Chương 753
“Đừng nói linh tinh! Dù có phải chết, anh cũng sẽ ở đằng trước che chở cho em!”
Mục Thu Nghi không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Mạc Phong.
Lúc này, thật hy vọng thời gian ngừng trôi.
Đã rất lâu rồi Mạc Phong không ở bên cạnh Mục Thu Nghi như thế này. Quả thực, thời gian gần đây anh đã “bỏ quên” cô. Buổi sáng chấm công ở công ty xong là anh lại mất hút.
Mỗi lần anh ra ngoài thì phải mấy ngày, thậm chí là nửa tháng mới quay về. Sau khi quay về thì cũng không ở nhà xem TV với mọi người nữa.
Trong nhà bỗng chốc có thêm nhiều cô gái như vậy, thực ra Mạc Phong cũng biết không phải Mục Thu Nghi có thể hòa hợp với họ. Chỉ là, cô không muốn khiến anh mất mặt trước mọi người mà thôi.
Lúc trước khi trong nhà chỉ có cô và Tống Thi Vũ, Mạc Phong từng dành rất nhiều thời gian cho cô.
Trước đây chỉ cần cô khẽ cau mày một cái là Mạc Phong lập tức ôm chặt cô vào lòng, thì thầm bên tai cô rằng đừng lo lắng, mọi chuyện đã có anh lo!
Hồi trước, mỗi khi cảm thấy áp lực quá lớn, cô đều tự trốn trong cái ổ của mình rồi khóc thật lâu nhưng cũng chẳng ai đến an ủi.
Sau này khi trong nhà ngày càng đông người, Mục Thu Nghi mới nhận ra rằng khóc lóc không có tác dụng gì, có nhiều thứ tự bản thân mình phải tìm cơ hội để giành lấy.
“Anh có biết tại sao em lại bất chấp tất cả để tới Yến Kinh không?”
Cô tựa đầu vào vai Mạc Phong ung dung hỏi, không hề quan tâm đến đám lính canh ở xung quanh mà thản nhiên phát cẩu lương.
“Tại sao?”
Mục Thu Nghi ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn Mạc Phong đáp: “Thương Hồng có thể giúp anh quản lý câu lạc bộ, An Nhiên có thể chăm sóc anh hàng ngày. Diệp Đông Thanh thì biết nũng nịu, còn Tống Giai Âm có thể thay anh điều hành công ty. Nhưng em… Dường như em chẳng giúp được gì cho anh cả. Những người khác đều có thể giúp đỡ anh, chỉ có em là không!”
Cũng không biết từ lúc nào, Mục Thu Nghi đã từ thế chủ động chuyển thành thế bị động.
Từ người được theo đuổi thành người đi theo đuổi, sự chuyển biến đó có lẽ xảy ra từ lúc An Nhiên bước vào căn nhà đó.
Đương nhiên không phải cô thù ghét gì An Nhiên, nhưng phụ nữ thì luôn để ý đến những chuyện vụn vặt. Mỗi lần thấy An Nhiên giúp Mạc Phong chỉnh lại quần áo trước khi ra ngoài, rồi giúp anh giặt quần áo mỗi buổi tối, Mục Thu Nghi đều cảm thấy cô gái này phù hợp với Mạc Phong hơn mình. Từ đó, Mục Thu Nghi có cảm giác vị trí của mình bị đe dọa, sợ rằng Mạc Phong bị cô gái khác cướp đi.
Sau này bên cạnh Mạc Phong ngày càng có nhiều cô gái, cảm giác đó cũng lớn dần, thời gian cô được ở bên Mạc Phong cũng ngày càng ít. Thậm chí là không có cơ hội để hai người được ở riêng với nhau.
Chuyến đi Yến Kinh lần này cũng là do Thương Hồng sắp xếp cho cô và Mạc Phong được đi cùng nhau.
Không thể không thừa nhận Thương Hồng quả thực là một người phụ nữ rất biết trước sau, vô cùng chu đáo. Cô ấy đã cố tình giúp Mục Thu Nghi để quan hệ giữa Mục Thu Nghi và Mạc Phong được tốt hơn.
Rõ ràng cô ấy cũng rất thích Mạc Phong, nếu lần này Thương Hồng bất chấp tất cả để tới Yến Kinh thì chắc chắn quan hệ giữa Thương Hồng và Mạc Phong sẽ tiến thêm một bước nữa.
Nhưng một người phụ nữ thông minh như Thương Hồng sẽ thà hy sinh lợi ích của bản thân để làm ổn định đại cục. Nếu Thương Hồng mà về thời cổ đại, thì chưa biết ai sẽ là mẫu nghi thiên hạ đâu.
“Anh lại gần đây một chút!”, Mục Thu Nghi ngoắc ngoắc tay nói nhỏ.
Mạc Phong ngẩn người ra, không suy nhiều mà kề sát lại gần hỏi: “Muốn nói gì với anh sao?”
Anh vừa dứt lời thì trên môi đã cảm nhận được hương vị ấm áp quen thuộc. Đôi môi ngọt ngào và mềm mại như thể một áng mây bồng bềnh.
Mạc Phong dùng đầu lưỡi luồn qua hàm răng trắng tinh của Mục Thu Nghi, hai người ôm hôn nhau thắm thiết.
Hai người này ngang nhiên phát cẩu lương cứ như chốn không người!
Mấy pho tượng sống bên cạnh ban nãy còn không phản ứng gì nhưng nay thấy đôi nam nữ kia hôn nhau cuồng nhiệt như vậy thì không khỏi liếc mắt nhìn.
Nếu như không phải ở đây còn có mấy người kia thì chỉ sợ hai người họ sẽ còn tới công chuyện luôn.
Ánh mắt mấy người kia nhìn Mạc Phong và Mục Thu Nghi sắc lẹm. Nếu phải dùng một tính từ để miêu tả thì là đố kỵ! Hai tính từ thì là ngưỡng mộ, đố kỵ! Còn ba tính từ thì là ngưỡng mộ, đố kỵ, căm hận!
Người ở trong xe mà cẩu lương bay ra tứ phía!
“Khụ khụ!”
Cuối cùng cũng có người không thể nhịn nổi nữa, đôi nam nữ kia sắp đến màn lột đồ đến nơi, không cản lại mà được sao?
“Này hai người vừa vừa phải phải thôi! Đã bị còng tay rồi mà còn không chịu an phận à?”, một tên lính canh giận dữ nhìn Mạc Phong và Mục Thu Nghi nói.
Trong giọng nói của hắn ta quả thực vẫn có chút đố kỵ!