NGƯỜI LÀ SAO SÁNG GIỮA NHÂN GIAN

Editor: Nhã. Beta-er: Mian.

Vào khoảng cuối thu, lá vàng rơi rụng phủ kín đường xi măng, nhiệt độ vào đêm từ từ hạ xuống, gió phả mặt mang theo chút ít khí lạnh, nhưng nó hoàn toàn không làm ảnh hưởng đến tâm tình của các cô gái đang dạo phố. 

Lạc Tiêu kéo tay người bạn thân của mình, vừa nhìn những món trang sức đẹp đẽ tinh xảo trong cửa tiệm, vừa mở miệng hỏi: 

“An Nghi, lớp khiêu vũ cổ điển mà mẹ cậu chọn cho cậu có ổn không?” 

Đột nhiên bị hỏi đến, An Nghi thôi nhìn chiếc đàn Ukulele, trái lại cô nhìn về phía Lạc Tiêu, nhún vai nói: “Học chán lắm, chẳng buồn học.” 

Nói xong, ánh mắt cô lại háo hức nhìn về phía chiếc đàn Ukulele. 

Kể ra cũng lạ, sự yêu thích của cô đối với âm nhạc càng ngày càng lớn, nhưng không hiểu vì sao trong nhà lại phản đối, nhất quyết thu xếp cô đi theo con đường mà họ đặt ra. 

“Đừng trách tớ lắm mồm nhé, tớ không biết mẹ cậu nghĩ như thế nào, nhưng cái tính của cậu liệu có thích hợp để học khiêu vũ cổ điển không?” 

Nghe xong, An Nghi làm bộ nhướng mày rất nghiêm túc hỏi lại: “Làm sao? Không nhẽ tớ đây không đủ thục nữ?” 

Lạc Tiêu không trả lời trực tiếp vấn đề này, chỉ hừ nhẹ một tiếng, ý tứ rất rõ ràng. An Nghi ngại so đo với cô bạn, cô theo dòng người tiếp tục đi lên phía trước. 

Thành phố Minh Xuyên trước nay luôn náo nhiệt khi về đêm, cho dù là cửa hàng bách hoá, hay là chợ đêm đầu đường, tóm lại thì đi chỗ nào cũng thấy đầu người, tiếng rao bán ồn ào từ mấy người bán hàng rong cứ quanh quẩn không dứt bên tai. 

Hai cô gái đi đến cuối rồi ngoặt sang, Lạc Tiêu quyết định đổi chỗ để đi dạo tiếp.

An Nghi hơi mệt, cô nhớ bản thân mình còn một đống bài vở chưa làm xong, nên muốn quay về, nhưng ngay vào lúc này, một giọng nói trầm ấm, khàn khàn truyền vào tai cô. 

... 

Trải qua độ tuổi yếu mềm 

Anh nhất định phải có được em 

Người anh yêu thương nhất thế gian này[1] 

[1] Đây là bài Ngàn Hạnh Phúc của Từ Bỉnh Long nha mọi người, nghe hay lắm nhất định mọi người phải nghe thử một lần, giọng hát chính ấm lắm. À mà cái này em sub tào lao thôi =))) không biết đủ nghĩa không nữa. 

... 

Nghe thấy giọng nói cùng lời bài hát này, An Nghi dừng bước chân lại một chút. Đây là một bài hát mà cô cực kỳ thích. 

Cô từng nghe qua rất nhiều người cover lại bài hát, nhưng không ai có thể hát ra cảm giác của bài gốc, nhưng ngay một giây kia, thanh âm ấy lập tức làm lòng cô có chút rung rinh, trái tim không hiểu sao lại thấy bi thương trông rất khó chịu, thậm chí mắt cô cũng ê ẩm dần. 

“An Nghi, cậu làm sao vậy?” Lạc Tiêu thấy vẻ mặt khác thường của cô, vừa định lên tiếng hỏi thăm, thì bị cô kéo chạy nhanh về phía trước: “Này, cậu định đi chỗ nào vậy?” 

Lần theo tiếng hát, An Nghi hoà vào dòng người bên cạnh, cô buông Lạc Tiêu ra, dẫn đầu chen vào, sau đó cô nhìn thấy một cậu thiếu niên mặc một chiếc áo cao bồi cũ kỹ. 

Cậu ôm cây đàn guitar trong ngực, ngồi trên cái ghế chân cao màu đen. Đôi chân thon dài đến chấm đất, một chân tùy ý giẫm lên chỗ để chân của ghế, bên còn lại đặt trên mặt đất. 

Phía sau lưng cậu có hàng ngàn ánh đèn nê-ông, những tia sáng rất rực rỡ nhưng lại không thể che lấp được ánh sáng lóa mắt trên người cậu, rõ ràng xung quanh rất náo nhiệt, nhưng sự náo nhiệt ấy lại không hòa tan được nỗi cô đơn ưu sầu trên người cậu, như thể cậu không thuộc về thế giới này.

An Nghi chẳng biết tại sao, lúc cô nhìn cậu, lại rất khẩn trương không được tự nhiên, cứ như kiểu trong ngực cô có một con thỏ con đang nhảy loạn xạ lên.

Cậu thực sự… Là người đẹp mắt nhất mà cô từng gặp. 

Ánh đèn dù có lờ mờ đến mấy, thì cô vẫn có thể phân biệt được những đường nét tinh xảo trên gương mặt ấy. 

“Nhìn tới mức ngớ ra luôn rồi?” Lạc Tiêu bước đến bên cạnh, bỗng nhiên vỗ vỗ bờ vai của cô. 

An Nghi lấy lại tinh thần, nhìn cô bạn mình, nhỏ giọng hỏi: “Cậu có cảm thấy cậu ấy hát rất hay không?” 

“Nói khó nghe thì cậu sẽ đánh tớ à?” Lạc Tiêu giảo hoạt nheo mắt lại. “Ghét ghê, tớ chỉ hỏi cậu một chút thôi mà.” 

An Nghi cũng không nhiều lời với cô ấy, ánh mắt một lần nữa lại đặt lên cậu thiếu niên đang vừa đàn vừa hát ấy.

Cậu thiếu niên kia vừa hát dứt xong một bài đã có một người nam sinh khác đi qua, cậu ta nhét cho người đó một tờ 100, sau đó lên tiếng: “Tôi muốn nhờ cậu đàn bài « cả đời có em », tôi muốn tự mình hát cho bạn gái nghe.” 

“Nam sinh có lắm loại ghê!” Lạc Tiêu cảm thán xong, giật giật cánh tay An Nghi: “Đi, đi dạo phố, chẳng lẽ cậu định đứng đây nhìn cả một đêm à?” 

An Nghi không hiểu sao có chút không nỡ, cuối cùng mắt nhìn theo cậu nam sinh kia, quay người đi theo Lạc Tiêu. 

Một khắc đấy An Nghi vốn cho rằng cô và cậu chỉ là người xa lạ bèo nước gặp nhau, quay đầu liền quên, nhưng khi cô về đến nhà nằm ở trên giường, trong đầu vẫn vấn vương hình ảnh của người con trai đó, đồng thời trái tim cũng đập rộn lên, An Nghi đột nhiên có một loại dự cảm không ổn. 

Chẳng lẽ cô lại thích một người xa lạ ngay từ cái nhìn đầu tiên? 

Nghĩ đến đây, An Nghi che mặt, vùi mình vào trong chăn. 

Người ta tên là gì, năm nay bao tuổi, nhà ở chỗ đâu cô còn không biết thì làm sao có thể thích người ta một cách vội vàng như thế được? Nhỡ đâu người ta đã có bạn gái rồi sao?

An Nghi tự an ủi mình, sở dĩ cô còn nhớ người kia đơn thuần chỉ bởi cậu có một giọng hát quá êm tai, làm cô rung động mãi, nhưng đã qua mấy ngày trời nhưng nội tâm An Nghi vẫn chưa ngừng hết xao động. 

Cô muốn đi đến con phố đó thêm lần nữa, đến để nhìn xem cậu có còn ở đó để đàn hát nữa không, thậm chí còn muốn tìm cậu để xin Wechat.... 

Tất nhiên, đây hoàn toàn là suy nghĩ, An Nghi nhát gan hơn so với những người khác. 

Sự nôn nóng trong lòng mãi mới được xoa dịu, đảo mắt cái một tuần đã trôi qua, vào hôm cuối tuần, An Nghi chủ động hẹn Lạc Tiêu đi dạo phố, Lạc Tiêu kinh ngạc, còn nghi cô đang bị ấm đầu, không được bình thường 

Hai người bọn họ học cùng lớp với nhau từ thời tiểu học đến cấp ba, chơi lâu như vậy, cô nàng cũng hiểu rất rõ An Nghi. 

“Khai đi, cậu rốt cuộc có mục đích gì?” Lạc Tiêu bày ra bộ dạng chỉn chu nghiêm túc. 

“Tớ chỉ không còn đồ để mặc, muốn đi dạo phố để mua thêm hai bộ quần áo.” An Nghi tùy tiện tìm một cái cớ, thật ra cô chỉ muốn đi nhìn cậu nam sinh kia một chút. 

“Lừa người, tuần trước đi dạo phố, tớ để cậu đi mua quần áo, cậu còn bảo trong nhà cậu còn mấy món đồ chưa thèm bóc tem kia kìa.” 

“Ừm...” An Nghi kéo dài giọng ra,  mắt ngọc long lanh đảo tròn: “Tớ còn chưa nói với cậu chuyện cô em họ tớ đi rồi à? Cậu cũng biết cái đứa Chu Nhạc San đáng ghét như thế nào mà.” 

Mặc dù lý do này rất có sức thuyết phục, cái đứa em họ Chu Nhạc San nhà An Nghi, đúng là hay đến nhà cô vơ vét đồ vật, nhưng Lạc Tiêu vẫn không tin. 

“Cậu vẫn còn thầm thương trộm nhớ tên nam sinh đánh đàn guitar lần trước hả?” Mục đích ngay lập tức bị vạch trần, An Nghi chột dạ, lại còn có chút xấu hổ. 

“Cậu không đi cũng không sao. Bảo cậu đi dạo phố với tớ tí thôi mà đâu ra nhiều chuyện thế.”

Thấy An Nghi rõ ràng đang ‘Thẹn quá hóa giận’, Lạc Tiêu vội vàng nói: “Không phải tớ đã hẹn chúng ta đi chơi sao? Xế chiều sáu giờ ngày mai nhé.” 

“Được.” 

Hẹn thời gian xong, Lạc Tiêu bảo An Nghi gửi tin nhắn Wechat cho Mộ Cảnh Nhiên vào lúc năm giờ chiều ngày thứ hai, bảo Mộ Cảnh Nhiên lái xe dẫn mấy người bọn họ đi, sau đó đợi đón bọn cô về. 

Mộ Cảnh Nhiên chính là tiêu chuẩn của một công tử phong lưu, có tiếng ăn chơi, bạn thời thơ ấu lớn lên cùng An Nghi và Lạc Tiêu, quan hệ đặc biệt tốt, cũng có thể xem như là Thiết Tam Giác*

*Thiết Tam Giác – Đạo Mộ Bút Ký: Một bộ tiểu thuyết nổi tiếng của Trung Quốc được chuyển thể thành phim năm 2007, kể về bộ ba nhân vật chính kết thân với nhau sau đó cùng đồng hành trong những chuyến phiêu lưu trộm mộ đầy thử thách gian nan và thú vị.

Bạn bè xung quanh ai cũng lôi cậu ra làm trò cười, vì lý do cậu luôn chơi với mấy cô nữ sinh, mỗi lần có người nói như vậy, Mộ Cảnh Nhiên đều sẽ nói với bọn họ: Ông đây thích thế, bọn bay quản được à? 

Tài xế nhà An Nghi vừa vặn từ chức vào hai ngày trước, ban đầu cô định lái xe đến phố, nhưng nghe được tin Mộ Cảnh Nhiên tới đón, nên cô an vị ngồi chờ trong nhà. 

Tầm năm giờ rưỡi Mộ Cảnh Nhiên đã có mặt tại cửa chính biệt thự nhà An Nghi, lại gửi Wechat thông báo cho cô là cậu ta đến, để cô biết đường ra.

Trong nhà chỉ có một dì giúp việc nấu cơm với một người hầu phụ trách quét dọn vệ sinh, An Nghi nói với bọn họ bản thân ra ngoài chơi với Lạc Tiêu, nhờ bọn họ chuyển lời đến mẹ của cô, nói xong liền chuồn đi mất.

Vừa lên xe, Mộ Cảnh Nhiên liền quay qua hỏi An Nghi: “Sao nào? Cậu thấy tôi cắt quả tóc này có phải rất đẹp trai đúng không?” 

An Nghi vừa nhìn thấy đã cảm thấy cái đầu cắt layer mái bay chẻ đôi này của cậu trông rất ‘Ngớ ngẩn’ như cũng không đành lòng đả kích sự tự tin của Mộ Cảnh Nhiên, thế nên gật đầu một cách miễn cưỡng. 

Lạc Tiêu lập tức nhíu mày: “Sao cậu có thể hiền như vậy? Đừng dối lòng nữa.  Tớ vừa lên xe đã nói rồi, đợi lát nữa cậu ta theo bọn mình đi dạo phố, tớ thật sự không muốn để người ta biết đây là bạn của mình đâu.” 

An Nghi nghe xong, giơ một ngón cái lên với cô: “Ác thật” 

Mộ Cảnh Nhiên nghe vậy khẽ “xì”, quay đầu lại, khởi động xe.

“Tôi gần đây vừa khám phá ra được một địa điểm mới, chuyên về đồ ăn Nhật, đợi tý nữa đưa mấy cậu đi nhé?” Cậu vừa lái xe vừa hỏi. 

“Tên gì vậy?” Lạc Tiêu cúi đầu chơi điện thoại, không quá hứng thú nhưng vẫn hỏi một câu. 

“MOKAO.” 

“Trời, cậu chắc chắn muốn mang bọn tôi đến nhà hàng này?” Lạc Tiêu rõ ràng bị giật mình, nhìn về An Nghi đang không hiểu rõ sự tình, cô nàng giải thích với cô: “Nhà hàng này xếp thứ ba trong bảng đốt tiền ở thành phố Minh Xuyên của chúng ta đấy, ăn một bữa cơm cũng phải tốn năm ngàn trở lên.” 

An Nghi nghe xong, cũng giật mình theo.

“Đây là ăn vàng hả?” 

Coi như ăn vàng cũng không đắt như vậy! Cô nghĩ thầm. 

Mộ Cảnh Nhiên nhìn thấy phản ứng của bọn họ, nhịn không được mà cười ra tiếng: “Ha ha ha, các cậu cũng quá đần rồi, tôi tùy tiện nói một cậu mà các cậu cũng tin được.” 

“...” Lạc Tiêu trầm mặc mất mấy giây, nhịn xúc động muốn đánh cậu xuống, nói: “Quên cậu là đứa vắt cổ chày ra nước[2].” 

[2] Ý châm biếm những người có tính ki bo, bủn xỉn đến cùng cực. Tìm hiểu chi tiết tại google nha. 

Ba người một đường đùa vui đang dần dần tiến vào nơi phồn hoa bậc nhất trung tâm thành phố. 

Mộ Cảnh Nhiên đánh lái vào bãi đậu xe ngầm của một cửa hàng nào đó, xuống xe liền sờ bụng nói muốn ăn.

An Nghi nghĩ đến lần trước, lúc gặp được cậu là khi chuông điểm bảy giờ, nếu tầm thời gian ấy đi qua chỗ đó, chắc chắn sẽ nhìn thấy cậu, thế là cô cố ý nói: “Tớ muốn đi mua quần ở cửa hàng đối diện, bằng không các cậu đi chọn món ăn trước đi?” 

“Mua quần gì mà cần gấp vậy?” Mộ Cảnh Nhiên rõ ràng không hiểu, vẫn kiên trì ngỏ ý đi ăn trước. 

Lạc Tiêu tự nhiên hiểu rõ mục đích của An Nghi, cô bảo: “Tớ cũng vẫn chưa đói, chờ lát nữa ăn uống no bụng lại không lại ngại đi dạo phố, nếu không, Mộ Cảnh Nhiên cậu đi tìm chỗ ăn ngồi trước đi, tớ đi dạo với An Nghi một lát.” 

Nghe thấy hai cô đều muốn đi dạo phố, Mộ Cảnh Nhiên cũng chẳng còn cách, chỉ có thể đi cùng với hai cô. 

“Tốt nhất hai cậu phải nhanh tay lẹ chân giùm tôi, tiểu gia tôi đây khi nãy ban trưa còn chưa được ăn no.” Cậu đi theo phía sau, ôm đầy bụng tức. 

Những lời Mộ Cảnh Nhiên nói đều chẳng lọt một chữ vào tai An Nghi, cô bây giờ chỉ tập trung tinh thần nghĩ về cậu nam sinh gảy đàn guitar kia. 

Hôm nay, liệu cô có gặp được cậu như đúng ý nguyện không? 

Bước ra khỏi cửa hàng, đối diện phía đường bên kia, chính là nơi mà cô nhìn thấy người thiếu niên đó.

An Nghi vốn đang ôm một bụng nhiệt huyết kích động, nhưng đến khi ra ngoài, chỉ nhìn thấy biển người đông đảo đi tới đi lui, trong nháy mắt ánh mắt cô dần ảm đạm đi. 

Lạc Tiêu thu hết mọi phản ứng của cô vào mắt, mắt ngọc khẽ đảo, cố ý nói; “Dạo đây thành phố hình như đang được xây dựng cải tạo lại! Bác bảo vệ cũng quản chặt hơn, người bán hàng rong còn không được mở bán mà.” 

Cô nàng muốn nói bóng nói gió cho An Nghi biết, lần này không gặp được cũng không sao hết, có lẽ là bởi vì thành phố đang tu sửa, tóm lại về sau sẽ có cơ hội gặp mặt. 

Nhưng An Nghi căn bản không nghe lọt tai cô ấy đang nói gì, lòng cô giờ rất loạn, nó giống như cái bánh quai chèo vậy, vặn thành một cục. 

Có phải là đời này cô sẽ không gặp được cậu nữa không? Lần đầu tiên cũng chính là lần cuối cùng mà cô được nhìn thấy cậu. 

Nghĩ đến khả năng này, An Nghi đã cảm thấy mũi mình cay cay, trong lòng có loại cảm giác tiếc nuối vô cùng. 

“Không thì bọn mình đi về ăn cơm đi? Bỗng nhiên tớ không muốn đi dạo nữa, An Nghi cậu thì sao?” 

Lạc Tiêu thực sự quá hiểu An Nghi, biết nguyên bản tâm tư cô không muốn đi dạo phố nữa, nên cố ý tìm cho cô một cái bậc thang. 

“Tớ cũng không muốn đi dạo nữa.” An Nghi nói rồi chậm rãi xoay người.

Mộ Cảnh Nhiên mặt đầy chấm hỏi gãi gãi đầu mình, con gái mấy cô thật sự rất kỳ quái. 

Xoay người, đi về trước hai bước, An Nghi lại không nhịn được mà quay đầu nhìn. 

Trước mắt cô phảng phất lại hiện ra bóng dáng cô đơn của cậu, mặc cho thế gian này có xa hoa diễm lệ náo nhiệt nhường nào, thì cậu vẫn cô độc lẻ loi một mình.

Bình luận

Truyện đang đọc