Chương 770
Lúc này, tại thành phố Yến Kinh, trong trại giam tĩnh lạnh đến ghê người.
“Cậu Mạc, tôi bóp chân cho cậu nhé!”, người đàn ông đầu trọc sà tới.
Một gã đầu đinh khác cũng bóp vai anh: “Cậu Mạc, có bị mạnh quá không ạ?”
“Tạm được, tự nhiên mà ân cần thì ắt có mưu đồ, mọi người nhớ lấy câu này nhé”, Mạc Phong vừa hưởng thụ vừa cười với đám đông.
Kẻ thì rót nước pha trà, kẻ thì đấm lưng bóp chân, mục đích thì quá rõ ràng rồi.
Khâu Minh vốn là đại ca của phòng giam này, lúc này cũng quỳ xuống khẽ đấm chân Mạc Phong: “Cậu Mạc, rốt cuộc cậu tới từ đâu mà đến ngay cả trưởng trại cũng phải sợ cậu thế?”
“Tôi á? Là một tên lông bông đầu đường xó chợ, gây sự nên bị bắt vào thôi!”, Mạc Phong phất tay cười đểu.
Người có thể khiến cả trưởng trại phải sợ hãi thì không biết là anh đã gây ra chuyện kinh thiên động địa gì.
Anh chỉ cần phất tay là họ phải chuẩn bị bao nhiêu hải sản, thịt bò. Bữa sáng ngày hôm nay có lẽ là bữa sáng sung sướng nhất trong cuộc đời này mà họ được ăn.
“Cậu Mạc, dù cậu có nói vậy thì chúng tôi cũng biết, thực ra cậu không phải là người thường!”, Khâu Minh thở dài, nhìn anh với vẻ sùng bái.
“Ồ!”, Mạc Phong hỏi với vẻ nghi ngờ: “Tại sao lại nói như vậy?”
“Bởi vì cậu cho người khác cảm giác khác biệt. Đôi mắt điềm nhiên nhưng mãnh liệt. Cậu ngồi trong này chẳng khác gì hạc giữa bầy gà, hoàn toàn không phù hợp với đám hạ lưu chúng tôi. Mặc dù cậu còn trẻ nhưng tôi phục cậu sát đất, có thể nói trên người cậu toát ra khí chất khiến chúng tôi không phục không được!”
“…”
Bợ đỡ mà đến Mạc Phong nghe cũng thấy khoan khoái, quả nhiên sướng nhất trên đời là được nghe khen ngợi.
Mục Thu Nghi ngồi bên cạnh cũng ngây người. Thực ra những người kia nói không sai, vì bản thân cô cũng đã được trải nghiệm.
Cô bị nhốt vào trại mà không sợ ai, thậm chí còn bày tỏ thải độ thản nhiên với đám đán ông ở đây là bởi vì Mạc Phong là người rất đáng tin tưởng. Những nơi có anh ấy thì dù có xảy ra chuyện gì cũng không cần phải lo lắng.
Đây chính là cảm giác an toàn.
Đối với những phạm nhân này cũng vậy. Một trại giam cỏn con mà cũng phải phân ra ai làm đại ca ai làm đàn em thì thực ra là họ thiếu cảm giác an toàn. Cảm giác này nam nữ đầu thiếu, chỉ có điều đàn ông sẽ không thể hiện rõ ra như phụ nữ mà thôi.
Lúc này có tiếng bước chân từ ngoài vọng vào, vào tiếng mở khóa vang lên.
Người tới chính là trưởng trại – kẻ lúc trước cứ năm lần bảy lượt đòi Mạc Phong ra khỏi ngục.
“Cậu Mạc, cậu Tư Đồ muốn mời cậu ra, cậu xem hay là giờ ra được không?”
Trưởng trại vừa nói vừa bảo tất cả mọi người đứng qua một bên rồi bước vào bóp vai cho Mạc Phong.
Ông nội ơi!
Những người còn lại đuỗn mặt. Họ biết anh ngầu, nhưng không nghĩ là ngầu tới mức này! Đại ca ơi, người ta là trưởng trại đấy, có thể nào tém tém lại chút không?
Mọi người luôn cảm thấy bất ngờ nhưng không nghĩ tới mức là trưởng trại vừa đấm bóp lại vừa nịnh nọt, thậm chí còn mang cả sinh tố vào như thế này cho Mạc Phong.
“Cậu Mạc, cậu uống cho bớt khát nhé”.
Hóa ra không phải sinh tố mà làn ước ép cam. Nhìn mà muốn nhỏ dãi.
Mạc Phong liếc mắt, hít hít ly nước cười lạnh lùng: “Muốn tôi ra nên dùng cả thủ đoạn bỉ ổi là cho thuốc mê vào đây à?”
“Tôi…tôi…cậu Mạc…đây là ý của cậu Tư Đồ…”, trưởng trại run rẩy khi bị đôi mắt như diều hâu của anh nhìn chăm chăm. Đây là cảm giác sợ hãi mà kẻ mạnh thiên bẩm tạo ra cho người khác.
Thật không ngờ mới bị Mạc Phong nhìn thôi mà trưởng trại đã sợ tới mức chân mềm nhũn.
“Nói với Tư Đồ Yên, nếu hôm nay hắn không đích thân tới thì cả đời này tôi cũng không ra đâu!”
Mặc dù không biết Tư Đồ Yên sợ điều gì nhưng Mạc Phong cảm thấy dù có dọa như vậy thì vẫn có tác dụng.
Họ nghĩ trăm kế nghìn cách muốn anh ra chứng tỏ là họ đang phải chịu áp lực nào đó. Hơn nữa họ còn ra lệnh bắt buộc cho người trưởng trại.