Chương 724
Triệu Vô Cực, Sở Nam Thiên vốn là Tam Sơn của nhà họ Mạc. Sau này do miếng cơm manh áo mà phải đầu quân cho nhà họ Tống.
Về phần Trương Phong, lần trước Mạc Phong có thể sống sót rời khỏi duyên hải có phần lớn công lao đóng góp của hắn. Về điều này thì đến Mạc Phong cũng phải thừa nhận.
Cũng chính vì sau lần đó mà Thương Hồng đã liệt Trương Phong vào tầng lớp cao cấp.
Triệu Khải và Trương Hiểu Thiên lợi hại nhưng hai người họ chỉ học võ phổ thông, hơn nữa họ giỏi bắn súng hơn.
Vì vậy dẫn họ theo có khi lại phản tác dụng.
Thương Hồng đã có một loạt phân tích chi tiết về tất cả các thành viên.
“Không được thương lượng sao?”, Mạc Phong nhìn cô với vẻ nghi ngờ.
Thương Hồng khẽ lắc đầu: “Hoặc là anh dẫn theo họ đi Yến Kinh, hoặc là anh dẫn theo em đi, nếu anh dám tự ý đi một mình thì lần sau quay về đừng gặp em nữa!”
Vào giờ phút này, đúng là anh sợ Thương Hồng sẽ bỏ đi thật. Nói thẳng ra lá cờ thế lực lúc này là do cô ấy đang chống giữ.
Một người đối nội, một người đối ngoại. Nếu không có một người trợ giúp siêu phàm thì dù Mạc Phong có giỏi thế nào cũng không thể đổi đời được.
Nếu cô ấy rời đi, sức mạnh của anh ở Giang Hải sẽ giảm đi một nửa. Một mình Thương Hồng có thể đối đầu được với hàng trăm cao thủ!
Có lẽ Thương Hồng cũng đang đợi câu trả lời của Mạc Phong nên cô nhìn anh không chớp mắt.
“Được! Nghe theo em, anh sẽ dẫn theo hết! Được chưa?”, cuối cùng Mạc Phong đành phải thỏa hiệp.
Thương Hồng gật đầu hài lòng: “Như vậy còn được! Anh ăn đi!”
Lúc này, anh không để ý thấy cô đang mỉm cười hạnh phúc. Hóa ra trong lòng Mạc Phong, cô vẫn có một phần vị trí của riêng mình.
Sau khi ăn chút canh họ bèn về nhà.
Hôm nay anh ra ngoài riêng với Thương Hồng, ngoài việc dặn dò cô chút chuyện thì còn có việc quan trọng hơn đó là đại hội kỷ niệm của tập đoàn Kim Tư Nhã.
Tống Thi Vũ, An Nhiên và Mục Thu Nghi đều ở trong công ty, chỉ còn lại một mình Diệp Đông Thanh ở nhà. Nên giờ anh về nấu chút gì cho cô ấy ăn là được.
Vừa ăn xong họ cũng không lập tức bắt xe về ngay mà tới một khu vui chơi giải trí, ở đây đang có biểu diễn nhạc nước, lượng người bỗng tăng lên kỷ lục.
“Bệnh tình cô bạn nhỏ của anh hình như không được khả quan cho lắm!”, Thương Hồng khẽ lắc đầu.
Mạc Phong cũng thở dài: “Sao mà anh không biết chứ! Thực ra con người mong manh yếu đuối lắm. Dù có là người giỏi giang đến đầu thì một khi bị bệnh cũng sẽ bị đánh gục ngay!”
Anh nhớ lần đầu gặp Diệp Đông Thanh, cô nhóc trông vô cùng kiêu ngạo. Đừng nói là cô nhóc chịu nói chuyện với anh, thậm chí nhìn anh còn chẳng buồn nhìn.
Vậy mà giờ đây cô ấy biến thành người dậy lúc mười giờ sáng, đi ngủ lúc sáu giờ tối, buổi trưa cũng cần phải nghỉ ngơi.
Có tới hai phần ba thời gian trong ngày là cô ấy muốn ngủ, có thể thấy đó là điều bất thường. Và chỉ có một khả năng duy nhất giải thích cho điều đó. Đó là bệnh tình của cô càng lúc càng nặng hơn.
Đây là cơ chế bảo vệ cơ thể của các cơ quan. Khi các tế bào cảm thấy không thể nào đáp ứng được cơ thể thì sẽ ra lệnh cho đại não cảm thấy buồn ngủ. Bởi vì chỉ có ngủ thì tốc độ tổn hại của các cơ quan mới giảm xuống thấp nhất.
“Vậy anh định thế nào!”, Thương Hồng nhìn anh với vẻ nghi ngờ.
Mạc Phong ngẩng đầu nhìn xa xăm rồi tự cười chế nhạo mình: “Đợi anh từ Yến Kinh về sẽ lại tới Tây Nam của Thục Châu tìm linh chi lửa!”
“Anh quyết định rồi à?”
“Ừ!”
“Vậy em sẽ ở câu lạc bộ đợi anh về, dù bao lâu thì em cũng sẽ đợi”.
“…”
Hai người nhìn nhau, Thương Hồng bỗng bật cười.
“Yên tâm, là do em tự nguyện, anh đừng cảm thấy áp lực, chỉ cần anh vui thì em thế nào cũng được”, cô phất tay nói với vẻ tiêu sái.
Mạc Phong nắm tay cô: “Cảm ơn em…”
“Kiểu cách quá!”
… Sáng sớm hôm sau.
Mạc Phong còn đang ngủ thì bỗng nghe thấy tiếng cửa sổ đập rầm rầm. Ban đầu anh tưởng là gió nhưng sau đó nghe thấy tiếng sủa điên cuồng của ‘anh Hai’ ở trong sân.