NGƯỜI LÀ SAO SÁNG GIỮA NHÂN GIAN

Editor: PH | Beta: Mian

An Nghi cũng không hỏi lại xem Ninh Tinh Hà có ý gì nữa mà cô âm thầm lên Baidu tìm kiếm bài hát này. 

Tuy nhiên khi cô nhập hai từ khóa “Bài Hát + Chung Tình” lên thì hiện ra rất nhiều kết quả, chỉ có điều không bài hát nào giống như lời mà cô vừa nghe. 

An Nghi cảm thấy rất kì lạ, bởi vậy nên cô đã gõ hẳn lời bài hát vào mà vẫn tìm không thấy. 

Nếu đúng như vậy thì chỉ còn lại một khả năng, bài hát này chính là do Ninh Tinh Hà tự tay sáng tác. 

Nghĩ tới đây, trái tim An Nghi bỗng nhiên đập “Thình Thịch”, trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng phức tạp. 

Cô sững sờ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động nửa ngày, sau đó mới phản ứng lại, chậm rãi gõ gõ vài chữ:

“Bài hát này là do cậu sáng tác sao?”

Tuy rằng đã đoán được sơ sơ nhưng An Nghi vẫn muốn nghe chính miệng cậu nói ra. 

Ninh Tinh Hà hồi lâu không nhận được phản hồi từ An Nghi còn tưởng rằng cô đã ngủ rồi, ai ngờ ngay sau đó đã nhận được một tin nhắn từ cô.

Cậu không chút do dự trực tiếp nhắn: “Đúng vậy”, rồi gửi cho cô.

An Nghi dùng hết can đảm mà nhắn hỏi “Vậy là bài hát này cậu viết cho tớ?”

Ngay sau khi dòng tin nhắn này được chuyển đi, An Nghi đã nhanh chóng thu hồi lại. 

Ninh Tinh Hà gửi cho cô một bài hát vào đúng ngày sinh nhật của cô vậy, đương nhiên rõ ràng là viết cho cô rồi. Nhưng tại sao câu đầu tiên trong bài hát lại là: Lần đầu nhìn thấy em, ở biển người phố xá nhộn nhịp? 

Lần đầu tiên cô gặp cậu đúng thật là trông thấy cậu ở trên phố, nhưng khi đó cậu đang bị một đám đông bao quanh, theo lý thuyết chắn chắn không thể nhìn thấy cô! Cho nên trong trí nhớ của cậu, lần đầu gặp nhau không lẽ là tại nhà cô sao? 

Trong lòng An Nghi dấy lên vô vàn nghi hoặc, càng nghĩ càng thấy buồn bực khó hiểu. 

Ở phía bên kia, Ninh Tinh Hà chưa kịp đọc tin nhắn kia của An Nghi, cũng cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc cô đã nhắn cái gì mà trong thời gian ngắn như vậy thu hồi lại.

“Cảm ơn lời chúc của cậu, cũng muộn rồi tớ đi ngủ đây.”

Một lát sau, An Nghi đột nhiên gửi tới câu này nhằm kết thúc cuộc trò chuyện. 

Ninh Tinh Hà cảm nhận được rõ rệt sự thay đổi trong cách đối xử của cô với mình, mặc dù cảm thấy mất mát nhưng đây không phải là điều cậu đáng nhận lấy sao. 

“Được, ngủ ngon.”

Sau khi cậu trả lời tin nhắn kia liền không nhận được thêm bất kì một lời hồi âm nào nữa. 

An Nghi sở dĩ không có ý định trả lời tin nhắn kia, là vì cô sợ Ninh Tinh Hà sẽ nói dối khi nhắn tin trên WeChat, vì thế, cô không thể nhìn được biểu cảm của cậu, nên không đoán được cái nào là thật, cái nào là giả. Cho nên cô quyết định ngày mai khi tới lớp sẽ hỏi lại cậu. 



Sáng hôm sau, lúc An Nghi xuống phòng ăn sáng, liền nghe thấy mẹ nói về công việc chuẩn bị của cả ngày hôm nay, tất cả sẽ do một tay bà trang trí, đến buổi trưa thì bố của cô cũng đã trở về sau chuyến đi công tác.

Nhìn mẹ tỉ mỉ chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật, trong lòng thật sự rất cảm động. An Nghi muốn nói lời cảm ơn với mẹ mình nhưng lại sợ bản thân mình quá ngại ngùng nên không nói nữa. 

