NGƯỜI LÀ SAO SÁNG GIỮA NHÂN GIAN

Editor: PH | Beta: Mian

Bữa tiệc sinh nhật của An Nghi kết thúc lúc 10 giờ, Hạ Vân Thất sắp xếp để tài xế trong nhà đưa tất cả mọi người trở về. 

Dù có rất nhiều người góp mặt trong buổi sinh nhật như là gia đình hay bạn bè nhưng An Nghi vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu một điều gì đó. 

Sẽ tốt biết mấy nếu như Ninh Tinh Hà cũng có mặt ở đây. 

Sâu trong lòng cô không kìm nén được mà suy nghĩ.

Hạ Vân Thất rất tò mò rằng tại sao Ninh Tinh Hà không tới tham dự, bà nhịn không được hỏi An Nghi: “Không phải mẹ đã kêu con có thể mời Ninh Tinh Hà tới hay sao, đừng nói là con không nói chuyện này với thằng bé nhé?”

“Không phải ạ.”

An Nghi lắc đầu, cô không nói cho mẹ biết chuyện Ninh Tinh Hà từ chối, bởi vì cô không muốn mẹ hiểu nhầm rằng Ninh Tinh Hà không quan tâm tới thể diện mặt mũi của nhà cô nên mới không đến.

“Sao con không nói cho mẹ? Không lẽ là lo lắng mẹ sẽ hiểu lầm à?”

“Không đâu! Con chỉ là chưa nói với cậu ấy mà thôi.” An Nghi vừa nói vừa giả vờ ngáp ngủ, “Buồn ngủ quá, con về phòng nghỉ ngơi đây.”

Hạ Vân Thất khẽ nhíu mày rồi nhìn cô trong chốc lát, sau đó bất lực gật đầu, “Được rồi, con mau đi ngủ đi.”

“Hôm nay rất cảm ơn mẹ.” An Nghi ôm bà một cái rồi xoay người bước lên lầu. 

Sau khi về tới phòng, cô liền đăng tải lên vòng bạn bè một bức ảnh chụp chiếc bánh sinh nhật cùng dòng trạng thái: “Hello tuổi 17!”

An Nghi cảm thấy hành động này có chút ngốc nghếch, nhưng mục đích chính là muốn cho Ninh Tinh Hà trông thấy, nói bóng nói gió cho cậu biết hiện giờ cô vẫn chưa hề ngủ, để cậu có thể nhắn tin nói chuyện phiếm với cô.

Ôi, con gái là thế đấy, đôi lúc vẫn có “Một ít mưu đồ nhỏ.” 

Ninh Tinh Hà giờ này hình như chưa ngủ, lúc An Nghi vừa tắm xong phát hiện cậu đã ấn một lượt thích cho cô, nhưng có điều đối phương lại không chịu nhắn tin cho cô. 

An Nghi có hơi buồn bực, cái con người này không thể chủ động hơn sao? 

Quên đi, cậu không chịu nói chuyện với cô vậy thì cô sẽ đi ngủ. 

An Nghi giận dỗi nằm xuống giường, nhưng lại không nhịn được mà cầm điện thoại lên nhìn qua vài lần, thấy Ninh Tinh Hà vẫn còn không gửi tin nhắn đến nên cô đành từ bỏ hy vọng.



Ngày hôm sau, An Nghi mang theo món quà Ninh Tinh Hà tặng tới trường.

Suy nghĩ mãi rốt cuộc cô quyết định sẽ đi hỏi cho rõ ràng một tý. Nếu vì món quà kia mà cậu phải tiêu tốn nhiều tiền, bản thân cô chắc chắn sẽ không nhận nó. 

An Nghi bước vào lớp học thấy Ninh Tinh Hà đến, cô ngồi xuống chỗ của mình rồi xoay người ra đằng sau hỏi cậu: “Món quà cậu tặng ngày hôm qua thật đẹp, là của thương hiệu MG đúng chứ?”

“… Không phải.”

Ánh mắt Ninh Tinh Hà chính xác có phần né tránh trả lời. 

“Cậu đừng gạt tớ. Nếu logo trên mặt chiếc vòng tay kia không phải là của thương hiệu đó, thì họ dám khắc nó lên à? Nếu không sẽ bị buộc tội vi phạm bản quyền.”

An Nghi giống như một thiên thần nhỏ mở to đôi mắt mà hỏi cậu một cách cây ngay không sợ chết đứng (*). Khiến Ninh Tinh Hà không kìm nén được mà khẽ cười. 

(*) Raw: 理直气壮 – Lẽ thẳng khí hùng, cây ngay không sợ chết đứng.

“Cho nên tớ không được phép tặng cậu?” Cậu hỏi ngược lại cô, trong mắt tràn ngập sự cưng chiều. 

An Nghi khẽ nhíu mày, không dám hỏi quá trực tiếp bởi vì sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu.

“Nhưng nó rất đắt.”

“Cậu hẳn tò mò rằng làm sao tớ lại có nhiều tiền như vậy đúng không?”

Ninh Tinh Hà biết cô sẽ cảm thấy xấu hổ khi hỏi mình điều này nên đã chủ động mở đường, giải thích cho cô nghe: “Hai ngày trước sinh nhật của cậu, tớ đã nhận được một số tiền đến từ một công ty giải trí. Tuy số tiền không nhiều nhưng đủ mua quà cho cậu.”

“Ồ, vậy cậu đã kí hợp đồng chưa?”

“Hiện tại tớ vẫn chưa kí hợp đồng làm nghệ sĩ. Bởi vậy nên phía công ty cũng không xếp quá nhiều lịch trình cho tớ. Công việc duy nhất của tớ đó là thi thoảng phát hành một bài hát là được.”

Sau khi nghe Ninh Tinh Hà giải thích, An Nghi khẽ gật đầu. 

“Cậu thật lợi hại, đều bằng tuổi nhau mà cậu đã có thể bắt đầu kiếm tiền, chẳng bù cho tớ.” Cô vừa nói vừa cảm thấy xấu hổ. 

Ninh Tinh Hà không trả lời câu này của cô, mà cậu nói: “Về sau dù tớ có tặng cậu món quà gì đi nữa, thì cậu cứ bình thường nhận lấy được không?”

“Được”

An Nghi gật đầu sau đó hỏi cậu: “Vậy tớ cũng có thể tặng quà cho cậu sao?”

“Có thể, nhưng không tặng tớ những món quà quá đắt tiền, nếu không khi nhận tớ sẽ cảm thấy rất áp lực.”

“Biết rồi.” An Nghi tinh nghịch hướng về phía cậu chớp mắt vài lần, sau đó hỏi: “Tớ có thể nghe bài hát của cậu qua app nào đây?”

Ninh Tinh Hà cũng không ngại mà nói cho cô, An Nghi nghe xong không kịp chờ đợi liền lấy điện thoại ra.

“Tiết học đầu tiên sắp bắt đầu rồi, cậu không sợ bị giáo viên nhìn thấy à?” Ninh Tinh Hà cố ý hù dọa cô. 

“Tớ xem một lát thôi.”

An Nghi nhấp vào ứng dụng âm nhạc kia, tìm kiếm tên của Ninh Tinh Hà. 

Cô lướt xuống phần bình luận phía dưới bài hát, thật bất ngờ khi tới hàng trăm người để lại lời nhắn. 

【Trong bài hát của chàng trai trẻ này hình như đang ẩn giấu một câu chuyện xưa nào đó, nghe thấy bi thương quá.】

【Trong lúc vô tình ấn vào bài hát này nhưng không ngờ lại tìm thấy một bảo bối, em trai nhỏ cố lên nha! Em trai hát rất rất hay đó.】

【Bài hát này có thể đưa mọi người trở về lúc tâm trạng tốt đẹp, trời quang mây tạnh. Quay lại thời điểm chúng ta vẫn còn trẻ, sự trong sáng còn tồn đọng đâu đó trong mỗi người…】

【Tôi thật sự rất thích nét cô đơn được thể hiện qua bài hát, đã nổi hết da gà khi nghe xong đây này.】

Nhìn thấy được những lời khen từ ngợi từ những người khác dành cho Ninh Tinh Hà, lòng An Nghi không khỏi len lỏi một cảm giác kiêu ngạo khó nói. 

Nhưng khi thấy có người gọi cậu là “Em trai nhỏ” thì cô lại cảm thấy mình như đang ăn giấm.

Nếu có một ngày nào đó, Ninh Tinh Hà đã hoàn toàn nổi tiếng rồi thành một nam thần tượng lưu lượng (*) chắc chắn sẽ là tâm điểm của mọi sự chú ý đến từ những cô gái trẻ cũng như nhiều người khác nữa. 

(*) Lưu lượng là từ dành riêng cho những ngôi sao lớn Trung Quốc sở hữu lượng fan hâm mộ đông đảo. Mọi động thái của các ngôi sao này đều được quan tâm, thu hút lượng lớn khán giả, có sức ảnh hưởng lớn tới giới trẻ.

Không hiểu sao khi nghĩ tới những điều đó, lòng ngực An Nghi như bị một thứ gì đó chặn lại, khẽ dâng lên một cảm xúc khó nói. 

“Về nhà tớ sẽ nghe thật kĩ.” Nói xong câu này, An Nghi liền quay người lên.

Thực tế là cô đang vắt sức suy nghĩ xem bản thân nên tặng quà gì cho Ninh Tinh Hà. 



Buổi chiều sau khi tan học, An Nghi không trực tiếp trở về nhà mà hẹn Lạc Tiêu đi dạo phố.

Lạc Tiêu cảm thấy hơi đường đột, sao tự dưng cô lại nảy ra ý tưởng này vậy? 

Tài xế đưa các cô tới lối vào của một khu trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố. An Nghi không biết bản thân mình sẽ đi trong vòng bao lâu nên kêu tài xế về trước. 

Hai người bước vào trung tâm mua sắm, Lạc Tiêu cuối cùng cũng không chịu được nữa hỏi: “Sao cậu lại bỗng nhiên rủ tớ đi mua sắm vậy, rốt cuộc là có ý định gì đây?”

“À…” An Nghi cúi đầu, có chút xấu hổ. 

Trông thấy phản ứng của cô, Lạc Tiêu liền đoán ra ngay, việc này cùng Ninh Tinh Hà có liên quan.

“Lẽ nào là cậu với cậu ấy hẹn nhau hẹn hò ở đây rồi rủ tớ theo để làm bóng đèn?”

“Tất nhiên là không phải rồi, tớ chỉ muốn mua quần áo cho cậu ấy thôi.”

“Mua quần áo cho cậu ấy sao?”

“Ừm, cậu thấy thế nào? Tớ thật sự nghĩ không ra nên tặng quà gì cho một người con trai nữa.”

“Đúng vậy, con trai vừa không thích trang điểm lại vừa không ăn diện, họ đơn giản chỉ thích chơi game, chơi bóng mà thôi. Nhưng Ninh Tinh Hà chắc chắn đối với những thứ đó cũng không mấy hứng thú.”

“Tớ thấy cậu ấy ăn mặc có phần tùy tiện, cảm thấy thật lãng phí giá trị nhan sắc kia. Bởi vậy nên tớ muốn đem cậu ấy ăn mặc đẹp một chút…”

“Cậu vẫn thấy cậu ấy chưa đủ thu hút các cô gái hay sao?”

“…” Nhờ lời nhắc nhở của Lạc Tiêu, An Nghi ý thức được mức nghiêm trọng của vấn đề. 

Ninh Tinh Hà vốn dĩ đã đẹp trai tới mức thu hút đầy ong bướm khiến cho rất nhiều cô gái phải dòm ngó, nếu cậu mà biết ăn diện thì chẳng phải cô còn có nhiều đối thủ hơn hay sao? 

“Không đúng…” Lạc Tiêu bỗng nhiên cảm thấy có điển không hợp lí, cau mày hoài nghi hỏi: “Sao tớ lại thấy cậu với Ninh Tinh Hà có chút mờ ám vậy? Cậu ta đưa cho cậu một chiếc vòng tay, còn cậu lại tặng cậu ấy quần áo .”

“Thật ra bây giờ tớ cũng không rõ mối quan hệ giữa bọn tớ là gì nữa. Hẳn là ở trên tình bạn dưới tình yêu.”

“Nếu cậu ấy có tình cảm với cậu, đáng nhẽ ra nên cho cậu một câu trả lời chính thức chứ.” Lạc Tiêu thay cô bất bình hộ.

An Nghi lắc đầu cười nói, “Không sao, tớ hiểu cậu ấy mà.”

Lạc Tiêu không hiểu mà hỏi, “Cậu hiểu cái gì cơ?”

“Có lẽ cậu ấy nghĩ rằng bọn tớ vẫn đang là học sinh cấp ba, không nên yêu đương sớm như vậy.”

“Nhưng mà nếu cậu ấy thực sự muốn ở bên cậu thì hai người vẫn có thể yêu sớm cơ mà.”

“Đúng là như vậy, nhưng điều mà tớ mong muốn lúc này đây có lẽ chỉ đơn giản là ngày ngày được nhìn thấy cậu ấy, còn tình yêu này cứ để tốt nghiệp xong rồi tính cũng không sao.”

“Vậy cậu không sợ cậu ấy sẽ bỏ chạy hay sao?”

“Nếu thực sự bỏ đi thì tớ còn phải nên thấy may mắn mới đúng. Vừa hay là tớ có thể nhìn ra bộ mặt thật của cậu ấy, chẳng qua tớ tin Ninh Tinh Hà không phải là loại người như vậy.”

“Cậu nói đúng.”

Hai người di chuyển tới khu bán quần áo dành cho nam ở tầng hai. An Nghi trông thấy một cửa hàng khá ổn liền bước vào. 

Vừa bước vào, nhân viên bán hàng liền hỏi: “Chào cô, chúc cô một ngày tốt lành, cô tới để chọn đồ cho bạn trai sao ạ?”

An Nghi ngượng ngùng gật đầu, Lạc Tiêu liếc cô một cái rồi nhỏ giọng nói: “Thấy thế nào, mua quần áo cho bạn trai có phải rất tuyệt không?”

An Nghi lén lút lè lưỡi. 

Chỉ là cô muốn trả lại hết ân tình cho Ninh Tinh Hà mà thôi, bởi vì cậu đã rất nhiều lần tặng quà cho cô rồi. 

Nhân viên bán hàng tiếp tục nói: “Đây là một vài sản phẩm mới tại cửa hàng, cô có thể xem thử.”

Vừa nói, cô ấy vừa dẫn An Nghi đi qua. 

An Nghi lập tức nhìn trúng chiếc áo sơ mi sọc trắng, với đường vân màu vàng nhạt, nhìn qua có phần đơn giản nhưng lại làm nổi bật được khí chất của cậu.

Không suy nghĩ thêm nữa, An Nghi trực tiếp nói: “Em lấy cái kia.”

Nhân viên bán hàng hỏi An Nghi về số đo của Ninh Tinh Hà, cô nghĩ ngợi rồi nói: “Cậu ấy cao khoảng 1m80 và nặng tầm… 65kg.”

An Nghi căn cứ vào trực giác bản thân. 

“Dáng người của bạn trai cô rất đẹp, mặc chiếc áo này khẳng định rất phù hợp.”

“Vâng, phiền chị giúp em đóng gói nó lại với ạ.”

Sau khi mua xong chiếc áo này, An Nghi còn chọn thêm cho Ninh Tinh Hà một chiếc áo khoác và một cái quần dài. 

Thật may mắn là cặp của cô đủ to, dù mang về nhà cũng không sợ bị mẹ phát hiện. 



Buổi tối sau khi về nhà, An Nghi liền lập tức lấy tai nghe đeo vào rồi tìm ca khúc mới của Ninh Tinh Hà, yên lặng thưởng thức.

Giọng hát của cậu trước sau như một luôn mang tới cho người khác một cảm giác đau thương. Đây chắc hẳn là một loại ma lực trời ban để cậu trở thành ca sĩ. 

An Nghi nghe xong liền ấn mở phần bình luận rồi nghiêm túc viết một lời nhắn dài. 

Nhưng cô lại không nghĩ tới việc Ninh Tinh Hà nhận ra đó là mình, bởi vì sáng hôm sau khi tới lớp, cậu vừa nhìn thấy cô đã chậm rãi nói ra mười chữ:

“Cải thìa nhỏ đang rất hạnh phúc với hiện tại? (*)”

Raw: 安于现状 – Thành ngữ – Hạnh phúc với hiện trạng.

Đôi mắt An Nghi đột ngột mở to, “Cậu…Cậu tra IP của tớ rồi?”

An Nghi cảm thấy thật thần kỳ, rõ ràng cô lấy góc độ của một khán giả để lại lời nhắn, tại sao có thể bị nhìn ra? 

“Có phải bởi vì tớ sử dụng tên có chữ  “An” hay không?”

Ninh Tinh Hà lắc đầu, giây phút này đây trong mắt cậu như có tia sáng lóe lên.. 

“Bởi vì chỉ có duy nhất cậu mới có thể viết một bình luận dài như vậy, thế nên tớ tin chắc người đó là cậu.”

Nghe Ninh Tinh Hà nói xong, An Nghi có phần ngượng ngùng cười cười.

“Thật ra tớ cảm thấy rất cảm động khi nghe bài hát của cậu nên mới không cẩn thận viết nhiều như vậy.”

Ninh Tinh Hà mỉm cười nhìn cô, trong lòng thầm nghĩ: Cậu chắc hẳn sẽ không bao giờ biết tớ đã cảm động tới nhường nào sau khi đọc được bình luận đó. 

Cậu thích nhất một câu mà An Nghi viết ––

Nếu thế giới này có nhuốm màu u buồn, thì cậu hãy luôn nhớ rằng tớ vẫn đứng ở nơi đó chờ cậu.

Trước giờ tan học buổi chiều, An Nghi mới nhớ ra bộ quần áo cô giấu trong cặp sách kia, sau đó cô quay xuống nói với Ninh Tinh Hà: “Đợi kết thúc giờ học, cậu ra ngoài với tớ một lát.”

Tất nhiên là Ninh Tinh Hà sẽ không từ chối, cậu nhanh chóng gật đầu đồng ý. 

Cậu có linh cảm rằng sẽ có một chuyện gì đó không ổn xảy ra, nhưng thật không ngờ An Nghi gọi anh tới đây là để tặng cho cậu một món quà. Nói là mua cho cậu một bộ quần áo, không biết có vừa hay không. 

“Tại sao cậu lại mua quà cho tớ?”

Ninh Tinh Hà nhìn An Nghi, có chút buồn cười mà hỏi. 

Lúc này đây, sự hạnh phúc trong lòng cậu như vỡ òa.

Từ nhỏ cậu đã không có mẹ, bố cậu cũng không quá quan tâm tới chuyện mua sắm quần áo cho cậu. Quần áo lúc nhỏ cậu mặc đều là quần áo cũ, lớn lên thì tự mua. 

Đây là lần đầu tiên có người mua cho cậu quần áo, cảm giác thật sự rất khác biệt. 

Ninh Tinh Hà vừa tưởng tượng, trái tim mình như muốn hòa tan.

“Thật ra, tớ không biết cậu thích cái gì, thấy tặng quần áo cũng khá thiết thực nên tớ đã mua nó.”

An Nghi lúng túng không biết nói như nào nên cô chỉ giải thích đơn giản. Bảo cậu về nhà xem thử, rồi xoay người rời đi. 

Phản ứng này của cô hiển nhiên là dáng vẻ cô gái nhỏ mới biết yêu, toàn thân tản ra mùi hương thuở thanh xuân

Ninh Tinh Hà quay đầu nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. 

Cậu thầm quyết định, bộ quần áo này phải được dành cho dịp quan trọng nhất. 



Sau cuộc thi chia lớp sắp đến bài kiểm tra trình độ đầu tiên của hàng tháng, bất kể là giáo viên hay học sinh, ai ai cũng đều coi trọng cả. 

Từ khi cô và Ninh Tinh Hà được làm bạn học bàn trước sau, An Nghi cảm nhận được rõ ràng sự tiến bộ trong môn toán của mình. Bởi vì mỗi khi kết thúc môn toán, cô sẽ lại quay xuống hỏi cậu những câu mà mình chưa hiểu, không để những nghi vấn đó càng ngày càng nhiều.

Ninh Tinh Hà thông minh hơn so với những người bình thường, có rất nhiều câu hỏi mà giáo viên còn không giảng được nhưng cậu lại có thể biết. An Nghi cuối cùng cũng hiểu rõ con nhà người ta thực thụ là như thế nào. 

Lấy chỉ số IQ này của cậu mà lại bị phân vào lớp hai. Nói cậu ấy không phải cố tình thi rớt chắc chắn sẽ không có ai tin điều này. 

Bởi vì được con nhà người ta buff thêm vào nên đối với lần thi này An Nghi rất tự tin. Cô rất có tinh thần vững chắc rằng mình nhất định có tiến bộ, nếu không cô sẽ phải xin lỗi Ninh Tinh Hà nhiều lần vì sự kiên nhẫn giảng đề của cậu. 

Thấp thỏm mong chờ mãi thì kỳ thi hàng tháng rốt cuộc cũng tới. 

An Nghi được phân tới phòng thi thứ tư, vừa bước vào cô liền thấy Mộ Cảnh Nhiên vậy mà ở chung phòng thi với mình. 

“An Nghi!”

Nhìn thấy cô, mắt Mộ Cảnh Nhiên như “Sáng” lên. 

An Nghi miễn cưỡng mỉm cười với cậu ta, tìm tới chỗ của mình rồi ngồi xuống, ngay bên tay trái là Mộ Cảnh Nhiên. 

“Cậu thấy không, chúng ta hẳn là rất có duyên! Vậy mà lại được phân vào cùng một phòng.”

Khóe miệng An Nghi giật giật, nghĩ thầm khả năng gặp nhau này cũng rất thấp đấy! 

“Này An Nghi, cậu…”

Mộ Cảnh Nhiên muốn nói với cô điều gì đó, nhưng không tiện nói thẳng.

Thấy cậu ta do dự, An Nghi liền hỏi có chuyện gì, không nghĩ tới Mộ Cảnh Nhiên lại nói: 

“Cậu có thể chuyển đáp án qua cho tôi có được không?”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc