Về việc cụ thể là kẻ nào, Mạc Phong vẫn chưa tìm ra được đối phương rốt cuộc là ai.
Chỉ cầu mong là người ở Châu Âu không tìm thấy anh nhanh như vậy!
“Gâu!”
Lúc này, ngoài cửa có tiếng chó sủa, con chó hung hãn chạy lên lầu với thứ gì đó trong miệng.
“Nó có cái gì trong miệng!”, Tống Thi Vũ chỉ vào miệng anh Hai kêu lên.
Cô ấy vốn định đi lên xem nó đang ngậm cái gì, nhưng con chó đã chạy thẳng về phía Mạc Phong.
Sau khi đến trước mặt anh, con chó nhổ thứ gì đó xuống đất, vẫy đuôi nhìn Mạc Phong với vẻ vui mừng.
Khi Mạc Phong nhìn thấy thứ bị nhổ trêи mặt đất, đôi mắt anh trợn trừng.
“Mười hai vị thần Hy Lạp, Ares? Đã tìm đến đây nhanh như vậy rồi! Tốc độ cũng nhanh thật đấy!”, Mạc Phong nhặt chiếc lệnh bài trêи mặt đất lên và nghiến chặt răng, chiếc lệnh bài bằng đồng lập tức trở nên méo mó.
Một con hẻm hẻo lánh ở thành phố Giang Hải.
“Fuck, con chó này thật là đáng chết!” một người đàn ông mặc đồ đen chửi rủa bằng giọng Hoa Hạ.
Hắn vừa mới bị anh Hai đuổi cắn suốt con phố, con chó này theo Mạc Phong chinh chiến đã nhiều năm, cũng coi như có chút danh tiếng. Chỉ cần chỗ nào có nó đồng nghĩa với việc chủ nhân của nó cũng đang ở gần đó.
Lúc này, điện thoại của người đàn ông mặc đồ đen rung lên, hắn tiện tay nhấn nghe.
“Nhiệm vụ hoàn thành đến đâu rồi? Lấy được chìa khóa chưa?”, một giọng nói lạnh lùng từ đầu dây bên kia truyền đến khiến người nghe không khỏi ớn lạnh.
Chìa khóa mà họ nói nhất định không phải là chiếc chìa khóa mở cửa thông thường, nếu không bọn họ đã không đi ngàn dặm xa xôi đến tận Giang Hải.
Người đàn ông mặc áo đen lúng túng cười: “Đại Tư đồ, tôi … thất bại rồi…”
“Hả? Phụ nữ mà cũng không đối phó được hay sao? Điều này khiến tôi hơi nghi ngờ năng lực của cậu rồi đấy!”
“Có điều thưa Đại Tư đồ, cũng không phải là tôi không thu hoạch được gì. Ông đoán xem tôi phát hiện ra dấu vết của ai ở Giang Hải?”
“Ai?”
“Xếp hạng số một trong danh sách đen, đã từng hai lần phá vỡ việc triển khai của chúng ta ở Onis!”
“Minh Vương? Ba năm trước không phải cậu ta đã biến mất không tăm hơi ở Châu Âu sao? Làm sao có thể xuất hiện ở Giang Hải chứ?”
Ba năm trước sau khi giải ngũ, đã có một dạo Mạc Phong biến mất khỏi thế giới ngầm châu Âu, ai cũng nghĩ rằng Minh Vương nổi như cồn năm xưa đã chết.
Hơn nữa trước khi anh biến mất, đã làm náo loạn các tổ chức lớn của châu Âu.
Anh xới tung thế giới ngầm Châu Âu lên rồi từ đó biến mất tăm, không còn tin tức gì của anh nữa.
Nhiều người nói rằng Minh Vương bất khả chiến bại năm đó từ lâu đã bị chôn vùi trong mưa đạn.
Ai ngờ lại có thể nhìn thấy anh ở Giang Hải.
Người đàn ông áo đen cúi đầu, rụt rè nói: “Đại Tư đồ, nếu thật sự là hắn, nhiệm vụ này e rằng…
“Đồ ăn hại, cho dù có lợi hại thì không phải hắn cũng chỉ là một con người thôi sao? Ba năm không hoạt động dưới mưa bom súng đạn, e rằng giờ hắn còn không bằng cậu nữa. Yên tâm đi đi. Chỉ cần cậu hoàn thành nhiệm vụ, vị trí Thiếu Tư đồ mãi mãi là của cậu!”
Mặc dù rất tự tin vào kỹ năng của mình, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng kỹ năng của mình theo kịp được Mạc Phong.
Ba nhát dao ném của Mạc Phong vừa rồi coi như là một sự cảnh cáo, nếu hai con dao không lệch đi mười phân, chắc chắn hắn sẽ bị một con dao đâm chết.
Sau khi cúp điện thoại, người đàn ông mặc áo đen như bị rút mất linh hồn: “Lão già này lại dám chơi mình, cho mình uống canh gà độc à? Tưởng mình chán sống rồi chắc?”
