NGƯỜI CHỒNG HỜ CỦA NỮ GIÁM ĐỐC

Chương 730

Nhưng Hổ Si lại nói: “Sau này muốn đánh lúc nào cũng được nhưng hôm nay, tôi phụng lệnh cô chủ tới đón các người về khách sạn! Mời cậu chủ Mạc đi bên này!”

Cử chỉ của ông ta hết sức cung kính, khiêm nhường cúi người chín mươi độ.

Mạc Phong cau mày: “Cô chủ của ông là ai?”

“Dương Thái Nhi!”

Thình thịnh!

Khoảnh khắc nghe thấy cái tên này, tim anh đập mạnh, quả nhiên việc anh về Yến Kinh vẫn không thể giấu được Dương Thái Nhi.

Nếu ngay cả Dương Thái Nhi cũng biết tin tức thì nói không chừng còn có nhiều người hơn đã biết được.

Đã kín đáo lắm rồi mà vẫn bị lộ hành tung, khiến bọn họ không khỏi nghi ngờ, không biết liệu có phải đám người này cả ngày không làm gì, chỉ phái người theo dõi bí mật anh hay không?

Anh vẫy tay, nói với mọi người: “Lên xe!”

“Hả? Anh Mạc được đấy nhé, có người quen ở Yến Kinh cơ à, chắc chắn là không sao chứ?”, Trương Phong cười toe toét nói.

Anh tức giận đá vào người Trương Phong: “Câm miệng! Lên xe nhanh đi, không thể ở đây lâu được!”

Vì hai người Triệu Vô Cực đều không phản đối, có nghĩa là người đàn ông đeo mạng che mặt màu trắng tên Hổ Si này đúng là người nhà họ Dương.

Không biết tại sao Mạc Phong vừa rời sân bay lại có cảm giác ngột ngạt, như thể xung quanh còn có những người khác đang nhìn chằm chằm vào anh.

Ruột gan nóng như lửa đốt!

Đây chắc chắn không phải do anh cả nghĩ, mà là một loại cảnh giác đặc biệt khi từng phải cận kề giữa ranh giới của sự sống và cái chết.

Ngồi ở trong xe, Mạc Phong vốn định hỏi thăm Dương Thái Nhi nhưng lại cảm thấy không thích hợp lắm, hơn nữa anh vẫn không tin tưởng Hổ Si.

“Thực lực của ông ta thế nào?”, Mạc Phong thì thầm vào tai Sở Nam Thiên.

“Tôi và Viên đại ca liên thủ với nhau thì có thể đối phó!”

Sở Nam Thiên cũng thấp giọng đáp lại, trận chiến cuối cùng trước khi rời khỏi Yến Kinh diễn ra ở chính khu vực phía Nam của thành phố – nơi nhà họ Dương trấn thủ. Muốn đột phá vòng vây từ đó thì phải đánh nhau với người nhà họ Dương.

Nhưng điều khó hiểu là trận chiến năm đó thật sự kỳ lạ!

Hai mươi năm trước, quân đội của nhà họ Mạc tán tác như núi đổ, chẳng còn lại là bao, tất cả đều tản mát ra, lhơn nữa, phần lớn các thủ của nhà họ Mạc đều ở nơi khác nên khi nghe nói nhà họ Mạc bị bao vây ở Yến Kinh thì họ lập tức chỉ huy quân quay về phía Bắc để giải cứu.

Vì vậy, người nhà họ Mạc ở Yến Kinh không có bao nhiêu, nếu rời đi từ phía Nam thành phố, nhà họ Dương hoàn toàn có đủ sức lực để giết sạch bọn họ, nhưng lại thả toàn bộ bọn họ đi.

Đặc biệt là một chưởng của Hổ Si đã đánh bay Sở Nam Thiên, khiến hắn bay thẳng xuống nước, không biết là cố ý hay tình cờ mà ông ta lại để Sở Nam Thiên rời Yến Kinh một cách suôn sẻ.

Mạc Phong liếc nhìn Hổ Si đang lái xe, tạm thời không cảm nhận được chút sát khí nào.

“Ha ha, cậu Mạc không cần phải có thái độ thù địch với tôi, tôi chỉ là làm theo mệnh lệnh của cô chủ, nếu muốn ra tay thì tôi đã ra tay từ lâu rồi!”, Hổ Si cười một cách lạnh lùng.

Do dự một hồi anh mới nhỏ giọng lên tiếng: “Cô chủ của ông bây giờ thế nào rồi?”

“Đương nhiên là tốt rồi, đứa nhỏ đã được bốn tháng. Mỗi ngày cậu Tưởng đều cùng cô ấy đi dạo ở Bắc Hải. Cuộc sống cũng khá thoải mái. Lần này mọi người đến Yến Kinh, cô ấy cũng muốn thể hiện tấm lòng của chủ nhà nên đã cử tôi đi tiếp đãi!”

Không hiểu sao Mạc Phong luôn cảm thấy trong lòng có chút chua xót, anh ngồi im không nói lời nào.

Công viên Bắc Hải là nơi bọn họ hẹn hò lần đầu năm mười bảy tuổi, mấy lần bị ông cụ Dương bắt gặp. Chỉ cần không tìm được Dương Thái Nhi là ông cụ liền cử người đến công viên Bắc Hải tìm.

Kết quả là lần nào cũng tìm thấy, không phải là Mạc Phong không biết đổi vị trí khác, mà là Dương Thái Nhi thích ngồi trên bậc thang đá ở công viên Bắc Hải, tựa vào vai anh ngắm bình minh.

Nhưng những ngày tháng tốt đẹp lúc nào cũng ngắn ngủi, ông cụ Dương cuối cùng cũng lên tiếng, muốn cưới Dương Thái Nhi thì anh phải trở nên mạnh mẽ, ít nhất có thể bảo vệ cô ấy.

Năm ấy, anh mười tám tuổi!

Sau khi nghỉ học, anh nhận được chỉ thị từ sư phụ đi tham chiến!

Thật ra bây giờ nghĩ lại, anh có thể hiểu được cách làm ông cụ Dương. Nếu anh có con gái thì anh cũng không nỡ lòng để con bé chung sống cả đời với một kẻ nghèo rớt mùng tơi không có sự nghiệp.

Cuộc sống đâu phải là chuyện cổ tích, nào có nhiều ngọt ngào như vậy, mà ngược lại còn vô cùng gập ghềnh, chông chênh.

Bình luận

Truyện đang đọc