đã ăn đu đủ mỗi ngày hay không?"
Tô Hữu Điềm lắc đầu: "Không, tớ không thích ăn."
Cam Văn Văn vừa nghe xong, lập tức cười hì hì, cô nàng thấy Viên Duy đi ra ngoài lấy bài tập, vì thế đột nhiên bò nhoài lên trên bàn cô, túm chặt cổ áo cô hỏi:
"Vậy tại sao cậu lại thế này? Chẳng lẽ là cùng Viên Duy......"
Nói, tầm mắt của cô nàng rơi xuống phía dưới.
Tô Hữu Điềm đối với việc nay gần như là nháy mắt đã hiểu, cô che ngực lại: "Không có không có không có! Bọn tớ là thuần khiết!"
Cam Văn Văn hừ cười: "Đừng hòng gạt được chụy đây, cho rằng chụy không nhìn thấy hai đứa bây mỗi ngày đều làm chuyện không đứng đắn, cổ bây, miệng của Viên Duy là ai làm, chó cắn sao?"
Tô Hữu Điềm da mặt dày nói: "Đúng vậy, chính là chó cắn."
Cam Văn Văn: "......"
Tô Hữu Điềm nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Đừng nói nói về tớ nữa, gần đây cậu như thế nào?"
Cam Văn Văn vuốt tóc một chút: "Còn phải hỏi sao, mị lực chụy đây lớn như vậy, sao có thể rảnh rỗi."
Tô Hữu Điềm trộm nhìn thoáng qua phía bên cạnh, Tiền Lợi Viễn tuy rằng đang nằm bò ngủ, nhưng lỗ tai vừa động, rõ ràng là đang nghe lén.
Cô nhanh chóng nhỏ giọng nói: "Ái dà, lớp khác sao?"
Cam Văn Văn nói: "Ngoài trường, cực soái."
Tô Hữu Điềm nói: "Cậu.....!Có định suy xét đến người ở bên cạnh hay không?"
Cam Văn Văn không nói gì mà nhìn cô: "Người bên cạnh? Ai hả?"
Nói xong, cô nàng nhìn xung quanh lớp một vòng, lộ ra một cái biểu tình cậu đang nói đùa à đối với cô.
Tô Hữu Điềm lộ ra biểu tình đồng tình đối với Tiền Lợi Viễn, người anh em, tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi, tình yêu vẫn là phải dựa vào bản thân mới giành được.
Vừa lúc, Viên Duy từ bên ngoài trở về, Tô Hữu Điềm nhanh chóng hỏi Cam Văn Văn: "Có phải của tớ thật sự rất.....!lớn hay không?"
Cam Văn Văn liếc mắt trừng cô một cái: "Tự mình không cảm nhận được à? Có phải cậu đang cố ý xát muối vào lòng tớ hay không?"

Tô Hữu Điềm nhanh chóng dỗ dành cô nàng.
Sau khi Viên Duy trở về, Tô Hữu Điềm khụ một tiếng, cô cầm lấy quyển sách, thẳng lung ưỡn ngực, luồng chập trùng trước ngực liền hơi hơi kề sát bàn học.
Thật đúng là lớn nha.....
Viên Duy ngồi trở lại, nhìn cô một cái.
Tô Hữu Điềm mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chính là ngồi bất động.
Viên Duy duỗi tay, búng trán của cô một cái: "Làm gì đấy?"
Tô Hữu Điềm nhăn nhở, cô đảo tròng mắt nói: "Anh có phát hiện hay không hôm nay em.....!có chút khác biệt?"
Viên Duy buông vở, tay chống bên tai: "Gợi ý đi."
Tô Hữu Điềm hít sâu một hơi, ưỡn ngực lên, cô không ngừng dùng ánh mắt ra hiệu cho anh.
Viên Duy lắc đầu.
Tô Hữu Điềm khụ một tiếng, hơi hơi kéo khóa kéo xuống phía dưới một chút.

Bên dưới vải dệt mỏng manh, hai luồng trước ngực nhô lên, khi lên khi xuống.
Viên Duy nheo mắt lại, kéo lại khóa kéo trở về.
Ngón tay anh tiếp xúc với da thịt trước ngực cô, hô hấp Tô Hữu Điềm không nhịn được cứng lại.
Phập phồng kích thước quá độ như có như không mà đụng vào đầu ngón tay anh, so dĩ vãng càng thêm dễ thấy.
Tô Hữu Điềm vẻ mặt chờ mong nhìn anh.
Viên Duy vẫn là lắc đầu.
Tô Hữu Điềm bực mình: "Anh còn có phải bạn trai em hay không, rõ ràng như vậy cũng không nhìn ra được?"
Viên Duy nhíu mắt lại, ngoắc ngón tay với cô.
Tô Hữu Điềm thận trọng mà dịch lại gần.
Viên Duy phả hơi ở bên tai cô: "Nhìn không ra được."
Tô Hữu Điềm vừa định trừng anh, anh lại xảo trá: "Nhưng có thể cảm nhận được."
Tô Hữu Điềm: "Ta.....!Thảo."
(#linh: Cái này tui tra thì là "ĐM" nhưng xét ngữ cảnh thì nó chẳng hợp tẹo nào nên để nguyên thế.

Bản gốc câu đấy là: 苏有甜:"我.....艹。" Ai biết thì bảo tui nhó).


Bình luận

Truyện đang đọc