Vốn tưởng đó là một công việc ngon lành, ai cũng nói rằng đối tượng là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần.
Tưởng chừng lần này có thể thoải mái một chút, ai ngờ lại gặp phải đối thủ như vậy!
Trong khu biệt thự Hoa Sơn.
Đêm nay có quá nhiều chuyện đã xảy ra, Mục Thu Nghi vẫn còn đang hoảng sợ chưa yên.
Rốt cuộc là sự xuất hiện của Mạc Phong đã giúp cô ngăn chặn rắc rối, hay là mang đến cho cô sự rắc rối đây?
Kể từ khi anh xuất hiện, những việc xảy ra xung quanh cô ngày càng nhiều!
Người đàn ông trước mặt thực sự khiến cô không thể nhìn thấu được. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cậu bé thần đồng thiên tài hồi đó?
Đêm nay rất dài, ngay cả khi Mục Thu Nghi nằm trêи giường, cô cũng phải lên mạng tìm kiếm manh mối của những mảnh ghép liên quan đến Mạc Phong.
Ba tháng tuổi đã biết nói, một tuổi biết đọc sách, ba tuổi biết làm thơ, mười tuổi đã có thể đi học ở trường cấp ba, đồng thời còn đạt được thành tích đứng nhất toàn khóa.
Nhưng mà, ghi chép về sau càng ngày càng mờ mịt, sau mười sáu, mười bảy tuổi thì chỉ có giới thiệu sơ qua, tin tức càng ngày càng ít, như kiểu có người cố ý chặn tin tức vậy.
Mục Thu Nghi cũng tự xấu hổ vì không bằng anh trong việc học tập. Nhưng tại sao đến cuối cùng anh lại không có thành tích nổi bật gì trong lĩnh vực này, mà lại bặt tăm bặt tích như vậy?
Chuyện này thật khiến người khác khó hiểu, cô nằm trêи giường, cứ nghĩ mãi về những điều này và khó có thể ngủ được.
Tầng một của biệt thự.
Mạc Phong và chú chó ngồi ở phòng khách với lon bia trêи tay.
Anh cũng từng nghĩ, nếu như ông già đã gọi mình về vội như vậy, chắc chắn có chuyện vô cùng cấp bách.
Chỉ là anh không ngờ tới nhanh như vậy, vừa trở về nước thì đã đụng phải, nếu trở về muộn hai ngày, chẳng phải đã để cho họ thành công rồi hay sao?
Thực ra người mà anh vừa kêu “anh Hai” ra ngoài đuổi theo đã để lộ một vài tin tức rồi.
Lúc ở châu Âu, có một sự kết hợp kỳ lạ, một người đàn ông thích đeo mặt nạ khi xuất hiện trêи sân khấu luôn có một chú chó Bull bên cạnh.
Nơi anh ở chỉ có sự im lặng chết chóc!
Đúng lúc này, Mạc Phong lấy từ phía sau ra một chiếc mặt nạ màu trắng bạc: “Bạn cũ, xem ra chúng ta lại sắp phải cùng nhau chiến đấu rồi!”
“Gâu…”
Ánh trăng đêm nay đẹp dịu dàng, rót lên mặt đất.
Thành phố Giang Hải ồn ào từ từ yên tĩnh trở lại.
Vì sợ nửa đêm có ai đó xông vào nên Mạc Phong chỉ ngủ ở một góc khuất ngoài cửa.
Người lính có thể ngủ trong bất kỳ hoàn cảnh nào!
Có điều cũng may là đêm nay rất yên tĩnh, không có nhóm người hung hãn đến tấn công như Mạc Phong nghĩ.
Có vẻ như đến Hoa Hạ vẫn an toàn hơn rất nhiều.
Châu Âu vốn là nơi náo loạn, người mang vẻ lịch thiệp có thể là ác ma giết người không chớp mắt.
Nếu không có đội đặc công mạnh nhất Hoa Hạ của Mạc Phong lúc bấy giờ làm nhiệm vụ gìn giữ hòa bình ở nơi náo loạn đó, e rằng những người đó còn ngỗ ngược hơn.
Đến Hoa Hạ thì không còn giống như ở châu Âu. Làm bất cứ điều gì để gây ra hỗn loạn ở đây đều không phải là điều đơn giản.
Sáng sớm.
Ánh nắng mặt trời hôm nay chiếu vào qua những kẽ lá.
Đôi mắt Mạc Phong như được tắm mình trong đó.
“Trời…sáng rồi ư?”, anh vươn vai, buồn ngủ nói.
Nhìn thấy con chó Bull lúc này vẫn còn đang ngáy, Mạc Phong không chút do dự tát cho nó một cái.
Bốp…
“Ngủ đủ rồi đấy, cậu nhóc nhà mày sau khi trở về nước thì tính cảnh giác cũng ngày một thấp rồi!”, anh gõ đầu chú chó Bull trêu chọc.