Khi tới lớp học, An Nghi thấy Ninh Tinh Hà vẫn chưa đến, cả đêm hôm qua cô đã nằm suy nghĩ lựa lời nói nên hỏi cậu như thế nào. 

Tận đến khi tiếng chuông sắp vang lên, Ninh Tinh Hà mới bước vào lớp. 

Ánh mắt An Nghi lặng lẽ nhìn cậu chăm chú, trông thấy mặt mũi cậu tràn đầy mệt mỏi.

Lúc Ninh Tinh Hà đi ngang qua An Nghi, cậu khẽ liếc nhìn cô một cái, song lúc đó An Nghi cũng đang vụng trộm ngước mắt nhìn. Khi hai ánh mắt giao cô không khỏi cảm thấy chột dạ liền nhanh chóng cúi đầu. 

Thấy phản ứng của cô, khóe môi Ninh Tinh Hà không tự chủ mà cong lên. 

Mãi tới khi tiết học đầu tiên kết thúc, An Nghi mới có cơ hội hỏi Ninh Tinh Hà về chuyện đêm qua. 

Cô khẽ quay đầu lại, đầu ngón tay trỏ xoay tròn sau đó gõ nhẹ vào bàn anh hai tiếng. 

Ninh Tinh Hà liếc nhìn cô rồi hỏi: “Có chuyện gì?”

“Tại sao tối qua cậu lại gửi bài hát kia cho tớ?” An Nghi giả vờ khó hiểu hỏi. 

“Đó là quà sinh nhật mà tớ tặng cậu.”

“Ồ.” An Nghi giả vờ bình tĩnh gật đầu: ” Cậu thật là giỏi, tặng quà sinh nhật cho người khác bằng một bài hát.”

Nghe cô nói xong, Ninh Tinh Hà thầm nghĩ, nếu là một người nào đó cậu chắc chắn sẽ không đưa, đối với cậu mà nói, cô là một ngoại lệ không thuộc phạm vi người khác. 

“Bài hát kia cậu viết về chủ đề gì vậy? Là một câu chuyện xưa sao?” An Nghi tiếp tục giả vờ không hiểu. 

Ninh Tinh Hà sao có thể không biết rằng cô đang làm ngơ chứ, cậu cười đầy sâu xa nói: “Đây là chuyện cũ của tớ.”

Nói chuyện với cậu An Nghi thực sự gấp muốn chết, không thể một hơi giải thích cho xong sao? Nhất định phải để cô hỏi một câu thì cậu mới trả lời một câu.

“Tớ rất thích giai điệu của bài hát đó, ca từ được viết rất hay chỉ có một điều khiến tớ không hiểu.”

“Điều gì?”

“Người đầu tiên mà cậu gặp là ý muốn nói đến người nào vậy?” An Nghi sau một hồi lòng vòng cuối cùng cũng hỏi thẳng. 

Trong nháy mắt, cả người cô trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn, chẳng lẽ khi muốn hỏi người mình thích một điều gì đó, bản thân cô sẽ trở nên dong dài như vậy? 

Nghe xong câu hỏi, nụ cười nơi đáy mắt của Ninh Tinh Hà càng thêm sâu. 

“Đó không phải là điều hiển nhiên hay sao?” Sau khi hỏi ngược lại, cậu lập tức nói thêm: “Ngày hôm đó là bởi vì câu hỏi có phần đột ngột, khiến bản thân tớ chưa có thời gian suy xét tốt nên mới không để ý tới cảm xúc của cậu, xin lỗi.”

An Nghi không hiểu tại sao cậu lại nhắc đến chuyện hôm ấy, ánh mắt của cô có phần kém tự nhiên né tránh, nói: “Không sao, đều là chuyện đã qua.”

“Đáp án của tớ nằm trong bài hát kia.”

Ninh Tinh Hà nói xong câu này, chuông vào lớp vừa lúc vang lên. 

Không còn cách nào khác, An Nghi đành quay lên, đè xuống mọi nghi vấn của mình lại. 

Ninh Tinh Hà nói đáp án nằm trong bài hát, vậy là cậu thật sự thích cô hay sao? 

An Nghi cẩn thận suy nghĩ từng li từng tý, nhưng mãi vẫn không dám xác định.



Tới giờ ăn trưa, An Nghi và Lạc Tiêu cùng nhau đi đến phòng ăn, trùng hợp bắt gặp Hàn Thi Lâm vừa mua cơm xong muốn rời đi. 

Trông thấy An Nghi, cô ta nhếch nhếch khóe miệng tỏ ý khinh thường nói: “Thật không biết cô đã dùng biện pháp gì mà có thể qua mắt được hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm, rõ ràng cậu và Ninh Tinh Hà đang yêu đương vậy mà còn không chịu thừa nhận.”

“Cậu nói hai bọn tôi yêu nhau, vậy cậu đã từng tận mắt chứng kiến bọn tôi có hành động thân mật gì chưa?”

“Đương nhiên là rồi, tôi đã từng thấy cậu và Ninh Tinh Hà hẹn hò ở trung tâm thương mại, chuyện này sao có thể là giả được? Bạn bè bình thường ai lại sẽ một nam một nữ đơn độc ở cùng một chỗ với nhau?”

“Ha.” An Nghi nghe xong khẽ phát ra tiếng cười lạnh: “Thì ra cậu chính là người đã phát tán những tin đồn đó.”

“Đúng, chính là tôi tung tin, cậu làm gì được tôi chứ?”

Hàn Thi Lâm không muốn để An Nghi được sống an phận như vậy, cố ý chọc giận cô. 

Là bạn học nhiều năm, cô ta biết hôm nay là sinh nhật của An Nghi bởi vậy nên cô ta muốn khiến cho cô không thoải mái mà trải qua một sinh nhật tệ hại. 

Không ngờ sau khi nghe cô ta nói vậy, An Nghi lại cười nhếch môi mà nói: “Ảnh chụp cũng không tồi đâu, tôi đã dùng nó làm cả hình nền đấy, cảm ơn cậu đã giúp bọn tôi lưu trữ những kỉ niệm khó quên này.”

Nói xong An Nghi lấy điện thoại ra khỏi túi, sau đó mở khóa điện thoại, đem màn hình nền đến trước mặt cô ta.

Hàn Thi Lâm nhìn thấy bức ảnh mình chụp được An Nghi đặt làm hình nền điện thoại, trong nháy mắt khuôn mặt cô ta trở nên vô cùng khó coi. 

Vốn dĩ muốn chọc giận người khác, ai ngờ lại là tự lấy búa đè chân mình. 

Lạc Tiêu nhìn thấy biểu cảm như ăn phải ruồi rồi vung tay rời đi của Hàn Thi Lâm, không khỏi giơ ngón cái lên với An Nghi. 

“Vẫn là cậu lợi hại.”

“Cậu ta càng muốn tớ không vui, tớ càng không muốn cậu ta được như ý.”

An Nghi nói xong ôm lấy cánh tay của Lạc Tiêu: “Đi thôi, nhìn xem nên ăn món gì.”

Lúc hai người mua xong cơm, ngồi xuống bàn ăn rồi Lạc Tiêu mới hỏi An Nghi, “Cậu có định mời Ninh Tinh Hà tới buổi sinh nhật không?”

“Không.” An Nghi lắc đầu sau đó nói: “Có thể cậu không tin nhưng chính mẹ tớ đã bảo tớ mời cậu ấy tới.”

“Thật sao?” Lạc Tiêu thật sự khiếp sợ, trợn tròn mắt.

“Tớ thật sự không biết mẹ tớ đang làm gì nữa. Đáng lẽ sau khi biết chuyện của tớ với Ninh Tinh Hà thì theo lý thuyết bà ấy phải phản đối chứ, sao lại có thể ủng hộ như này?”

Liên quan đến vấn đề này, An Nghi chưa thể nghĩ ra. 

Lạc Tiêu đảo mắt, đoán: “Chẳng lẽ mẹ cậu đang muốn lấy tiến làm lùi? Có khi bà ấy sẽ thăm dò Ninh Tinh Hà trước để dò thám thái độ của cậu ấy, tiếp đó sẽ vô tình làm khó dễ cậu ấy, để chính cậu ấy chủ động từ bỏ.”

“Tớ cũng đã nghĩ qua rồi, mặc dù mẹ tớ có phần độc đoán nhưng bản chất lại không phải người xấu, thậm chí còn rất tốt bụng, bà chắc chắn sẽ không làm như kia.”

“Được rồi, vậy cậu cũng đừng suy nghĩ linh tinh nữa, mau chóng gọi điện mời Ninh Tinh Hà tới dự bữa tiệc sinh nhật đi, không phải khi đó cậu có thể nhìn được thái độ của mẹ cậu với cậu ấy hay sao?”

“Thật sự phải mời sao?”

“Đúng vậy, thay vì chúng ta ngồi đây suy đoán lung tung không bằng lớn mật (*) bước trước một bước.” Lạc Tiêu khích lệ cô rồi gật đầu nói tiếp: “Cứ quyết định như vậy đi.”

(*) Lớn mật: Liều lĩnh, táo tợn, dám làm những việc nguy hiểm mà không biết sợ.



Trước khi kết thúc tiết học cuối cùng buổi chiều, An Nghi hỏi Ninh Tinh Hà xem liệu cậu có thể tới nhà cô tham tham dự buổi tiệc sinh nhật hay không. 

Thực ra tận sâu trong lòng cô rất muốn Ninh Tinh Hà có thể tham dự. 

Ninh Tinh Hà có phần kinh ngạc, An Nghi mời cậu tới chẳng lẽ không sợ mẹ cô nghi ngờ điều gì hay sao? 

“Thế cậu có tới không?”

An Nghi có thể thấy vẻ mặt do dự của Ninh Tinh Hà, trong lòng cảm thấy hồi hộp. 

Ninh Tinh Hà thật lòng không muốn gây thêm phiền phức cho An Nghi bởi vậy nên cậu đã lắc đầu. 

“Tương lai nếu có cơ hội, tớ sẽ tổ chức sinh nhật bù cho cậu.”

Nghe cậu nói xong câu này, trái tim của An Nghi khẽ run lên. 

Ninh Tinh Hà cuối cùng vẫn quyết định không tham dự, chỉ là đến lúc tan học, cậu đi ngang qua bàn học của An Nghi rồi đặt xuống đó một chiếc hộp nho nhỏ màu hồng.

An Nghi kinh ngạc nhìn bóng lưng cậu rời đi, không ngờ cậu lại còn chuẩn bị quà cho mình, hơn nữa đợi tận bây giờ mới lấy ra.

Cô vốn tưởng rằng bài hát kia đã là món quà của cậu tặng cho cô rồi. 

“Này, cậu ấy tặng quà gì cho cậu thế?”

Đồng Khả Tinh nóng lòng hỏi, bởi ban nãy cô ấy đã tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc. 

An Nghi vừa kinh ngạc lại vừa thấp thỏm mở quà, bên trong là một chiếc vòng tay được làm bằng bạc đi kèm là một chiếc mặt dây hình quả dâu tây. 

“Ôi, đáng yêu chết mất.”

Sau khi Đồng Khả Tinh cảm khái xong, vô cùng hâm mộ mà nói với An Nghi: “Cậu ấy vì cậu mà chuẩn bị quà sinh nhật, khẳng định là có tình cảm với cậu.”

An Nghi xấu hổ rũ mắt xuống, sau đó đem chiếc hộp cất vào cặp sách. 



Tan học, An Nghi, Lạc Tiêu và Đồng Khả Tinh cùng nhau về nhà, lúc trên đường đi hai người bọn cô cũng đã sớm lấy ra những món quà mà họ chuẩn bị. 

“Chúc mừng cậu đã “già” thêm một tuổi.”

Nghe Lạc Tiêu nói thế, An Nghi giả vờ không vui trừng cô ấy một cái.

“Cậu nói thế mà nghe được sao? Thêm một tuổi là thêm trưởng thành.”

“Vâng vâng vâng, ai bảo hôm nay là sinh nhật cậu nên cậu nói gì đều đúng hết.”

Lạc Tiêu nhanh chóng hùa theo cô. 

Đồng Khả Tinh cũng đưa món quà mà cô ấy chuẩn bị vào tay An Nghi nói: “Tuy món quà của tớ không là gì so với quà của Ninh Tinh Hà nhưng tốt xấu gì đó cũng là tấm lòng của người bạn thân này nha.”

“Ninh Tinh Hà tặng cậu quà gì vậy?”

Lạc Tiêu vô cùng hứng thú, vội vàng hỏi. 

An Nghi lập tức dùng ánh mắt ra hiệu, muốn để cô ấy hạ thấp giọng xuống, tài xế nhà cô còn ngồi ở phía trước kia kìa.

Lạc Tiêu lè lười rồi thấp giọng hỏi: “Là món quà gì thế?”

“Một chiếc vòng tay.”

“Wow, tuyệt thật đấy.” Lạc Tiêu nháy mắt với cô, sau đó bảo An Nghi lấy ra xem thử. 

An Nghi ngay từ đầu vốn không muốn, nhưng cuối cùng vẫn không qua nổi cô ấy nên lấy ra.

Lạc Tiêu vì rất thích xem các tạp chí thời trang, nên sau khi nhìn thấy chiếc vòng tay liền dừng lại thật lâu. 

“Tớ có thể xem kĩ hơn được không?”

“Đương nhiên rồi.”

Lạc Tiêu cầm chiếc lắc tay lên, mắt nhìn chiếc mặt vòng tay hình dâu tây nhỏ, phát hiện trên đó quả thực có khắc hai chữ “MG”

“Cậu có biết chiếc vòng tay này đáng giá bao tiền không?”

“Bao nhiêu thế?” An nghi có chút bị vẻ mặt nghiêm túc của cô dọa đến. 

“Đây là mẫu mới nhất của thương hiệu MG, hai ngày trước tớ vừa thấy nó trên trang web chính thức, có giá một vạn tám.” (*)

(*) Gần 65 triệu Việt Nam.

“….” An Nghi thật sự đã bị dọa sợ. 

Cô biết rằng Ninh Tinh Hà sẽ không tặng cô món quà quá ít tiền, cho nên cô cũng chỉ đoán chiếc vòng tay này cùng lắm vài trăm tệ mà thôi, bởi vì nhiêu đó đã được coi là rất đắt, nhưng nào ngờ… 

“Sẽ không phải ăn trộm đấy chứ? Dù sao chiếc hộp này không phải là chiếc hộp nguyên bản. Nếu không chúng ta chỉ cần nhìn qua liền nhận ra.” Đồng Khả Tinh lắm miệng nói một câu. 

“Cậu nghĩ Ninh Tinh Hà không nghĩ tới chuyện này hay sao? Chắc hẳn là cậu ấy cố tình làm vậy vì sợ An Nghi sẽ không nhận quà khi nhìn thấy logo kia.”

“Nhưng rốt cuộc lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, không phải điều kiện nhà cậu ấy không tốt à…”

Đồng Khả Tinh yếu ớt nói thầm, cảm thấy kì lạ. 

“Trở về tớ sẽ hỏi cậu ấy.”

An Nghi thật sự rất đau đầu. 

Cô sợ nhất chính là Ninh Tinh Hà vì mình mà tiêu nhiều tiền. 



Khi ba người về tới biệt thự, An Nghi không ngờ rằng cả anh họ của cô – Chu Khải Nhiên cũng tham dự. Lúc này anh đang bận bịu phụ giúp bày trí lại bữa tiệc, biến căn biệt thư trở nên sáng bừng lộng lẫy tràn ngập không khí tươi vui.

Lúc Hạ Vân Thất nghe tin An Nghi đã về nhà, vội vàng đi tới, bà không khỏi cảm thấy ngạc nhiên khi An Nghi chỉ mời hai bạn nữ tới buổi tiệc. 

“Con không mời thêm các bạn học khác sao?”

“Đây là những người bạn thân nhất của con, con chỉ cần đón sinh nhật cùng họ là đủ rồi.” An Nghi nhìn hai người bạn rồi cười nói. 

Ở trong lớp An Nghi rất được lòng các bạn, nếu như cô chủ động mời thêm vài người bạn thì khẳng định họ sẽ tới, nhưng An Nghi lại không muốn bày vẻ náo động như vậy. 

Hạ Vân Thất thấu hiểu gật đầu, sau đó lại nói: “Sao con không mời thêm cả Cảnh Nhiên?”

“Dạ, cậu ấy bận chút việc ạ.” An Nghi theo bản năng nói dối.

“Thằng bé có thể bận cái gì cơ chứ, để mẹ gọi nó tới.”

Hạ Vân Thất nói xong, trực tiếp gọi điện thoại qua. 

An Nghi và Lạc Tiêu nhìn nhau, bất lực mà nhún vai. 

“Không sao, cứ để cậu ta tới đây đi.”

Lạc Tiêu nói xong, ôm lấy cánh tay của An Nghi và Đồng Khả Tinh, “Đi nào, xem chúng ta có thể giúp được gì nữa không.”

Mộ Cảnh Nhiên sau khi nhận được điện thoại từ Hạ Vân Thất liền phi như bay chạy tới. 

Tất nhiên là cậu ta chưa từng quên sinh nhật của An Nghi bởi vậy cậu ta cũng đã sớm chuẩn bị quà kỹ càng, chỉ đợi tới lúc thích hợp sẽ tặng cho cô. Cho nên khi cậu ta nhận được cuộc điện thoại từ Hạ Vân Thất liền hứng thú không nguôi. 

Mộ Cảnh Nhiên ôm một chiếc hộp lớn đi tới. Khi Hạ Vân Thất trông thấy, không nén được tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”

“Dì ơi, đợi chút nữa mở quà thì dì sẽ biết.”

Mộ Cảnh Nhiên cố tình úp úp mở mở một cách thần bí. 

Cậu ta ôm quà đặt vào phòng khách, đến nơi liền thấy An Nghi, Lạc Tiêu và Đồng Khả Tinh còn cả Chu Khả Nhiên đều ngồi ở đây. 

“Anh, anh cũng tới à?”

Mộ Cảnh Nhiên mỉm cười chào Chu Khải Nhiên. 

Chu Khải Nhiên cũng tò mò hỏi cậu ta, “Em đang ôm thứ gì vậy?”

“Chờ chút nữa mở anh sẽ biết.”

Mộ Cảnh Nhiên hướng về phía An Nghi nháy mắt, sau đó lấy ra một con dao nhỏ từ bên hông ra.

Cậu ta đem chiếc hộp mở ra, trong đó là một quả cầu pha lê cao hơn một mét. Bên trong quả cầu còn có hình một cô gái tóc đen dài thướt tha, mũi chân cô gái khẽ nâng lên tựa như đang khiêu vũ.

Mộ Cảnh Nhiên nhấn nút, tiếp đó một bản nhạc piano êm dịu được truyền đến, những bông hoa tuyết bắt đầu bay lơ lửng bên trong quả cầu, cô gái với mái tóc dài màu đen kia dường như cảm nhận được giai điệu mà bắt đầu uốn người khiêu vũ. 

“Cậu có thấy cô gái kia giống cậu không hả An Nghi?”

Mộ Cảnh Nhiên với ánh mắt đầy thích thú hỏi cô. 

Ba cô gái đều có cùng một biểu cảm nhìn về hướng Mộ Cảnh Nhiên, có lẽ trong lòng đều đang thầm nghĩ: Quả nhiên là gu thẩm mỹ của trực nam (*).

(*) Trực nam: Trực nam ở đây sẽ được hiểu là những người đàn ông có tính cách ngay thẳng, chính trực. Luôn có trách nhiệm với những gì mình nói và hành động.

Quả cầu thủy tinh kia tuy rằng rất đẹp nhưng bọn cô đã qua cái tuổi yêu thích mấy món đồ dễ thương kia rồi, đưa món quà như vậy còn không bằng mua những chiếc vòng cổ, lắc tay hay son môi, đồ trang điểm mỹ phẩm.

Vẻ mặt An Nghi ngờ nghệch vài giây, vì không muốn đả kích tấm lòng của cậu, nói: “Thật đẹp, tôi rất thích.”

Mộ Cảnh Nhiên nghe cô nói như vậy càng thêm phần kiêu ngạo. 

“Chậc, tuy món quà kia trông có vẻ bình thường nhưng nó có giá tới tận sáu vạn (*). Tính ra ngốn mất một tháng tiền tiêu vặt của tôi.”

(*) Hơn 200 triệu Việt Nam.

“…”

Nghe cậu ta nói xong, khóe môi Lạc Tiêu giật giật nói chẳng thành lời. 

Lần đầu tiên mà cô ấy phát hiện ra chỉ số EQ của Mộ Cảnh Nhiên thật sự thấp tới mức không thể cứu chữa được nữa.

Đáng nhẽ đã tặng quà cho người ta thì đừng nên đề cập tới giá trị bao nhiêu! Càng khiến An Nghi cảm thấy ngại ngùng khi nhận nó. 

Khó trách An Nghi thích Ninh Tinh Hà chứ không thích cậu ta, nhìn cách Ninh Tinh Hà làm mà xem, dù món quà có giá trị lớn như vậy cũng không khoe khoang mà nói cho An Nghi biết. 

Người con gái nào sẽ không rung động trước cách đối xử tinh tế như kia cơ chứ?

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc