NGƯỜI LÀ SAO SÁNG GIỮA NHÂN GIAN

Editor: HunCong | Beta: Kỳ Giản Niệm

Ninh Tinh Hà sau khi biết tin, nội tâm bỗng thấy phức tạp.

Mới vừa gặp mẹ vợ, nay lại gặp bố vợ, áp lực cũng quá lớn rồi, không thể cho anh thời gian trì hoãn một chút sao?

Nhưng mà là vãn bối (*), khẳng định không thể từ chối, vì thế liền trực tiếp từ ga tàu cao tốc xuất phát đến tiệm cơm.

(*) Vãn bối: Người nhỏ tuổi.

An Nghi gửi vị trí cho anh, sau khi Ninh Tinh Hà đến, đi toilet trước, chỉnh trang lại kiểu tóc, hình tượng có vấn đề gì hay không.

Lát sau, anh đến trước cửa phòng riêng, chậm rãi đẩy cửa ra.

Ba người bên trong đều đồng loạt nhìn về phía anh, Ninh Tinh Hà theo bản năng nở nụ cười.

An Nghi phát hiện anh là người thuộc phái diễn xuất, bình thường lúc nào cũng lạnh lùng muốn chết, nhưng mà lúc cười lên vô cùng dịu dàng hiền hòa.

“Chú, dì, chào hai người ạ.”

Ninh Tinh Hà lễ phép chào hỏi.

An Thành Minh hơi hơi gật đầu, cố tình bày ra dáng vẻ ông bố uy nghiêm, giả vờ xụ mặt, đến cả Hạ Vân Thất cũng là vẻ mặt ngưng trọng.

Không khí có chút nghiêm túc, An Nghi liếc nhìn bố mẹ mình một cái, có chút sốt ruột.

Ninh Tinh Hà vốn dĩ đã lo lắng, hai người bọn họ còn như vậy, không phải càng khiến anh lo lắng hơn sao?

“Ừ, ngồi xuống đi.”

An Thành Minh thấy anh còn đứng, nói.

“Cảm ơn chú.”

Ninh Tinh Hà lễ phép nói xong, ngồi xuống.

“Không cần ngại ngùng, cứ coi như là ăn một bữa cơm bình thường.” An Thành Minh nhìn Ninh Tinh Hà, nhàn nhạt nói.

Ninh Tinh Hà nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt vẫn luôn duy trì nụ cười.

An Thành Minh cố ý hỏi Ninh Tinh Hà uống rượu hay không, Ninh Tinh Hà lắc đầu nói: “Cháu không thể uống rượu, uống nước trái cây là được rồi ạ.”

Lời anh nói là thật, cũng cảm thấy một người bố hẳn cũng không thích bạn trai con gái mình thích uống rượu.

An Thành Minh cũng không miễn cưỡng, biết anh không nói sai.

Qua bữa cơm này, An Thành Minh cũng có thêm nhiều ấn tượng về Ninh Tinh Hà, ngày trước khi bố anh làm tài xế ở nhà bọn họ, có gặp qua anh vài lần, cảm thấy anh tương đối nội liễm trầm mặc, mà bây giờ nói chuyện mới phát hiện, anh chỉ là không thích nói chuyện thôi, chứ không phải không biết nói chuyện.

Lúc bữa cơm sắp kết thúc, An Thành Minh đột nhiên nhìn về phía An Nghi nói: “Con gái nhà tôi ấy à, từ nhỏ đã bị tôi với mẹ nó quản mà lớn lên, tuy rằng hiểu chuyện ngoan ngoãn, nhưng cũng có đôi lúc nuông chiều tùy hứng, chẳng qua cũng không phải vấn đề lớn gì.”

“Vâng, An Nghi cô ấy vẫn luôn rất ưu tú.” Ninh Tinh Hà phối hợp với An Thành Minh, đương nhiên đây cũng là lời nói trong lòng anh.

“Về sau hai đứa đi học ở nơi khác, người lớn chúng ta ở xa, dù có chuyện cũng không thể kịp thời chạy tới nơi được, cho nên An Nghi còn phải phiền cậu chăm sóc, nhưng cậu cùng đừng bắt nạt con bé, chuyện này tôi nhất định không đồng ý, rốt cuộc đứa con gái này là viên ngọc quý trên tay tôi, đương nhiên, tôi cũng tin cậu là người có chừng mực.”

An Nghi nghe được lời này của bố, ở bên cạnh lo lắng, bởi vì giọng điệu của bố cô, mỗi từ đều thể hiện thái độ của bậc bề trên, cô rất sợ sẽ xúc phạm tới lòng tự tôn của Ninh Tinh Hà.

“Cháu hiểu, thưa chú.”

Ninh Tinh Hà sao có thể không hiểu An Thành Minh đây là đang mượn cơ hội cảnh cáo anh cơ chứ, cho dù ở bên An Nghi, cũng phải có chừng mực, đừng có làm chuyện gì quá đáng.

“Hiểu được là tốt, tôi biết cậu là người thông minh.” An Thành Minh cười cười, giơ ly lên nói: “Chúng ta cùng uống một ly.”

Ninh Tinh Hà cùng ông chạm ly.

Ăn cơm tối xong, thời gian cũng không còn sớm, An Thành Minh nhìn đồng hồ, sau đó nói với Ninh Tinh Hà: “Cậu xem cậu muốn ở khách sạn nào, tôi lái xe đưa cậu qua đó.”

“Không cần phiền đến chú như vậy đâu ạ, cháu tìm một cái gần đây là được rồi ạ.”

Ninh Tinh Hà vội vàng nói.

An Thành Minh nhẹ nhàng gật đầu, vươn tay, “Lần sau chúng ta gặp lại.”

“Vâng, chú đi đường cẩn thận, lái xe chú ý an toàn.”

“Ừ.”

An Thành Minh dẫn theo vợ và con gái đi trước.

Ninh Tinh Hà tiễn bọn họ đến cửa khách sạn, nhìn bọn họ lên xe.

An Nghi hạ cửa kính xuống vẫy tay với anh, trong nháy mắt Ninh Tinh Hà cảm thấy hạnh phúc bùng nổ trong nháy mắt.



Hôm sau, An Thành Minh và Hạ Vân Thất cùng An Nghi đến trường đại học báo danh.

Trước tiên bọn họ đi ký túc xá lấy chìa khóa và đồng phục huấn luyện quân sự, cất hành lý xong sau đó mới đi tham quan vườn trường.

Hạ Vân Thất nghĩ đến việc từ bây giờ An Nghi một mình ở lại nơi này, không thể gặp cô, liền thấy trong lòng khó chịu, hốc mắt bất giác đỏ lên.

Thấy bà như vậy, An Thành Minh cố ý nói: “Phụ nữ các bà tâm lý yếu đuối như vậy, bây giờ giao thông tiện như vậy, ngồi máy bay hai tiếng là có thể về đến nhà, con bé thường xuyên trở về là được.”

“Tôi không muốn nói chuyện với ông.”

Gần đây Hạ Vân Thất càng cảm thấy tư tưởng của bà với An Thành Minh không cùng một tần số.

Cho dù không muốn, cuối cùng vẫn phải nói tạm biệt, công việc ở công ty An Thành Minh còn nhiều, cũng không thể ở bên này lâu được, cho nên buổi chiều Hạ Vân Thất liền trở về.

Trước khi đi, An Thành Minh cho An Nghi một tấm thẻ, bên trong có 100 vạn, khiến cô không nhận không được, muốn mua cái gì thì mua, An Nghi từ chối không được, chỉ có thể giữ lại.

Tiễn bố mẹ xong, An Nghi liền gọi Ninh Tinh Hà, hỏi anh ở đâu.

Ninh Tinh Hà đương nhiên là ở trong trường, lúc nhận điện thoại của An Nghi, anh đang ở nhà ăn, xem có món An Nghi thích ăn không.

Hai người hẹn gặp ở một chỗ, nhìn thấy Ninh Tinh Hà, An Nghi thiếu chút nữa không nhịn nổi mà bổ nhào vào ngực anh.

Chỉ mới mười mấy tiếng không gặp, cô đã nhớ anh đến cực hạn, tình yêu thật đúng là khiến người ta điên cuồng.

“Chú dì đi rồi à?”

Ninh Tinh Hà tự nhiên dắt tay cô, hỏi.

“Ừm.”

An Nghi gật đầu, cúi đầu nhìn tay hai người nắm chặt, trên mặt lộ ra nụ cười ngốc nghếch.

Cùng Ninh Tinh Hà đi qua đi lại trong vườn trường, cảm giác thật tuyệt!

“A…” An Nghi bỗng nhiên nghĩ tới buổi tối hôm qua, không nhịn được hỏi anh, “Tối qua bố em nói với anh những lời đó, anh không nghĩ nhiều chứ?”

“Chú nói đều vì tốt cho em, anh nghĩ nhiều cái gì?”

“Không nghĩ gì là tốt nhất.”

An Nghi cười với anh, sau đó nói: “Hai chúng ta đi thư viện đi, em còn chưa xem nữa.”

“Nói như kiểu em thích học lắm ấy, về sau không biết một học kỳ đi được mấy lần.”

Đột nhiên bị Ninh Tinh Hà trêu chọc, An Nghi cảm thấy không phục.

“Em đây về sau còn phải chứng minh cho anh xem.” Cô khẽ hừ một tiếng, trừng anh.

Ninh Tinh Hà bật cười xoa tóc cô, cô gái nhỏ thật trêu không nổi mà.



Buổi chiều, lúc sắp tối, An nghi nhận được điện thoại của Lạc Tiêu, cô ấy nói đã đến thủ đô, hỏi cô có muốn ra ngoài ăn cơm không.

An Nghi nghe xong, liền hỏi ý kiến Ninh Tinh Hà, anh sảng khoái nói: “Em gọi cô ấy tới, anh mời cô ấy ăn.”

An Nghi nhịn không được mà cười một tiếng, đem nguyên lời Ninh Tinh Hà chuyển cho Lạc Tiêu.

Lạc Tiêu nghe xong, nhịn không được “tấm tắc” một tiếng.

“Thiếu chút nữa đã quên cậu là người có bạn trai đồng hành, cũng khiến người khác hâm mộ quá mà!”

Hai cô gái gặp nhau, tìm một quán lẩu, Ninh Tinh Hà cũng không quấy rầy các cô, đưa An Nghi tới nơi xong liền đi tìm quán cà phê gần đó ngồi, vì anh sợ nếu mình đi theo, sẽ khiến Lạc Tiêu cảm thấy cô ấy là bóng đèn.

Chờ sau khi An Nghi ăn xong, anh mới qua đó, hỗ trợ tính tiền.

Lạc Tiêu thông qua hành động của Ninh Tinh Hà, cũng có thể cảm nhận được anh là một chàng trai đáng tin cậy.

Bởi vì trường học bọn họ không quá gần, cho nên cơm nước xong liền chia làm hai đường.

Ninh Tinh Hà đưa An Nghi trở về trường học, An Nghi nghĩ đến việc vài ngày sau phải tập luyện quân sự, cảm giác chính mình đã lớn rồi.

Nghe cô oán giận, Ninh Tinh Hà đột nhiên nói, “Có trách thì trách anh, không phải sao?”

“Sao lại nói như thế?”

“Em chọn chuyên ngành đó, nam nữ tỉ lệ một nửa, đến lúc đó huấn luyện khẳng định sẽ có nam sinh bày tỏ với em.”

“Mặc kệ có hay không, dù sao em cũng có bạn trai rồi.” An Nghi nói xong lời này, cũng hỏi ngược lại, “Nếu lớp anh cũng có bạn nữ chủ động muốn theo đuổi anh thì làm sao bây giờ?”

“Mặc kệ người ta thôi.”

Trả lời ngắn gọn, đích xác là phong cách của Ninh Tinh Hà.

Tiễn An Nghi đến dưới lầu ký túc xá nữ, các bạn nữ đi ngang qua không nhịn được đưa mắt đánh giá bọn họ, rốt cuộc cặp đôi này giá trị nhan sắc thật sự quá cao.

Xung quanh có quá nhiều người nhìn chăm chú, An Nghi cũng ngượng ngùng lưu luyến với Ninh Tinh Hà cho nên vẫy vẫy tay đi lên lầu.

Cô ở phòng có bốn người, đẩy cửa tiến vào phát hiện ba bạn cùng phòng đã tới rồi.

“Chào các cậu, tớ là An Nghi.”

An Nghi chủ động chào hỏi.

Trong đó có một bạn học kinh hô: “Thì ra là người của phòng chúng ta, vừa rồi tớ thấy cậu với bạn trai ở dưới lầu!”

An Nghi không nghĩ tới người đi ngang qua còn có bạn cùng phòng, trong lúc nhất thời càng thẹn thùng.

“Cậu với bạn trai là bạn cấp ba hả? Cùng nhau thi tới đây?”

“Ừm.”

“Vậy đúng là cặp đôi học giỏi nè, các cậu lợi hại quá.” Bạn nữ này nói xong, lại đột nhiên nhớ tới, “Đã quên tự giới thiệu, tớ tên Diệp Y Nhiên.”

“Tớ là Hoàng Tâm Nhụy.”

“Tớ là Lâm San.”

Bốn người giới thiệu lẫn nhau, quen biết xong, An Nghi vốn dĩ còn lo lắng chuyện ở ký túc này, nhưng thấy thái độ của mọi người đều nhiệt tình như vậy cũng lặng lẽ yên lòng.



Hôm sau, vừa đến 7 giờ, An Nghi liền tỉnh, theo bản năng nhìn điện thoại, phát hiện nửa tiếng trước Ninh Tinh Hà gửi tin nhắn cho cô.

“Chào buổi sáng, dậy thì rời giường, anh mang bữa sáng cho em.”

Nhìn đến đây, khóe miệng An Nghi hơi cong, hạnh phúc từ đáy lòng đột nhiên trào ra.

Cô trả lời Ninh Tinh Hà xong, liền nhanh chóng bò dậy khỏi giường.

Chờ An Nghi rửa mặt xong rồi, Ninh Tinh Hà cũng đã vào ký túc xá.

An Nghi từ trên lầu xuống, thấy anh đứng ở một gốc cây, nắng sớm xuyên qua lá cây chiếu xuống đỉnh đầu anh, khiến cả người anh đều tản ra vị tươi mát.

Sau này mỗi sáng sớm đều thêm một phần mong chờ.

Loại cảm giác yêu đương không cần kiêng nể này thật tốt, cô bỗng nhiên cảm thấy lệ nóng quanh trong mắt.

Ninh Tinh Hà đã sớm đi tìm hiểu các món ngon của nhà ăn trường học, cho nên quen cửa quen nẻo dẫn An Nghi tới trước cửa sổ nhà ăn số 3 mang phong vị Tây Bắc.

“A? Anh đã tới rồi ạ?”

An Nghi kinh ngạc hỏi.

Ninh Tinh Hà nhướng mày, “Ai bảo anh có người bạn tham ăn cơ chứ?”

Anh không có nói “Bạn gái”, mà dùng “người bạn”, trong nháy mắt như chiều chuộng gấp bội.

An Nghi đỏ mặt, nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Em muốn ăn xíu mại.”

“Ăn mấy cái? Tám cái đủ không?”

“Tám???” An Nghi nghẹn họng nhìn trân trối, nuôi heo cũng không như vậy mà!

Ninh Tinh Hà nhìn thấy biểu cảm của cô, nhịn không được cười ra tiếng.

Mỗi lần trêu cô, cô đều nghiêm túc vô cùng.



Tác giả có lời muốn nói:

Chính văn sắp kết thúc rồi ~ Đếm ngược kết thúc thôi~

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc