NGƯỜI CHỒNG HỜ CỦA NỮ GIÁM ĐỐC

Chương 706

 

Anh ta nhất thời không biết nên tiếp tục như thế nào, chỉ cười khà: “Đã lựa chọn rồi thì sao lại hối hận, hay là cậu sợ?”

 

“Anh có cô đơn không?”

 

“Cô đơn?”

 

Nhìn thấy Trương Đình Ngọc lắc đầu, Trương Phong càng tự cười nhạo chính mình: “Đúng vậy, anh là Trương Đình Ngọc, vừa sinh ra đã có người người vây quanh, nào hiểu được nỗi cô đơn! Nếu có thể, tôi rất muốn quay về hai mươi năm trước, chọn cuộc sống của một người bình thường mà không học đạo thuật, kết hôn sinh con thật tuyệt biết bao!”

 

“Cậu nhầm rồi! Cuộc sống của người bình thường có thật sự tốt như vậy không? Làm việc cả ngày lẫn đêm với đồng lương ít ỏi, người phụ nữ của mình mà mua một bộ quần áo mà phải cân đo đong đếm xem nếu mua thì nửa tháng tới ăn bằng gì, đến cả miếng cơm manh áo của một tháng cũng không lo liệu được, nhưng lúc nào nghĩ đến việc mua xe hơi, mua nhà ở một thành phố lớn, rồi vèo một cái là phải kết hôn. Khi nhìn lại, chợt nhận thấy mình chả có cái quái gì cả!”

 

“…”

 

Giờ nghe có vẻ áp lực của người bình thường cũng không hề ít hơn hắn.

 

Trương Đình Ngọc nhìn lên trời khẽ cười: “Người bình thường là như vậy, không sống được cũng không dám chết, chỉ biết cắn răng kiên định bước tiếp!”

 

Giờ trong xã hội này có ai có thể sống nhàn nhã chứ?

 

Có những thứ nếu như lúc sinh ra không có thì có khi cả đời cũng sẽ chẳng thể có được.

 

Yêu đương và kết hôn là hai chuyện khác nhau. Mỗi một người sống trong thành phố này đều chật vật cố gắng để mong một ngày cá chép có thể hóa thành rồng.

 

Vì vậy cô đơn không dành riêng cho ai mà đó là điều mà bất cứ người trưởng thành nào cũng phải trải qua.

 

Trương Phong quay đầu lại nhìn anh ta cười lạnh lùng: “Đừng tưởng anh chỉ bảo tôi được chút ít thì lần sau tôi sẽ nương tay với anh!”

 

“Ha ha, tôi rất trông đợi đấy. Nhưng cậu đừng có giống như lần này đấy nhé. Nếu không phải tôi có mặt thì có lẽ cậu đã chết dưới tay mấy tên hành thi kia rồi!”, Trương Đình Ngọc nhếch miệng cười đểu.

 

“…”

 

Lần này đúng là do Trương Phong sơ ý. Nếu không phải Trương Đình Ngọc và Mạc Phong tới kịp thời thì có lẽ con đường cuối cùng mà hắn có thể đi chính là sử dụng chiêu thức cuối cùng trong Thần Quỷ Thất Sát Lệnh.

 

Chiêu thức đó có thể đánh lại bọn chúng nhưng hắn cũng sẽ phải về chầu ông bà.

 

Sau khi vác kiếm Tàn Uyên, Mạc Phong bèn dùng một tay kéo Trương Phong đi ra khỏi khu rừng.

 

Vừa ra khỏi thì anh đã nhìn thấy ánh đèn chớp nháy ở gần đó. Không cần đoán cũng biết chắc chắn là mấy người Tần Lam đang đợi bọn họ.

 

Quả nhiên sau khi đi tới thì họ thấy chiếc SUV của Tần Lam đang đỗ bên đường.

 

“Đội trưởng, bọn họ ra rồi!”

 

Mấy người vội vàng lao về phía Mạc Phong nhưng Tần Lam giữ họ lại.

 

“Sao vậy đội trưởng?”, người đàn ông để râu nhìn cô với vẻ nghi ngờ.

 

Tần Lam chỉ chặn bọn họ lại: “Mạc Phong, có phải là anh không?”

 

“Thừa thãi! Trên thế giới này còn có người đẹp trai hơn tôi sao?”, Mạc Phong nhướn mày cười đểu.

 

“…”

 

Lúc này Tần Lam mới thở phào. Họ có thể hóa trang thành anh nhưng không thể bắt chước được khí chất làm màu độc nhất vô nhị đó. Hơn nữa, trong giọng điệu của anh vĩnh viễn tồn tại cái cảm giác ‘gợi đòn’.

 

“Đám cương thi…trước đó…chết rồi à?”, cô hỏi với vẻ sốt ruột, thi thoảng lại liếc nhìn vào rừng cây.

 

Mạc Phong phất tay khẽ cười: “Một số chết, một số chạy mất rồi!”

 

“Chạy mất sao? Vậy…chạy đi đâu, để tôi đuổi theo!”, cô lên tiếng.

 

Sao câu nói này nghe quen thế?

 

Trước đó anh cũng từng hỏi Trương Đình NGọc như vậy nhưng anh ta nói có những chuyện đã là số mệnh, nói tóm lại là anh ta nói Đông nói Tây. Không biết có phải gã này biết được điều gì đó nên cố ý che giấu hay không.

 

“Không cần lo lắng. Tạm thời sẽ không có vấn đề gì cả, ít nhất là trong thời gian tới chúng sẽ không dám gây ra sóng gió gì. Tôi còn lo lắng cho sự an nguy của giang hồ hơn cô đấy!”, Mạc Phong lắc đầu khẽ cười.

 

Lúc này Trương Phong ngẩng cái đầu ngặt nghẽo của mình lên: “Chị dâu, Hồng Yên không sao chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc