NGƯỜI LÀ SAO SÁNG GIỮA NHÂN GIAN

Editor: PH | Beta: Mian

Hai mẹ con tâm sự hồi lâu, mãi sau Hạ Vân Thất mới đề cập tới vấn đề chính.

“Tuần sau có phải con muốn tổ chức sinh nhật đúng chứ? Mẹ dự định tổ chức buổi tiệc này tại nhà, hôm đó con có thể mời Lạc Tiêu, Cảnh Nhiên hay bất kì người bạn nào mà con muốn tới đây.”

“Mẹ, không cần đâu ạ, hôm sinh nhật con còn phải đi học nữa, nếu tổ chức sẽ rất phiền toái.”

“Không sao đâu, có mẹ giúp con chuẩn bị.” Ánh mắt Hạ Vân Thất dịu dàng nhìn cô.

Khoảnh khắc như thế này đối với An Nghi mà nói tựa như đã lâu không còn tìm thấy, kể từ khi cô bước vào cấp ba tới giờ, cô và mẹ mình vẫn luôn đối chọi gay gắt với nhau, bởi vì mẹ quản lí quá nghiêm khắc, còn cô thì lúc nào cũng đối với mẹ tràn đầy phòng bị. Không giống như bây giờ, hai người có thể ngồi lại mà cùng nhau nghiêm túc tâm sự.

Cách đây không lâu, cô dường như đã từng nghi ngờ rằng liệu mẹ cô có thực sự quan tâm tới mình hay không. Nhưng hiện tại, cô đột nhiên có thể cảm nhận nó được một chút.

Có lẽ bởi vì bà thương cô nên mới quan tâm, lo lắng cho cô mọi lúc mọi nơi.

“Mẹ, trước đây là do con không tốt, con sai rồi ạ.” An Nghi cúi đầu, chủ động nhận lỗi.

Hạ Vân Thất bất ngờ khi nghe cô nói vậy, hai vành mắt lập tức đỏ hoe.

Phải chăng nếu bà không nghe lời khuyên của Chu Khải Nhiên, ngồi xuống tâm sự cùng cô, thì có khi hai mẹ con bọn họ hiện tại vẫn giống như kẻ thù của nhau.

“Mẹ cũng có lỗi.”

Hạ Vân Thất ôm An Nghi vào trong lòng, khẽ vỗ nhẹ lưng cô, sau đó nhỏ giọng nói: “Cho nên mẹ sẽ bù đắp cho con bằng một sinh nhật thật hoành tráng.”

“Vâng.”

An Nghi gật đầu, không tiếp tục từ chối lòng tốt từ mẹ.

Hạ Vân Thất do dự nửa ngày, rồi nói: “Còn nữa… Hôm đó con cũng mời Tinh Hà đến đây đi! Thằng bé bây giờ không phải là bạn học cùng lớp con hay sao?”

An Nghi nghe được lời này, kinh ngạc trợn tròn mắt.

Trong nháy mắt đó, cô nhịn không được hoài nghi, biểu hiện dịu dàng bên ngoài này liệu có phải là mẹ cô đang ẩn giấu âm mưu gì sau lưng không.

Bà làm sao mà có thể để cô mời Ninh Tinh Hà tới đây chứ?

An Nghi trăm mối vẫn không biết cách giải (*), cũng không mở miệng ra hỏi nổi.

(*) Ý nói rằng muôn vàn cảm xúc đan xen, bối rối phân vân.

Hạ Vân Thất hiểu được sự ngượng ngùng của An Nghi, vì vậy chủ động giải thích: “Vừa rồi mẹ đã nói, ở độ tuổi con, biết yêu là chuyện bình thường, chúng ta nên đối mặt trực tiếp với nó thay vì lảng tránh. Nếu con có tình cảm với cậu bé kia, mẹ cũng sẽ thử tôn trọng quyết định của con, đương nhiên trước tiên phải đánh giá xem thằng bé như thế nào đã.”

“…”

An Nghi hoàn toàn không thể tin được mẹ mình sẽ nói ra những lời này, chẳng lẽ mẹ đã bị ai đó tẩy não sao?

Hạ Vân Thất nhìn thấy vẻ mặt thể hiện sự khó tin của An Nghi, trong lòng không cách nào không thức tỉnh.

Trước đây có phải bà đã quá nghiêm khắc với con gái rồi không? Thì tại sao con gái lại cảm thấy nghi ngờ trước việc bà đối xử tốt như thế?

Nếu không phải do cảm xúc của An Nghi đột nhiên bộc phát mà nói ra những điều giấu kín trong lòng, bà cũng sẽ không thể biết được trước giờ con gái có nhiều oán giận vậy.

“Quyết định vậy đi, con phụ trách mời các bạn học tới, còn mẹ phụ trách việc giúp con chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật.”

Hạ Vân Thất nói xong liền rời khỏi phòng An Nghi.

An Nghi ngây ngốc ngồi một chỗ, cảm giác như đang ở trong mơ.

Đây là điều mà cô vẫn hằng mong muốn đó là cùng mẹ sống thật hòa thuận, thật không nghĩ tới có ngày lại thành hiện thực.



Buổi họp phụ huynh ngày thứ bảy được tổ chức đúng như thông báo, hôm đó An Nghi cùng mẹ tới trường.

Các phụ huynh đều vào lớp, ngồi xuống vị trí của con mình, chờ giáo viên chủ nhiệm tới, về phần các bạn học sinh thì một là ra ngoài chơi bóng, hai là đi dạo quanh sân trường.

Hạ Vân Thất mới ngồi xuống được một lúc thấy Ninh Tư Hải đi tới.

Nghĩ tới việc Ninh Tư Hải vẫn đang làm việc rất tốt nhưng bà lại đột ngột sa thải ông, Hạ Vân Thất không khỏi có chút xấu hổ.

Khi hai người đối diện nhau, Ninh Tư Hải chủ động chào hỏi “Bà chủ.”

“Anh không cần xưng hô như vậy với tôi.” Hạ Vân Thất có phần ngượng ngùng nói, sau đó hỏi Ninh Tư Hải: “Con trai anh ngồi chỗ nào?”

“Hả…” Ninh Tư Hải do dự vài giây, nghĩ lại Ninh Tinh Hà đã từng nói với mình thằng bé ngồi hàng nào cột nào, sau đó đếm “Hình như thằng bé ngồi ngay sau con gái cô.”

Hạ Vân Thất gật đầu, ánh mắt lộ ra ý tứ sâu xa, chủ là không nói gì thôi.

Lúc này Ninh Tinh Hà đang đứng ở gần cửa ra vào, thấy được mẹ của An Nghi ăn mặc quý phái trang nhã, ngồi ở chỗ đó liền toát ra khí chất quý tộc thượng lưu rõ ràng. Nỗi tự ti trong lòng cậu không cách nào kiềm chế mà cuồn cuồn dâng lên.

Mặc kệ việc đã có rất nhiều người ở trước mặt khen cậu ưu tú, nói rằng anh tiền đồ vô lượng (*) nhưng sự mặc cảm, tự ti từ khi còn bé dường như đã được ghim sâu tận xương tủy, không cách nào thay đổi.

(*) Tiền đồ vô lượng: Con đường phía trước; dùng để chỉ tương lai, triển vọng vô hạn.

Trường Minh Xuyên hiện đang là trường trung học cơ sở tốt nhất thành phố, bởi vậy nên rất nhiều gia đình có gia thế tốt luôn lựa chọn cho con cái mình nhập học tại nơi này. Bởi thế nên các ông bố hoặc bà mẹ ở đây, mỗi người đều mang phong thái kiêu ngạo cứng rắn. Chỉ có Ninh Tư Hải ngồi co ro ở đó, khẩn trương không ngừng xoa tay, rõ ràng là đang rất mất tự nhiên.

Ninh Tinh Hà thấy vậy, trong mắt hiện lên một tia tối tăm, cả người bất lực thở dài một tiếng rồi chán nản xoay người.

Tới chỗ rẽ, Ninh Tinh Hà bỗng đụng phải Mộ Cảnh Nhiên.

Hiếm khi thấy Ninh Tinh Hà cúi đầu, nét mặt ủ rũ. Mộ Cảnh Nhiên tiến lên một bước ôm lấy cổ cậu.

“Cậu làm sao vậy?”

“Buông tôi ra.” Ninh Tinh Hà lạnh lùng, hai người vốn dĩ không thân với nhau.

Mộ Cảnh Nhiên nhướng mày, nhỏ giọng hỏi cậu: “Cậu và An Nghi rốt cuộc là loại quan hệ gì?”

“Liên quan gì tới cậu.”

“Ha.” Mộ Cảnh Nhiên cười lạnh một tiếng: “Cậu nghe không vào lời cảnh cáo của tôi? Trước đây tôi đã từng bảo cậu tránh xa An Nghi một chút, thế nhưng cậu lại vì muốn học chung lớp với An Nghi mà cố ý thi trượt.”

“Tôi còn có thể thi trượt, cậu có làm được như vậy không?”

Ninh Tinh Hà nhẹ nhàng hỏi lại một câu, khiến Mộ Cảnh Nhiên á khẩu không trả lời được.

Cậu cũng không biết bản thân mình bị làm sao nữa, vừa trông thấy cậu ta, mọi kìm nén không cách nào kiểm soát mà tuôn trào.

“Chơi bóng rổ không?” Mộ Cảnh Nhiên suy nghĩ rất nhanh, quay sang hỏi cậu.

Vừa đúng lúc Ninh Tinh Hà đang muốn trút giận, không chút do dự mà gật đầu một cách thoải mái.

Mộ Cảnh Nhiên âm thầm xoay xoay cổ tay, nghĩ đến việc ở trên sân bóng hung hăng hạ gục cậu.

Kết quả –––

Sau khi hai người bắt đầu thi đấu, Ninh Tinh Hà liên tiếp ghi 3 điểm khiến cậu ta không khỏi hoài nghi nhân sinh (*).

(*) Hoài nghi nhân sinh: Nghi ngờ cuộc sống này.

Càng lúc càng có đông người tới xem, đa số đều là các bạn nữ. Trước đây Mộ Cảnh Nhiên vẫn luôn là tiêu điểm đám đông nhưng giờ đây mọi sự chú ý dường như đã đổ hết về phía Ninh Tinh Hà.

Cuộc đời Mộ Cảnh Nhiên chưa lúc nào cảm thấy thất bại như lần này.

Chẳng lẽ cậu ta không thể sánh bằng Ninh Tinh Hà sao?

Càng nghĩ càng tức giận, Mộ Cảnh Nhiên bắt đầu chơi bóng một cách ác liệt. Thời điểm Ninh Tinh Hà muốn ném bóng vào rổ, cậu ta đột nhiên nhảy lên dùng cánh tay huých mạnh vào cánh tay cậu khiến cả người cậu ngã nhào qua một bên.

Ninh Tinh Hà không thể nghĩ tới việc cậu ta sẽ chơi xấu tới mức này, cả người cậu không một chút phòng bị theo lực đấm của cậu ta trực tiếp ngã xuống đất.

Các bạn học đứng xem thấy được một màn như vậy lập tức thốt lên kinh ngạc, sau đó thì thầm to nhỏ:

“Mộ Cảnh Nhiên là muốn nhắm tới Ninh Tinh Hà sao? Biết mình sẽ thua thì đáng ra không nên thi đấu.”

“Sao Mộ Cảnh Nhiên có thể làm như vậy cơ chứ? Chơi dơ quá! Quá là vô đạo đức rồi.”

Sau khi Ninh Tinh Hà ngã xuống đất, toàn thân đau đến hít một ngụm khí lạnh, cắn chặt răng đứng lên khỏi mặt đất.

Cậu lạnh lùng nhìn qua phía Mộ Cảnh Nhiên, sau đó cúi người nhặt quả bóng rổ, hung băn ném mạnh vào mặt cậu ta.

Mộ Cảnh Nhiên không kịp né tránh, bị quả bóng bay tới làm chảy máu mũi.

Chứng kiến cảnh cả hai ăn miếng trả miếng, các bạn học xung quanh xem tới mức phấn khích.

“Không muốn thua thì tốt nhất đừng chơi.”

Ninh Tinh Hà cho cậu ta một ánh mắt khinh thường, sau đó xoay người rời đi.

Mộ Cảnh Nhiên ôm trán, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu, nghiến răng thật chặt.

Cậu ta vốn dĩ không muốn cam lòng nhận thua.



Lần họp phụ huynh này, giáo viên chủ nhiệm chủ yếu nói về một số nhiệm vụ trong học tập sau khi chia lớp, đồng thời hy vọng các bậc phụ huynh có thể quan tâm cũng như đốc thúc con em mình học hành.

Buổi họp lần này kéo dài hơn hai giờ đồng hồ mới kết thúc, Ninh Tư Hải đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi đi về phía trước rồi cười nói với Hạ Vân Thất: “Tôi đi trước.”

Hạ Vân Thất gật đầu rồi lấy điện thoại ra gọi cho An Nghi nhằm thông báo buổi họp phụ huynh đã kết thúc.

Ngay sau khi nhận được điện thoại của mẹ, An Nghi lập tức quay trở lại lớp học. Trên đường đi vô tình bắt gặp Ninh Tinh Hà.

Hai người chạm mặt nhau nhưng An Nghi không nói chuyện, vội vàng rời đi.

Ninh Tinh Hà nhìn chăm chú bóng lưng của An Nghi, giữa lông mày lộ ra một nếp nhăn.

Sau khi An Nghi tiến vào dãy phòng học, lúc sắp tới một góc rẽ nào đó, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh trò chuyện của vài bạn học.

“Cậu nhìn thấy không? Lúc đó Ninh Tinh Hà ngã xuống, sẽ bị thương rất nặng, không ngờ Mộ Cảnh Nhiên lại là loại người như vậy.”

“Nếu không phải tận mắt chứng kiến, chắc chắn tớ sẽ không tin, có điều Ninh Tinh Hà ra tay cũng thật tàn nhẫn! Không nói hai lời liền trực tiếp đánh trả, đánh cho Mộ Cảnh Nhiên ngay lập tức chảy máu mũi.”

“Sao hai người họ lại ghét nhau đến mức vậy nhỉ? Chẳng lẽ là bởi vì An Nghi? Mà lúc trước không phải Mộ Cảnh Nhiên chơi khá thân với An Nghi hay sao?”

“Cái này ai biết được.”

Lúc An Nghi vẫn còn mải mê lắng nghe cuộc trò chuyện của mấy người kia, không biết Ninh Tinh Hà từ khi nào đã đứng phía sau lưng cô.

“Đừng nghe bọn họ nói linh tinh, tớ không bị thương nặng tới vậy.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, An Nghi liền quay đầu lại.

“Vậy cậu có bị thương ở chỗ nào khác không?” Cô vô thức hỏi.

Vì để cô yên tâm nên Ninh Tinh Hà xắn cả tay áo khoác lẫn áo sơ mi của mình lên để cô tận mắt kiểm chứng.

Trên khuỷu tay cậu có một vết bầm lớn, An Nghi sau khi nhìn thấy, mày nhanh chóng nhíu lại, không khỏi tò mò hỏi cậu: “Rõ ràng cậu có quan hệ không tốt với Mộ Cảnh Nhiên, vì cái gì còn muốn chơi bóng với cậu ấy?”

“Vì tớ muốn làm khó cậu ta, khiến cậu ta nếm được mùi vị thất bại.”

Lúc Ninh Tinh Hà nói những lời này, trên mặt cậu lộ ra sự phúc hắc (*) khó thấy.

(*) Phúc hắc: đơn giản mà nói chính là nham hiểm, biểu hiện ra thoạt nhìn rất thiện lương thế nhưng trong lòng luôn suy nghĩ gian trá.

Cậu muốn chứng minh cho Mộ Cảnh Nhiên thấy rằng, trừ việc trời sinh không thể thay đổi gia cảnh, còn lại cậu không có điểm gì yếu thế hơn cậu ta.

“Không nói chuyện với cậu nữa, mẹ tớ vẫn đang chờ tớ.”

Nói xong An Nghi xoay người rời đi.

Ninh Tinh Hà sững sờ đứng tại chỗ, cảm nhận được rõ ràng sự khác biệt trong cách đối xử của cô.

Trong lòng cậu bỗng hoảng hốt, sợ rằng An Nghi sẽ thực sự bỏ rơi cậu.

Cơn đau nơi cánh tay lúc này cũng không thể sánh bằng nỗi đau trong trái tim cậu.

Cậu cảm thấy may mắn khi gặp được An Nghi, nhưng lại thấy thật tiếc khi gặp nhau không đúng thời điểm. Cậu rất thích cô, muốn ở bên cô mãi mãi, chỉ là cậu cần có thời gian!



Trên đường về nhà, An Nghi bởi vì chuyện Ninh Tinh Hà bị thường mà tinh thần có chút không tập trung, Hạ Vân Thất không chú ý tới sự khác thường của cô, mở miệng khen ngợi: “Mẹ đã nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm của con, thầy giáo nói con học tập khá tốt, chẳng qua là học có hơi lệch môn. Nhưng cố gắng một tý nhất định có thể đuổi kịp.”

An Nghi gật gật đầu, “Con sẽ cố gắng.”

Hạ Vân Thất nở nụ cười: “Ngày mai mẹ sẽ cho gia sư của con nghỉ một buổi rồi dẫn con ra ngoài hái dâu có được không?”

“Được ạ.”

An Nghi biết rằng mẹ cô đang nỗ lực xoa dịu đi mối quan hệ này, bởi vậy cô cũng sẽ ráng tận lực hết mình.

Hôm sau An Nghi cùng Hạ Vân Thất đi đến vườn hoa quả và hái được hai giỏ dâu tây đầy ắp.

Tâm tình An Nghi cuối cùng cũng tốt hơn một chút, cô đăng tải một tấm hình chụp lên vòng bạn bè, kèm theo một câu ––––

“Mời mọi người cùng ăn dâu.”

Chưa tới mười phút đã nhận được không ít lời nhắn cũng như lượt thích đến từ người thân và bạn bè.

An Nghi mở to mắt, cô phát hiện trong đó còn có lượt thích của Ninh Tinh Hà.

Cô khẽ cong mỗi tự giễu: Nếu cậu đã không thích tớ vậy tại sao cậu còn cho tớ hy vọng? Là không muốn tớ bỏ cuộc hay sao?



Như mọi khi, thứ hai cô vẫn đi học như bình thường, An Nghi bước vào lớp học và nhìn về hướng đó theo bản năng liền phát hiện Ninh Tinh Hà đã tới rồi.

Cậu cúi đầu đọc sách, ngoài cửa sổ ánh ban mai nhẹ nhàng chiếu vào, những tia nắng màu vàng chập chờn kia hắt lên mái tóc đen nhánh của cậu.

Khuôn mặt kia của cậu giống như ánh mặt trời nhu hòa (*) sạch sẽ, dẫu cô có ngắm hàng trăm lần cũng chưa từng biết chán. Đôi mắt trong veo tựa như hồ nước khiến cho không người nào có thể dời tầm mắt đến nơi khác.

(*) Nhu hòa: Chỉ tính cách ôn hoà, nhu thuận, dễ chung sống hoà hợp với người khác, được cho là vẻ đẹp tài đức của con người.

An Nghi thất thần một lát, bước tới trước chỗ ngồi của mình, rồi đem cặp sách nhét vào hộc bàn. Ninh Tinh Hà nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên, nháy mắt nhìn thấy An Nghi, khuôn mặt lộ ra một tia xấu hổ.

Cậu khẽ nhấp môi, vừa định muốn bắt chuyện với cô thế nhưng cô lại chẳng quan tâm tới mình mà trực tiếp ngồi vào chỗ, rõ ràng là cô không muốn để ý tới cậu.

Ninh Tinh Hà cúi đầu, tiếp tục yên lặng đọc sách.

Nhưng so với ban nãy thì giờ đây một chữ đều đọc không vào.

An Nghi đầu tiên xoay mặt qua nhìn Đồng Khả Tinh nói về chuyện mời cô ấy tới tham dự buổi tiệc sinh nhật.

Còn về phần Ninh Tinh Hà ngồi đằng sau, cô không chắc có nên mời cậu tới hay không nữa.

Ngày hôm đó rõ ràng là Ninh Tinh Hà đã từ chối cô, cô đã hỏi cậu lý do vì sao,nhưng cậu lại yên lặng không trả lời. Nói thẳng ra thì cậu cũng không phải quá thích cô, thứ tình cảm kia có lẽ chỉ là có thiện cảm mà thôi.

Đồng Khả Tinh vô cùng hứng thú sau khi nghe An Nghi nói muốn tổ chức sinh nhật, nhanh chóng hỏi cô đủ điều.

Ninh Tinh Hà ngồi đằng sau nghe được toàn bộ câu chuyện, ánh mắt có chút động, không biết đang nghĩ cái gì.

Giờ ăn trưa, An Nghi thông báo thêm với cả Lạc Tiêu.

Cô định mời cả hai người bạn này, về phần Mộ Cảnh Nhiên, nghĩ tới những chuyện mà cậu ta đã làm, An Nghi quyết định không mời cậu ta nữa.

Nửa đêm ngày hôm đó, sinh nhật tròn 17 tuổi của An Nghi đã chính thức đến.

Hẳn là do sinh nhật nên cô không hề cảm thấy buồn ngủ.

An Nghi thầm suy nghĩ, không biết ai sẽ là người chúc mừng cô đầu tiên. Kết quả là vừa qua ngày mới đã nhận ngay được một tin nhắn đến từ Ninh Tinh Hà.

An Nghi kinh ngạc vài giây sau đó liền nhấn mở tin nhắn, kết quả phát hiện thứ cậu gửi tới là một bài hát, rất nhanh sau đó cậu gửi thêm một câu chúc:

“Sinh nhật vui vẻ, chúc mừng cậu đã lớn thêm một tuổi.”

Nhìn thấy lời chúc của cậu, An Nghi không hiểu sao có cảm giác như nước mắt mình sắp rơi, xúc động muốn khóc.

Cô hít một hơi thật sâu, nhấn mở bài hát kia.

Bài hát này có tên là “Chung Tình”, từ trước tới nay An Nghi chưa từng nghe nói qua còn có một bài hát như này.

“Lần đầu nhìn thấy em, ở biển người phố xá nhộn nhịp. Ngày đó em nở nụ cười thật đẹp, cuốn lấy ánh mắt của anh…”

Khi tiếng hát nhẹ nhàng vừa vang lên, An Nghi đột nhiên thẩn thơ, bởi vì cô biết đây chính là giọng hát của Ninh Tinh Hà.

Ninh Tinh Hà có một chất giọng trầm khàn, từ tính độc nhất vô nhị, dẫu người đời có nói tuổi trẻ chưa trải mùi sầu bi, nhưng trong tiếng hát của cậu nghe thế nào cũng thấy nó mang theo đủ mọi thăng trầm cuộc sống vượt xa quá lứa tuổi.

An Nghi thích nhất là câu hát cuối cùng, nó không chỉ đơn giản là một lời nhạc vu vơ, mà sâu bên trong như là lời tự sự của tác giả vậy.

“Anh đứng trong bóng tối, hướng đến thứ lấp lánh chiếu sáng ví như sương trong rừng hay ánh sao trên bầu trời khuya, đặc biệt nhất còn là đôi mắt của người.”

An Nghi nghe xong bài hát, thật muốn dở khóc dở cười.

Bài hát rõ ràng mang âm điệu vui vẻ, thế mà nghe xong sao lại buồn đến thế?

Ninh Tinh Hà gửi tới cho cô một bài hát này vào ngày sinh nhật, phải chẳng là muốn nói gì đó cho cô nghe?

Có phải cô gái trong bài hát đó là ám chỉ cô?

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc