NGƯỜI CHỒNG HỜ CỦA NỮ GIÁM ĐỐC

Chương 1213

Khi đó Điền Quang còn ít tuổi nhưng cũng đã có tiếng trong nhà họ Nông. Hơn nữa lão còn là kẻ to gan, chuyện gì cũng dám làm, một mình thu hồi được toàn bộ nợ của nhà họ Nông ở bên ngoài.

Đương nhiên nợ ở đây không phải là tiền. Thời đại đó tiền cũng chẳng có tác dụng gì. Mà là đổi thành mười tấn lương thực, chở về nhà họ Nông có thể giải quyết được vấn đề lương thực tận mấy năm. Hơn thế nữa lão còn tới tận Yến Kinh tìm nhà họ Tào để đòi nợ.

Nhà họ Tào trước đây không dễ dây vào. Giờ lại càng không. Hơn nữa năm đó quân đội của nhà họ Tào vừa mới từ tiền tuyến trờ về, năng lực chiến đấu mạnh cực kỳ. Khi đó nhà họ Tào thiếu lương thực nên nghĩ tới việc nhờ nhà họ Nông giúp đỡ.

Họ mượn gần ba tấn lương thực, hứa sẽ trả lại mười tấn. Kết quả là đến lúc tìm tới đòi nợ thì họ phủi tay.

Không ngờ Điền Quang đã đưa người tới thẳng Yến Kinh. Đối phương thì có súng, trong khi người của nhà họ Nông chỉ cầm gậy hoặc dao. Một số ít mới có kiếm ngắn.

Cách biệt về thực lực lớn như thế nào thì không cần nghĩ cũng biết. Khi đó, nhà họ Tào thậm chí còn điều trọng tướng định san bằng nhà họ Nông nhưng nhà họ quá đông người nên vào lúc cấp bách đã lao lên cả Yến Kinh.

Dưới sự lãnh đạo của Điền Quang, nhà họ Tào vẫn phải trả lại lương thực. Từ sau chuyện đó, không ai còn dám gây sự với nhà họ Nông nữa. Có một câu nói thế này, đừng bao giờ ức hiếp người đang hoàng, vì khi họ ác lên thì chính họ cũng sợ họ luôn đấy.

Giải quyết xong vấn đề lương thực khiến mọi người có cái nhìn khác về bản lĩnh của Điền Quang. Họ đồng loạt đề cử lão là Hiệp khôi.

Thế nhưng đường rộng thênh thang lão chẳng đi lại cứ thích đi đường mòn. Năm ba mươi tuổi lão bị đuổi ra khỏi nhà họ Nông. Hai mươi tư Địa Trạch trong tay lão cũng được thay đổi và được hoàn thiện hơn.

Sau khi rời khỏi nhà họ Nông thì chẳng còn nơi nào của Hoa Hạ cho lão dung thân, thế là lão đưa theo một bộ phận tùy tùng tới châu Âu. Sau đó thì cũng không ai nắm được tin tức gì nữa.

Giờ lão đã gần tám mươi. Những người già năm xưa chắc đã không còn. Những cộng sự của Điền Quang, người thì trở về với cát bụi, người thì nắm giữ những vị trí quan trọng, thậm chí đến cả trưởng lão hiện tại của nhà họ Nông cũng từng là bạn lúc nhỏ của lão.

Đối với một nhân vật nổi tiếng từ sớm như lão, Mạc Yến Chi ít nhiều có thể đồng cảm được.

Điền Quang đứng yên một chỗ. Lão nhắm mắt lại, miệng lầm bầm điều gì đó.

Ầm!

Một giây sau, lão đã dùng nội lực để mở lại các huyệt vị bị điểm.

“Biết là được! Tôi mà tức giận thì nhà họ Mạc các người không dễ dây vào đâu!”

Nói xong lão định rời đi thì kiếm Tàn Uyên đột ngột chém xuống ngay trước mặt lão.

Mạc Phong đứng phía sau khoanh tay cười lạnh lùng: “Ha ha, tôi mà giận lên thì cũng không phải là người mà ông dễ dây vào đâu! Dù ông mạnh nhưng ông đã đánh nhau với bố con tôi lâu như vậy, cộng với tuổi cao sức yếu thì có lẽ thể lực đã tiêu hao không ít rồi nhỉ! Ông nghĩ xem có thể đánh lại chúng tôi bao nhiêu chiêu nữa! Tôi nhắc cho ông biết, tôi không lương thiện, nhượng bộ ông như bố tôi đâu! Đối thủ trong tay tôi chỉ có hai loại, một là giết tôi, hai là bị tôi giết!”

“Nhóc con, xem ra tôi đã xem thường cậu rồi. Cậu chắc là muốn đối đầu với tôi chứ?”, Điền Quang khẽ quay người lại hừ giọng.

Anh chỉ nhướn mày: “Ngại quá, không phải chúng ta luôn đối đầu với nhau sao? Từ lúc ông sử dụng virus T3 là tôi đã coi ông là kẻ địch rồi. Đưa thuốc giải ra!”

“Ha ha, không có!”

Vụt!

Bình luận

Truyện đang đọc