NGUYÊN TỐ ĐẠI LỤC



Ha ha ha...
Thế nào? Chịu chết đi.
Cuồng Đao liếc nhìn đối phương chỉ có thể chịu đòn thì cười to không thôi.
Ta sẽ cho ngươi thấy Ma pháp Cấp ba từng giết qua Trung giai đỉnh của ta.
Cuồng Đao híp mắt lại, cứ thế này thì không ổn.

Mặc dù Phong Đao có thể cản trở thế công hung bạo của đối phương.

Nhưng lại tiêu hao ma lực quá nhiều, sát thương gây ra cũng không lớn.

Cứ như vậy người ngã xuống phải là Cuồng Đao hắn.
Tình thế hiện tại chỉ có thể một chiêu phân thắng thua là tốt nhất.

Hắn cũng tin tưởng vào chiêu thức của mình, chiêu thức đã giúp mình nổi danh trong Hắc Đạo.
Phong Đao cũng theo đó biến mất.

Cuồng Đao ánh mắt bén lạnh, đao lớn trong tay đặt ngang một ngọn lửa màu xanh cháy rực lên.
Bá Đao Trảm.
Cuồng Đao hét lên.
Bịch bịch...!Hắn lao thẳng về phía Lân Diễm, đao trong tay dâng lên quá đầu.
Đối diện, một bên mắt Lân Diễm lộ ra từ sau thân kiếm lạnh lùng không một chút cảm xúc nhìn đối phương.
Cuồng đồ.

Nàng thầm nói.
Keng...!Lân Diễm vung kiếm ra sau.
Ha...!Cuồng Đao bật người phi tới, đao trong tay bổ thẳng xuống không một chút lưu tình.
Ngươi...!không hiểu gì hết, PHÀM NHÂN!
Đối diện hắn, Lân Diễm thầm thốt đủ để cho đối phương nghe thấy.
Ngươi mới là kẻ không hiểu gì hết.

Chết cho ta!
Cuồng Đao không thèm bận tâm, hai cánh tay dùng lực cầm đao bổ thẳng xuống thân ảnh kiều diệm kia.
Bang...!

Phập...
Đoàng...!Sấm sét đánh ngang trời.
Lộp bộp, lộp bộp...!Từng hạt mưa trút xuống Giới thành như thác đổ, rửa sạch máu tanh nơi đây.
Lân Diễm nhắm mắt đứng đó, để từng hạt mưa lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của mình.

Gột rửa đi máu tươi đã vấy bẩn y phục của nàng.
Bên cạnh, một lưỡi đao gãy đã cắm thẳng xuống mặt đất.

Quỳ trước mặt nàng là một thân thể không đầu.
Trước thần kiếm, ngươi chả là cái gì hết! Lân Diễm như đang giải thích cho chiếc đầu đang trợn tròn đôi mắt trắng dã không dám tin kia.
Đao trong tay Cuồng Đao kia cũng chỉ là pháp bảo cấp ba, trung giai vũ khí mà thôi.

Đứng trước Thập Đại Thần Binh, nó chẳng khác gì tờ giấy mỏng cả.

Đối phương dựa dẫm vào nó để đấu trực diện với kiếm trong tay nàng, thật là tự tìm đường chết.
Chỉ cần dựa vào độ sắc bén của Thiên Hoả Phạt Thiên Kiếm thôi, nàng cũng dư sức chém cả đôi.
Còn các ngươi...!tính sao?
Lân Diễm liếc nhìn đám thân ảnh đang run lẩy bẩy một bên.
— QUẢNG CÁO —
Không biết là do nước mưa thấm vào người bị cảm lạnh hay là do gió luồng qua kẽ chân khiến người ta lạnh sống lưng mà làm họ hãi nhiên như vậy.
Ầm ầm...!Sấm chớp rẹt qua bầu trời đen kịt, ánh sáng trắng chớp hiện, thân ảnh Lân Diễm hiện rõ trong tầm mắt mọi người.
Ực...! Nhìn thân ảnh cuồng ngạo y phục thấm đẫm huyết tinh, tròng mắt họ co rút, bả vai run lên, đám người thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Leng keng, leng keng...!Đao kiếm trong tay rơi xuống đất mà họ không hề hay biết.
Chạy...!Một tiếng thét kinh hãi phát ra.
Đám người như nhận được hi vọng từ cõi chết mà xoay người thật nhanh lướt qua giông tố đang nổi lên.
Lân Diễm thấy vậy cũng không có động tĩnh gì.

Nàng đứng đó một lúc thầm nói: Đa tạ ngươi Tiểu Hoả.
Lắc lắc...!Thân kiếm trong tay nàng run lên nhè nhẹ.
Bịch...
Lân Diễm hai đầu gối quỳ xuống mặt đất.

Nàng thở dốc, ánh mắt có chút mơ hồ nhìn phương xa.

Nàng cảm nhận được thứ gì đó như đang kêu gọi mình vậy.

Nó làm tâm thần nàng bất an, toàn thân không còn sức lực.

Nếu như không phải có kiếm linh của Thiên Hoả Phạt Thiên Kiếm trợ giúp, người đầu rơi khỏi cổ phải là nàng và thân ảnh vô lực quỳ đằng xa kia mới đúng.
Là do chàng làm ra phải không, Dạ...!Trần? Lân Diễm hữu khí vô lực thầm nói.
Quay về, nàng phải xử lí hắn mới được.

Dạ Trần rất hay gây ra chuyện phiền toái, không nhỏ thì lớn.

Thủ phạm có thể gây ra chuyện quái đản này mà nàng nghĩ ra được luôn, tất nhiên là người gần nàng nhất, Dạ Trần rồi!
Nếu như hắn biết được suy nghĩ này của nàng ta, nhất định vội kêu to oan uổng.

Nằm không cũng trúng chiêu, oan ức này ai thấu?
......
Thiên Lão chúng ta phải làm sao đây?
Diệt Vô Ưu lên tiếng hỏi thân ảnh già nua trước mắt.
Thiên Lão nghe vậy vô cùng sầu lão thầm thở dài một hơi.
Tuỳ theo số trời đi! Thiên Lão nhìn trời bật thốt một câu.
Đám người nghe lão nói vậy lâm vào trầm lặng.
Lại chuyện quái quỷ gì vậy? Họ điên cuồng hét to trong lòng.
Hết chuyện Ma Đồ đột nhiên rút ngắn thời hạn mở ra, lại đến chuyện ma quái này.

Thật là làm người đau đầu.
Các ngươi có cảm nhận được, màn đêm hắc ám trong mưa kia là Ám nguyên tố không?
Thiên Lão nhíu mày nhìn hắc ám bao trùm một phương khẽ nói.
Chuyện này? Đám ngươi hai mắt nhìn nhau.
Bây giờ ta mới để ý.

Thật sự là Ám nguyên tố, cực kì nông hậu.

Hơn hết thảy Ám vật trên đời này!

Diệt Vô Ưu nhìn chăm chăm đằng xa khẽ kinh ngạc lên tiếng.
Sự thần bí của hắc ám hàng lâm hấp dẫn chú ý của bọn họ.

Làm bọn họ phân tâm không để ý tới, hắc ám bao phủ một phương kia chính là Ám nguyên tố, mà không phải thứ gì khác.

— QUẢNG CÁO —
Sao Ám nguyên tố lại mạnh như vậy? Sử trưởng lão nghi hoặc lên tiếng.
Theo hắn tính toán, hắc ám đã bao trùm phạm vi sáu dặm rồi.

Như vậy khủng khiếp nguyên tố chi lực không thể nào là Ma giả tạo nên được.
Đây là không gian chi lực...
Thiên Lão giơ tay ra cảm nhận dao động xung quanh liền kinh ngạc mở to mắt bật thốt.
Không gian? Đám người nghe vậy kinh ngạc lên tiếng.
Ta cảm nhận được không gian dao đông trong màn hắc ám kia!
Không chỉ vậy, còn có một sức mạnh vô cùng huyền ảo nữa.

Thứ mà mọi Ma giả đều muốn đạt được!
Thiên Lão ánh mắt hướng tới, sâu trong đó lấp lánh dị sắc quang mang nhìn vào màn đêm đen kịt nổi bật một góc trời kia.
Mọi người nghe lão nói vậy hiếu kì không thôi.

Thứ mà mọi Ma giả hướng tới trong lời lão là cái gì?
Tuyên lão già thứ ngươi hướng tới là cái gì? Lục lão quay sang hỏi đồng đạo bên cạnh.
Lột da ngươi, uống máu ngươi! Đối phương gằn giọng đáp lại.
Già mà không có đức.

Miệng thật thối! Lục Lão phủi tay thầm nói.
Ngươi cũng không kém ta bao nhiêu đâu.
Ngươi sống bao nhiêu năm, sau chưa chết vậy!
...!Đám ngươi xung quanh nghe hai người trò chuyện chỉ biết cười trừ nhìn nhau.
Hai người các ngươi câm miệng cho ta!
Diệt Vô Ưu tức giận lên tiếng mắng.
Hắn đang sót ruột không thôi.

Hai ngươi này cứ ve ve bên tai hắn, bảo sao hắn không sinh khí cho được.
Cẩn thận! Tiếng thét của Thiên Lão một lần nữa truyền đến.
Ầm ầm...!Đám người lần này phản ứng rất nhanh, ma lực trong cơ thể nháy mắt chuyển thành màn chắn phòng hộ.
Một làn sóng không gian cũng chớp mắt đánh tới đám người.
Roẹt...!

Cái gì!
Màn chắn ma lực do họ tạo ra vậy mà hư không tiêu thất.
Sinh cơ...!của...!ta!
Tuyên lão biến sắc, khó khắn thốt ra lời nói.
Mẹ kiếp! Là thời gian chi lực.
Diệt Vô Ưu mắng to.
— QUẢNG CÁO —
Mau rời khỏi nơi này.

Nếu không muốn suy giảm tuổi thọ đến chết!
Thiên Lão vội lên tiếng nhắc nhở đám người.
Thời gian chi lực là sức mạnh thần bí nhất trong thiên địa.

Mọi sức mạnh nguyên tố đứng trước mặt nó chỉ là hư vô, không đáng nhắc đến.

Giống như ma lực của bọn hắn, chỉ chạm nhẹ vào thời gian chi lực cũng đủ để tiêu biến, đó chính là đảo ngược thời gian làm cho mọi vật trở về căn nguyên ban đầu.
Nếu như bọn họ không kháng cự được hoặc không chạy ra được phạm vi không gian chi lực ảnh hưởng, thì trong một thời gian ngắn họ không hoá thành cát bụi trở về với hư vô, thì cũng sẽ hao tổn tuổi thọ mà chết.
May mắn thời gian chi lực chỉ ảnh hưởng trên không trung, nếu không thì Giới thành lần này sẽ gặp tai ương lâm vào một trường hạo kiếp mà nhiều người chết không biết lí do vì sao.
Ầm...
Roẹt...
Cạch cạch...!Rắc rắc...
Thanh âm làm người ta sợ hãi từ xa truyền lại.
Thứ kia là gì?
Mặc kệ thời gian chi lực ảnh hưởng, Thiên Lão mở to mắt nhìn cảnh tượng mà cả đời lão chưa bao giờ được nhìn thấy cách mình không xa.
Một hố đen xuất hiện trong màn đêm u ám, nó điên cuồng thôn phệ mọi thứ vào bên trong.

Xung quanh nó Lôi điện chi lực mang sức mạnh huỷ thiên diệt địa, từ xa cũng có thể cảm nhân được sự cuồng bạo của nó.

Không gian xung quanh như mạng nhện, không ngừng nứt vỡ.

Thời gian như dừng trôi, sền sệt chậm chạm trôi qua.
Không tin được.

Không thể tin được..!!
Thiên Lão hưng phấn không ngừng lẩm bẩm một mình.
Là Thời không chi lực.
Mọi người kinh ngạc thét lớn..


Bình luận

Truyện đang đọc