NGƯỜI LÀ SAO SÁNG GIỮA NHÂN GIAN

Editor: PH | Beta: Mian

Đêm hôm đó An Nghi bắt taxi tới khu chung cư nơi Ninh Tinh Hà ở.

Theo như những thông tin mà cô thu thập được từ những lần nói chuyện trước đây, An Nghi liền có thể đưa ra một kết luận: Cậu thường về nhà sau 9 giờ tối.

An Nghi sợ sẽ không gặp được cậu nên đã đợi ở cửa từ sớm hơn nữa cô còn đặc biệt hỏi thăm bảo vệ, sau đó biết được rằng nơi đây chỉ có một lối vào duy nhất, không còn có bắt kì cổng ra vào nào khác.

Nhân viên bảo vệ cũng tò mò hỏi An Nghi tới đây làm gì, do gặp trở ngại về rào cản ngôn ngữ nên An Nghi phải dùng tới phần mềm phiên dịch trên điện thoại để nói chuyện với ông ấy.

Cô nói với nhân viên bảo vệ rằng cô tới đây để thăm một người bạn, nhưng theo bản năng bảo vệ liền đoán: “Bạn trai sao?”

An Nghi không nói thêm gì mà chỉ cười nhẹ.

Đợi mãi, cũng không rõ là bao lâu thì cuối cùng An Nghi cũng đã trông thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cậu mặc một chiếc áo phông màu đen kết hợp với quần jean màu xanh nhạt, thân hình vẫn định bạt như trước. Lần này kế bên cậu còn có một cậu bạn, trong tay hai người đều xách theo một túi đồ nhỏ.

Lâu rồi không được gặp cậu, không hiểu sao An Nghi bỗng nhiên lại cảm thấy quá đỗi xa lạ như vậy. Một cảm giác mà chưa từng gặp qua, tuy rằng trong lòng cô rất kích động nhưng đâu đó vẫn luôn tồn tại một loại cảm giác riêng biệt mà chỉ có cậu mới có thể mang lại.

An Nghi đè nén sự kích động trong lòng lại, sau đó chạy lại gần trước mặt cậu: “Đã lâu không gặp!”

Ninh Tinh Hà bỗng nhiên trông thấy cô xuất hiện trước mặt mình liền không khỏi cảm thấy sửng sốt.

Cậu tựa như một bức tranh vô tri, cứ đứng đó nhìn An Nghi, cảm giác giờ đây như thể đang mơ vậy, rất đỗi không chân thực.

An Nghi nhìn thằng vào đôi mắt cậu, khóe mắt cô khẽ ửng đỏ.

Mặc dù cả hai đều không lên tiếng nhưng ngay giờ phút này đây họ lại ăn ý mà hiểu rõ lòng mình — —

Rằng cả hai đã nhớ nhau thật nhiều

Chàng trai bên cạnh nhìn về phía An Nghi, sau đó theo bản năng hỏi: “Anh Ninh, đây là bạn gái của anh à?”

Ninh Tinh Hà không trả lời câu hỏi kia mà dang rộng đôi tay ôm cô vào lòng.

Một màn ngược chó độc thân như vậy khiến chàng trai bên cạnh phải đưa tay lên che đi đôi mắt.

Ninh Tinh Hà ôm An Nghi tầm 10 giây rồi buông cô ra bởi vì cậu sợ rằng cô sẽ xấu hổ.

An Nghi quả thật có chút ngượng ngùng, cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn cậu.

“Chào chị dâu.”

Chàng trai kia rất thông thái, trông thấy một màn vừa rồi liền chủ động hỏi.

An Nghi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn đối phương, có chút khó hiểu.

Ninh Tinh Hà cười cười, cậu cũng không phủ nhận.

“Đây là bạn cùng tập luyện kiêm bạn cùng phòng của tớ, tên là Cao Tử Khiêm.” Ninh Tinh Hà giới thiệu xong, thuận tay đưa mấy túi đồ ăn trong tay cậu cho chàng trai kia, sau đó nói: “Cầm lấy rồi ăn đi.”

Cao Tử Khiêm trong lòng hiểu rõ mà cười cười, bạn gái đã tới nên không thể cùng cậu ăn bento nữa rồi!

“Chúc hai người có một buổi tối vui vẻ.”

Cao Tử Khiêm ái muội chớp mắt nhìn An Nghi rồi không nhịn được mà cảm thán, “Chị dâu lớn lên thật xinh đẹp.”

“Liên quan gì tới cậu.”

Ninh Tinh Hà nói xong liền kéo theo An Nghi rời đi.

Cao Tử Khiêm cảm thấy rất ngạc nhiên trước bản tính chiếm hữu mạnh mẽ của Ninh Tinh Hà bởi vì cậu ấy biết cậu luôn mang tới cho người khác cảm giác bản thân mình vẫn luôn hướng Phật, làm chuyện gì cũng hết sức bình tĩnh.

Cao Tử Khiêm khẽ nhún vai, im lặng xách theo hai hộp bento tiến vào khu chung cư.



Ninh Tinh Hà hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, bàn tay đang năm lấy tay An Nghi lặng lẽ đổ đầy mồ hôi.

Đêm nay quả thực là cô đã mang tới cho cậu một bất ngờ rất lớn, kể từ lúc có ký ức tới bây giờ cậu vẫn chưa từng cảm thấy ngạc nhiên tới vậy.

Thấy Ninh Tinh Hà không nói gì, An Nghi cũng không lên tiếng mà chỉ thoáng nhìn lén cậu một lần.

Đi bên cạnh cậu, An Nghi trông rất giống một chú thỏ nhỏ, thật sự đáng yêu.

Thực tế là cô cảm thấy có chút không được tự nhiên cho lắm bởi lẽ Ninh Tinh Hà không lên tiếng, cũng chẳng có phản ứng gì ngoại trừ cái ôm lúc vừa nãy khi thấy cô. Còn lại thì cậu quá đỗi bình tĩnh, trên mặt cũng không lộ ra bất kì cảm xúc gì đặc biệt cả.

Dẫu biết rằng cậu vẫn luôn bình tĩnh trước mọi tình huống nhưng giờ phút này vẫn không nên như thế chứ? Lâu ngày không gặp như vậy, chẳng lẽ cậu không nhớ cô chút nào?

Tâm lý của con gái mà, vẫn rất mỏng manh, An Nghi càng nghĩ càng thấy ấm ức, thậm chí còn cảm thấy ý định tới thăm cậu lần này thì ra chỉ là tự cô đa tình.

Đi được một quãng đường xa, Ninh Tinh Hà đột nhiên dừng bước, xoay người lại rồi ôm thật chặt An Nghi vào lòng.

Cậu thực sự đã nhớ cô tới mức không thể ngủ được.

Nêu ban nãy tâm trạng của cô còn cảm thấy có chút mất mát thì bây giờ mọi thứ liền tam biến theo khói mây.

Cô mím môi thật chặt ngăn không cho khóe môi của mình nhếch lên.

Ninh Tinh Hà ngửi được mùi hương quen thuộc của cô, thỏa mãn mà thở ra.

Trái tim cậu giờ phút này như bị khuấy động, không tài nào bình tĩnh nổi.

Ở trong vòng tay của cậu, An Nghi bỗng lại cảm nhận được sự yên ổn và bình lặng từ đâu đã mất đi.

Cô vòng hai tay ôm chặt lấy cậu, híp mắt lại cười và hỏi: “Cậu có ngạc nhiên không?”

Đó không chỉ đơn giản là một bất ngờ, mà khoảnh khắc khi nhìn thấy cô, trái tim cậu tựa như ngưng đập vì kinh hỉ (*).

(*) Kinh hỉ: nghĩa là chuyện bất ngờ nhưng là chuyện vui.

Nghĩ đến đây, Ninh Tinh Hà im lặng tăng thêm vài phần sức lực, cậu cứ như vậy mà ôm An Nghi, cũng không nói lời nào.

Cả hai dường như đều muốn bày tỏ nỗi nhớ nhung gửi qua chiếc ôm này.

Thật lâu sau hai người mới buông tay ra, Ninh Tinh Hà cúi đầu nhìn An Nghi, trong đáy mắt không khỏi lộ ra ý cười.

“Sao tớ lại có cảm giác cậu cao lên vậy?” Cậu mở miệng trêu đùa, giọng nói mang theo tiếng khàn khàn.

“Có sao?” An Nghi kinh ngạc mà hỏi.

“Trêu cậu thôi.” Cậu khẽ gõ nhẹ lên trán cô rồi nói: “Cậu đến đây từ lúc nào? Đi cùng ai?”

“Tớ đi cùng với Lạc Tiêu, trưa nay mới tới.”

“Sao không báo trước với tớ một câu? Để tớ tới đón cậu.”

“Bọn tớ là đi theo tour du lịch nên có xe chuyên dụng tới đón.”

An Nghi nói xong liền hỏi cậu, “Có phải cậu đang bị cảm hay không? Tại tớ thấy giọng cậu như thể bị ngạt mũi vậy?”

“Có một chút.” Cậu nhàn nhạt lên tiếng rồi nói tiếp: “Chỉ là vừa thấy cậu liền đã khỏe hơn một nửa.”

“Cậu cứ làm như tớ là viên linh đan chữa bách bệnh ý.”

“Tuy không phải nhưng có thể dùng được.”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, bóng dáng một cao một thấp chiếu xuống mặt đất, thi thoảng lại đè lên nhau tạo nên một bầu không khí ám muội bao trùm.

An Nghi nhìn xuống mũi chân của mình, hai má ửng hồng.

Rõ ràng vừa nãy cả hai còn kích động mà ôm lấy nhau, vậy mà lúc giờ đây khi đã bình tĩnh trở lại thế nhưng lại chẳng biết nói câu gì.

Im lặng một hồi lâu, cuối cùng Ninh Tinh Hà cũng lên tiếng nhằm xóa bỏ cục diện bế tắc.

“Lần này cậu ở lại đây bao nhiêu ngày?”

“Bên công ty du lịch báo là tám ngày.”

“Ừm…Cả đoàn đều tới đây sao? Cậu có muốn ở lại không?”

“Không được, mấy ngày nữa tớ phải cùng mọi người ra biển, sau đó mới được tự do đi tham quan.”

Ninh Tinh Hà nghe vậy, trên mặt liền lộ rõ ý cười.

“Vậy mấy ngày nữa tớ sẽ trốn việc rồi dẫn cậu đi chơi.”

“Hả?”

An Nghi kinh ngạc mà hỏi, “Cậu không thể xin nghỉ sao?”

“Về cơ bản thì là không, nhưng tớ có thể giả bệnh mà.”

“…” Cô thật không thể ngờ học sinh giỏi như cậu cũng có thể làm ra loại hành động kỳ lạ như này.

An Nghi không kiềm nén được mà hỏi: “Tớ sẽ không làm ảnh hưởng tới cậu chứ?”

Ninh Tinh Hà lắc đầu đầu, thầm nghĩ: cậu có vinh hạnh dẫn cô đi chơi vui còn không hết nữa nói chi là ảnh hưởng! Cô chắc sẽ không thể biết trong lòng cậu đã hứng thú tới mức nào đâu.

“Cậu không cần lo lắng, cậu muốn đi chơi bao nhiêu ngày thì tớ sẽ đưa cậu đi bấy nhiêu ngày.”

An Nghị bị những lời chọc ghẹo này làm cho cả cổ lần khuôn mặt đều ửng hồng.

Ninh Tinh Hà nói xong liền hỏi cô có muốn đi ăn gì đó ngon miệng hay không, sau đó liền nhận ra lời nói của mình có phần thẳng thắn sợ làm An Nghi xấu hổ.

“Cậu chưa ăn tối sao?” An Nghi nhớ tới khi nãy cậu đã đưa túi đồ cho cậu bạn cùng phòng liền quay lại hỏi.

“Ừm.” Ninh Tinh Hà gật đầu, sau đó nói: “Trước đây thì 7 giờ tớ đã đi ăn cơm rồi, nhưng hôm nay giáo viên không hài lòng với việc luyện tập nhảy nên phạt bọn tớ không được ăn tối, vì vậy nên mới để bụng đói mà tập luyện tới khuya.”

Nghe cậu nói xong, An Nghi liền cảm thấy vô cùng đau lòng, đáy mắt khẽ toát lên một tia khổ sở.

“Vậy chúng ta mau tìm chỗ nào ăn thôi, tớ cũng đói bụng rồi.”

An Nghi mới chỉ nói có một câu mà Ninh Tinh Hà đã sốt ruột không thôi.

Quả nhiên ngay sau khi cậu thấy cô nói rằng mình đói bụng liền nhìn ngó xung quanh bốn phía, bỗng thấy được một cửa hàng thịt nướng ngay lập tức hỏi An Nghi có muốn ăn không.

An Nghi bĩu môi, thầm nghĩ hôm nay tới đây mà món đầu tiên ăn được là thịt nướng cũng không có gì là quá lạ.

Chỉ là nghĩ tới chuyện Ninh Tinh Hà chưa được ăn tối, cô liền nhanh chóng đồng ý, nhưng mà — —

“Vừa trông thấy vẻ mặt của cậu liền biết là cậu không muốn ăn nướng, vậy chúng ta đi bộ tiếp rồi tìm một quán lẩu đi.”

“Được.”

Đôi mắt An Nghi sáng lên, hoàn toàn khác với phản ứng khi nãy.

Lâu lắm rồi mới thấy cô như vậy, Ninh Tinh Hà không khỏi nhéo mặt cô một cái.

Cảm nhận được động tác này của cậu, mặt cô bất giác đỏ lên, còn trái tim thì không ngừng đập liên hồi.

Làm sao mà cô không nhận ra được sự thay đổi trong thái độ của Ninh Tinh Hà đối với mình cơ chứ, so với trước kia thì bây giờ số lần cậu động tay động chân ngày một nhiều hơn.



Hai người vừa bước vào quán ăn liền ngồi xuống, lúc này khách vẫn đang còn đông. An Nghi nhìn một vòng xung quanh không khỏi cảm thán, “Cảm giác thật giống với không khí trong những bộ phim truyền hình.”

Cô đặc biết rất thích xem các bộ phim truyền hình do đất nước này sản xuất, lần này có cơ hội ngồi đây, cô cứ có cảm giác như mình là nữ chính vậy.

Ninh Tinh Hà liếc nhìn cô rồi cười cười: “Có rất nhiều quán ăn tuy nhỏ bé như này nhưng lại thường xuyên có nhiều người nổi tiếng lui tới.”

“Thật sao? Cậu đã gặp ai chưa?”

“Đã từng, nhưng tớ chẳng thấy có cảm giác gì cả, suy cho cùng là do không hứng thú với mấy cậu bạn đẹp trai.” Ninh Tinh Hà vừa bình tĩnh nói vừa bắt đầu gọi món.

An Nghi trợn tròn mắt, sao cô cứ có cảm giác lời kia là nói cho mình nghe ý nhỉ.

Cô chống cằm nhìn Ninh Tinh Hà rồi hỏi: “Cậu đã tới đây ăn lần nào chưa?”

“Tới đây sao? Không ai đi cùng tớ.”

“Bạn cùng phòng của cậu đó! Trông cậu ấy rất hoạt bát, hẳn là một người không tồi đâu.”

Ninh Tinh Hà vừa nghe thấy An Nghi khen một chàng trai khác trước mặt mình, gân xanh trên trán không tự chủ được mà nổi lên. 

“Mới chỉ gặp qua có một lần, cũng không nói với nhau được mấy câu mà cậu đã biết tính cách của cậu ta tốt?”

“Đương nhiên! Ấn tượng về một người không phải là do lần đầu gặp gỡ à?”

“Không phải.”

Ninh Tinh Hà liền lập tức phủ nhận rồi sửa lại lời nói của cô, “Ít nhất cũng phải gặp qua mấy ngày mới biết rõ được.”

“Được rồi, cậu nói cũng có lý.” An Nghi quả thật là không muốn cùng cậu tranh cãi.

“Cậu nhìn xem muốn ăn món gì nào?” Ninh Tinh Hà khéo léo chuyển chủ đề.

“Tớ như nào cũng được.” An Nghi nói xong liền bổ sung, “Gần đâu tớ đang muốn giảm béo nên không thể ăn nhiều được.”

Nghe xong trên mặt Ninh Tinh Hà liền lộ rõ vẻ hoài nghi nhân sinh.

“Cậu chưa đủ gầy hay sao? Hay cậu có thù oán với đống thịt trên người?”

Nghe được nửa câu đầu, An Nghi vẫn rất vui vẻ.

“Không phải, tớ giảm cân là vì muốn duy trì vóc dáng hiện tại.”

“Không cần thiết.”

Giọng Ninh Tinh Hà rất bá đạo, nhanh chóng bảo cô gọi món tùy ý.

An Nghi nhân cơ hội này hỏi: “Nếu như tôi thực sự béo lên thì cậu có chán ghét tôi không?”

Ninh Tinh Hà không chút do dự mà lắc đầu: “Trong mắt tớ, cậu vẫn luôn đẹp nhất.”

Nghe xong câu này, An Nghi lập tức lấy tay che đi khuôn mặt.

Có rất nhiều lời nói, tuy rằng cả hai đều chưa từng nói thẳng ra nhưng trong lòng dường như đã rõ hơn bao giờ hết.

Bầu không khí lúc này tựa như có hàng ngàn bong bóng tình yêu màu hồng vậy.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc