NGƯỜI LÀ SAO SÁNG GIỮA NHÂN GIAN

Editor: Nhã.  | Beta: Mian

Từ ngày hôm ấy trở về, tâm trạng An Nghi luôn trong trạng thái không tốt, cũng không thể nói là khổ sở, chỉ là trong nội tâm cô có chút trống rỗng, như thể đang thiếu thứ gì đó. 

Đồng Khả Tinh bạn ngồi cùng bàn đã phát giác An Nghi gần đây có tâm sự, luôn không quan tâm, để ý xung quanh, thầy cô bố trí làm việc gì cũng không nhớ được, còn phải hỏi lại cô, thực sự không phù hợp với tác phong học bá của An Nghi. 

Tan học ngày hôm đó, An Nghi đeo cặp sách. Từ phòng học bước ra ngoài, khi đi ngang qua hai cô nữ sinh, cô nghe thấy tiếng thảo luận kích động của bọn họ: “Lớp chúng ta có một cậu nam sinh mới chuyển đến đấy, đẹp lắm!” 

“Không chỉ đẹp trai thôi đâu, trên người cậu ấy còn có loại khí chất thâm trầm, tối tăm nữa, tớ có cảm giác giáo hoa[1] trường bọn mình sắp phải thay rồi.” 

[1] Giáo hoa: từ chỉ những bạn nam sinh đẹp trai nhất trong trường mọi người có thể hiểu là hoa khôi phiên bản nam. 

Vừa nghe đến hai từ thâm trầm, tối tăm; trong đầu An Nghi tự động nhảy số hiện ra hình bóng của cậu nam sinh kia. 

Nom cậu rõ ràng mới chỉ có mười bảy mười tám tuổi, nhưng trên thân lại có sự bình tĩnh thành thục vượt quá độ tuổi mình, mấy thứ này hoàn toàn không phù hợp với cái tuổi cậu. 

Nhưng chỉ có cảm giác như vậy mới hấp dẫn người ta một cách trí mạng, nếu không cô cũng không dễ dàng luân hãm như vậy. 

Lòng An Nghi yên lặng thở dài, bước nhanh ra khỏi khu dạy học. 

Cô không thể tiếp tục thương nhớ cậu, giữa cô và cậu chẳng qua chỉ là người xa lạ như bèo nước gặp nhau thôi. 

An Nghi đi lên phía trước, bỗng nhiên có một thanh âm truyền vào tai cô:

“Không nhìn thấy tiểu gia tôi sao? Đi nhanh thế.” 

Mộ Cảnh Nhiên đi về phía cô, bày ra tư thế vô lại mười phần. 

An Nghi liếc nhìn cậu, vui vẻ mở miệng: “Vừa rồi tớ đi trên đường, nghe hai cô nữ sinh nói, trường học của chúng ta mới có vị soái ca chuyển đến, cái vị trí giáo hoa này của cậu sắp phải chắp tay nhường cho người khác rồi.” 

“Nực cười, trên thế gian này nào có người nào đẹp hơn ông đây?” Mặt Mộ Cảnh Nhiên lộ vẻ khinh thường, nhưng mà giây tiếp theo lại hỏi: “Người bọn họ nói chắc không phải là vị kia mới chuyển đến lớp tôi đấy chứ?” 

“Lớp cậu hả?” An Nghi kinh ngạc, nói tiếp: “Nếu dáng dấp đẹp mã, thì việc này chắc chắn như đinh đóng cột rồi.” 

Mộ Cảnh Nhiên trầm mặc mấy giây. 

Nhìn cậu phản ứng như vậy, An Nghi không nhịn được nỗi tò mò mà truy vấn: “Thật sự rất đẹp à?” 

Nếu không đúng, Mộ Cảnh Nhiên đã sớm tỏ vẻ khinh bỉ nói người ta kém xa cậu. 

“Tiểu gia tôi thừa nhận, bề ngoài của cậu ta nhìn trông cũng khá khẩm, chẳng qua vẫn còn chưa bằng ông nhé.” 

Quả nhiên, cô biết ngay cậu sẽ nói như vậy mà, An Nghi không khỏi trợn mắt nhìn. 

“Ngày mai tớ đến lớp cậu nhìn một chút, để xem đến cùng cậu ta có đẹp thật như vậy không.” 

Nghe nói thế, Mộ Cảnh Nhiên thốt ra vài câu chửi thề, bá đạo ra lệnh cho cô: “Tiểu An Nghi, mặc kệ tôi so với ai, cậu phải kiên định với cảm giác tôi là người đẹp trai nhất hệ mặt trời.” 

“Dựa vào cái gì chứ?” 

An Nghi còn lâu mới nghe lời cậu, bởi vì trong lòng của cô đã có người ấy rồi. 

“Dựa vào việc hai ta là bạn tốt đã chơi với nhau từ nhỏ đến tận lúc lớn, tý mặt mũi cũng không cho nhau được sao?” Mộ Cảnh Nhiên cố ý làm vẻ tổn thương, vừa rồi cậu cũng chỉ thuận miệng đùa vui một chút, có ai ngờ tới việc cô lại nghiêm túc phản bác nó.

An Nghi cười cười, không nói gì, vừa ra đến cổng trường cô đã phất tay với cậu. “Được rồi, tớ về nhà đây, cậu cũng mau trở về đi.” 

“Cậu về kiểu gì?” Mộ Cảnh Nhiên hỏi một câu. 

“Gọi xe.” 

“Tài xế đưa đón của cậu đâu?” 

“Bác ấy từ chức từ hai hôm trước rồi, bố tớ nói sẽ sớm tìm cho tớ một người khác.” An Nghi cũng không nói nhiều với cậu, tranh thủ thời gian lấy điện thoại gọi xe. 

Mộ Cảnh Nhiên tay đoạt lấy điện thoại của cô: “Tôi chạy motor đến, để tôi đưa cậu về.” 

“Thôi xin, xe cậu tớ không dám ngồi, nhanh lên mau trả điện thoại cho tớ.” 

Biết tính cô từ trước đến nay luôn cố chấp cứng đầu, Mộ Cảnh Nhiên cũng không cưỡng cầu cô, ngoan ngoãn trả điện thoại cho cô. 

... 

Đi xe về đến nhà, An Nghi đi vào trong biệt thự, không nghĩ tới mình lại nhìn thấy một bóng dáng xa lạ. 

Chiều cao tầm khoảng 1m85, trên người mặc một cái áo hoodie liền mũ màu đen, phía dưới mặc một chiếc quần dài màu khói xám, dưới chân đi một đôi giày thể thao, cách ăn mặc tùy hứng tạo nên một loại khí chất độc đáo không nói nên lời. 

Người đó cầm ống nước rửa xe, chiếc xe kia là xe mà bố An Nghi cấp cho An Nghi dùng, là một chiếc Maserati có giá trị hơn hai trăm vạn. (Hơn 7 tỷ VN)

Người này không phải là tài xế mới tới chứ? Theo lý thuyết thì không thể trẻ tuổi như vầy được! 

An Nghi nghĩ thầm, chậm rãi lại gần, mà người vừa rồi đưa lưng về phía cô cũng nghiêng người sang. 

Trong khoảnh khắc đó khi mà cô nhìn thấy vị thiếu niên đang cúi mặt xuống, thông qua sườn mặt đang kéo căng của cậu, cô có thể cảm nhận được sự nghiêm chỉnh từ cậu. 

Bộ não còn chưa kịp phản ứng, nhịp tim bỗng nhiên tăng vọt.

An Nghi sững sờ hồi lâu, mới dám xác nhận, đây chính là thiếu niên cô gặp được ở đầu đường ngày hôm ấy 

Bọn họ vậy mà... Lại gặp mặt. 

Giờ khắc này, An Nghi không hiểu sao lại có cảm giác mắt cay cay. 

Cô cứ đứng ở đằng kia, sững sờ rất lâu, đôi mắt cứ chăm chú nhìn cậu, không hề dời đi. 

Khoé mắt Ninh Tinh Hà đã chú ý tới chỗ cô gái đứng, cô mặc đồng phục THPT 1 – Minh Xuyên. 

Cậu đoán kia hẳn là con gái của ông chủ, nhất thời không biết chào hỏi làm sao với cô, nên giả vờ không nhìn thấy. 

Chỉ là cô cứ đứng ở chỗ ấy nhìn chằm chằm câu, làm cậu có cảm giác không được tự nhiên. 

“Chào cậu.” 

Bỗng nhiên thiếu niên quay người, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn về phía An Nghi, khiến cô giật mình, vội vàng đáp lại. 

“Ừm, chào.” 

Trong lúc nói chuyện, hai cánh tay vô thức nắm chặt vạt áo. 

“Bố tôi là tài xế mới ở chỗ này, tôi hỗ trợ rửa xe.” Ninh Tinh Hà nhẹ giọng giải thích. 

“Ồ.” An Nghi hốt hoảng đáp lại, sau đó cũng không biết mình nên nói cái gì nữa. 

Rõ ràng Ninh Tinh Hà bình tĩnh hơn cô rất nhiều, nói xong lời kia lại tiếp tục rửa xe. 

An Nghi xoắn xuýt cả buổi, yên lặng bước đến cạnh cậu, nói một câu: “Nước không lạnh hả?” 

Lưng Ninh Tinh Hà khẽ cứng lại, cầm khăn tiếp tục lau xe: “Thời tiết bây giờ còn chưa lạnh.”

“Ồ...” 

Im lặng.

Cô có cảm giác, đối phương hình như không tình nguyện nói chuyện phiếm với cô. 

Ninh Tư Hải bố của Ninh Tinh Hà đúng lúc xuất hiện trước bầu không khí ngột ngạt này. 

Ông ấy nhìn An Nghi một chút, lễ phép cung kính dò hỏi: “Chào tiểu thư, cô là con gái của ngài An đúng không ạ? Tôi là Ninh Tư Hải tài xế mới của cô.” 

“Là cháu.” An Nghi gật đầu, tự giới thiệu: “Cháu là An Nghi, chú cứ trực tiếp gọi tên cháu là được.” 

Không hiểu vì sao nhưng cô không muốn ông ấy giống vị tài xế trước, cứ một hai “tiểu thư” ; “tiểu thư”, gọi như thế có cảm giác phân chia giai cấp rất rõ ràng. 

Ninh Tư Hải mỉm cười gật đầu, sau đó ông nhìn về phía Ninh Tư Hà, nói: “Người này là con của tôi, nó tên Ninh Tinh Hà.” 

Ninh Tinh Hà... 

Nghe được cái tên, hai mắt An Nghi lặng lẽ tỏa sáng. 

Người không chỉ có khí chất, ngoài ra tên cũng nghe rất êm tai. 

Nếu như cậu có một cái tên bình thường, thì liệu nó có ảnh hưởng đến cảm giác của người khác về cậu không? Chắc là sẽ có. 

Suy nghĩ nhỏ của An Nghi bất giác lại bay bổng, ngờ ra nửa phút mới lấy lại tinh thần. 

Ý thức được bản thân mình đã đứng ở chỗ này quá lâu, cô cũng cảm thấy mình không có ý tứ, nên đành phải nói: “Vậy cháu vào nhà trước, mọi người vất vả rồi.” 

“Không có việc gì không có việc gì, không khổ cực, đây là việc mà bọn tôi phải làm.” Ninh Tư Hải vội vàng khoát tay nói. 

Ninh Tinh Hà nghe được ngữ khí ân cần của bố mình, lặng lẽ cụp mắt xuống, lực nắm khăn lau lại chặt thêm mấy phần.

An Nghi bước vào biệt thự, bỏ cặp sách của mình xuống, sau đó cô đi vào phòng khách, muốn nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ thủy tinh. 

Chỉ tiếc, cô vừa mới nhìn một chút, Ninh Tinh Hà liền đi mất. 

Bóng lưng cao kia dần dần tan vào trong bóng đêm, mãi cho đến khi không nhìn thấy gì nữa... 

An Nghi hậm hực thu hồi tầm mắt, có chút uể oải thở dài, nhưng nhanh chóng lấy lại sự hưng phấn. 

Cô tiếc cái gì chứ? Cơ hội gặp mặt về sau của hai người còn rất nhiều mà. 

Hôm nay, cô không chỉ biết tên của cậu, mà còn được nói chuyện với cậu, được đối mặt với cậu, đây là một món hời lớn! 

Nghĩ tới đây, An Nghi vui vẻ ca hát. 

Hạ Vân Thất vừa về đến nhà, đã nhìn thấy cô con gái nhà mình ngoan ngoãn gục đầu trước bàn trà làm bài tập, nhưng trong lúc viết, bên trong miệng lại hừ hừ điều gì. 

“Sao hôm nay lại nghe lời vậy? Không cần bà mẹ già này thúc giục đã tự giác đi làm bài tập.” 

Hạ Vân Thất khen ngợi cô một câu, đi tới ngồi trên ghế sofa cạnh cô. “Làm xong bài tập toán chưa? Đưa mẹ kiểm tra một chút.” 

Trong số các môn phải học, toán là môn An Nghi học kém nhất, kém đến không nỡ nhìn, đương nhiên đây là cái nhìn của mẹ cô. 

Mẹ An Nghi tốt nghiệp trường đứng top 1 trong cả nước, hơn nữa còn có bằng thạc sĩ sinh, trình độ học tập khá cao, năm đó bà cũng là học bá, bởi vậy mà bà mới có yêu cầu cao đối với con gái. 

“Con chưa làm xong đâu.” An Nghi yếu ớt nói một câu, sau đó nghĩ đến cái gì, lặng lẽ hỏi: “Vừa rồi con mới gặp tài xế mới, là người do bố tìm hả mẹ?” 

“Là người do bố con nhờ bạn bè tìm, đưa đón con tan học là chuyện lớn, nên nhất định phải tìm thật người kỹ.” 

“Vậy chú ấy có lai lịch thế nào vậy mẹ?”

“Con sao lại có hứng thú với thân phận tài xế mới vậy?” Hạ Vân Thất thấy hơi kỳ lạ nên hỏi. 

An Nghi bĩu môi: “Con hỏi một chút thôi mà, mẹ cũng nói chuyện đưa đón con là chuyện lớn, vậy thì con cũng có quyền được biết chứ!” 

“Con nhóc con nhà con thì biết nhiều chuyện để làm gì?” Hạ Vân Thấy búng trán cô, sau đó lại bảo: “Con chỉ cần biết một chuyện, chú Ninh mười mấy năm trước mất vợ, chuyện liên quan đến gia đình ông ấy tốt nhất con đừng nên đề cập đến.” 

An Nghi nghe xong, đáy lòng có chút khổ sở. 

Chẳng lẽ Ninh Tinh Hà từ nhỏ đã không có mẹ bên cạnh sao? Không nghĩ tới xuất thân cậu ấy đáng thương như vậy, chẳng trách làm người ta có cảm giác tăm tối. 

... 

Ăn xong bữa tối, An Nghi ra sân, muốn xem thử vận may của  mình có may mắn gặp được Ninh Tinh Hà không. 

Cô giả vờ muốn tưới nước cho hoa, nhưng đứng tưới nữa ngày mà mãi không đợi được người muốn gặp. 

An Nghi có chút buồn bực, cô buông bình nước, quay về biệt thự. 

Trước đây tài xế nhà cô đều có chỗ ở, đằng sau toà biệt thự lớn có một căn nhà gỗ nhỏ; nơi đó là chỗ chuyên dành cho quản gia, người giúp việc, tài xế dừng chân, cũng không biết chú Ninh có ở đấy không nữa, nếu như ông ấy ở đó, thì Ninh Tinh Hà hẳn là sẽ ở đó! 

Một đêm này, An Nghi  trằn trọc không ngủ được, mỗi khi nhắm mắt lại thấy bóng dáng của người nào đó. 

Sự xuất hiện của Ninh Tinh Hà, giống như một chùm sáng, mở ra một lỗ hổng trong bóng đêm, cũng giống như một viên đá nhỏ, quăng vào mặt hồ hay nói cách khác là lòng cô, làm nó nổi lên gợn sóng. 

Tóm lại, khó khăn lắm cô mới làm lòng mình dần bình tĩnh, mà giờ đây nó vẫn cứ tiếp tục bạo động. 

Bình luận

Truyện đang đọc