NGUYÊN TỐ ĐẠI LỤC



Không phải các người đã xoá sạch dấu vết trên đường đến đây rồi sao? Liếc nhìn đám người đang mở to mắt, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, Kim Mộng tức giận quát to lên.
Cái này? Mọi người ấp a ấp úng không biết lên trả lời sao cho phải.
Thiếu gia, chúng thuộc hạ đích thực đã dùng Triệt Ma Đan, triệt tiêu toàn bộ khí tức ma giả để lại xung quanh hang động này hai dặm...!Nhất định là có gì đó nhầm lẫn!" Có người sợ hãi vội ôm quyền lên tiếng giải thích.
Ngươi giả được tiếng kêu của ma thú sao? Kim Mộng trợn mắt lên hỏi lại đối phương.
Chuyện này...!? Đối phương bị nói cho ngây người.
Hừ! Thấy vậy, Kim Mộng hừ lạnh một tiếng, hắn như nhớ ra điều gì đó liếc nhìn lại người tên Kim Tương ở kế bên.
Là ngươi? Kim Mộng khẽ hỏi.
Không không không, thuộc hạ luôn làm theo mệnh lệnh.

Trên đường đi đến đây, cứ cách một trăm bước dùng một viên Triệt Ma Đan.

Bị đối phương ngắm đến, Kim Tương sợ hãi không thôi vội lắc đầu nói thật nhanh.
Ra ngoài xem, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hi vọng không phải Cao cấp Ma thú, không thì...! Nói đến đây, hắn không khỏi liếc nhìn đám người trước mắt.
Cao cấp Ma giả của bọn họ đang không ở nơi này, nếu như gặp phải Cao cấp Ma thú...!hắn cũng không dám nghĩ đến.
Đám người hiểu ý không dám chậm trễ chạy ra ngoài kiểm tra.
Nhìn đám người hốt hoảng chạy ra ngoài, Kim Mộng không tin tưởng được vào họ cũng liền nhanh chóng bước chân đi ra ngoài tự thân kiểm tra cho chắc chắn.
Đám người Kim gia rời đi hết, Dạ Trần liền nhanh chóng hiện thân.
Nghe lời nói của Kim Mộng, hắn liền chợt nhớ ra một chuyện, rốt cuộc Tiểu Hổ của hắn đã đạt đến cấp độ gì rồi?
Ma lực Tiểu Hổ phát ra cũng không kém Cao cấp Ma giả là bao à! Nhưng ma lực cũng không phải thứ đại diện cho thực lực chân chính, khi chiến đấu còn phải dựa vào kinh nghiệm cùng với Thuật Pháp bản thân lĩnh ngộ được.

Chưa thấy Tiểu Hổ ra tay lần nào, hắn cũng không dám chắc cho nó ra trận, nhỡ đâu là thùng rỗng kêu to thì lại khổ thân xác hắn!

Phù!
Thở dài một hơi không suy nghĩ đến chuyện này nữa, Dạ Trần liền lấy ra một lọ ngọc nhỏ.
He he he....!! Hắn cười tà đi đến trước đống lửa lớn đang rực cháy.
Cạch...!Lấy ra bảo kiếm nhấc lắp nồi lên.

Vù...!Khói nóng trong nồi liền toả ra nghi ngút.
Thật thơm à! Ngửi hương thơm từ nồi canh nóng truyền ra, Dạ Trần thầm khen tay nghề đám người kia giỏi.
Chỉ tiếc thứ này không dùng được.

Dạ Trần nuốt nước bọt có chút tiếc hận lên tiếng.
Không dám dài dòng làm nỡ đại sự, Dạ Trần liền rắc bột trắng trong chiếc lọ ngọc trong tay vào nồi canh.
Hửm! Nhìn thứ bột trắng kia, Dạ Trần không khỏi lâm vào suy nghĩ.
Ngươi bán thứ trong tay có nói cho hắn biết, chỉ cần bỏ một chút Nhất Thiên Tán trong lọ là đã đủ làm cho đối phương ngủ say như chết hẳn một ngày, mặc ngươi xử lí.

Nhưng nghĩ lại, đám người kia có nhiều người như vậy, hắn chắc phải bỏ thêm một chút nữa mới đủ.
Rắc khắp nồi canh một vòng, chưa cảm thấy mỹ mãn, Dạ Trần liền đổ hết lọ Nhất Thiên Tán trong tay vào nồi canh luôn.
— QUẢNG CÁO —
Như vậy không sợ các ngươi không say! Dạ Trần cười hì hì nói.
Hắn còn múc nước canh đổ vào trong lọ, rồi từ trong lọ đổ lại vào nồi canh, mới chịu an tâm rời đi.
Bước đi được vài bước, Dạ Trần liền dừng chân lại khẽ quay đầu nhìn nồi canh kia nói: Có nên đổ thêm một lọ nữa không nhỉ?
Làm người không thể không cẩn thận! Dạ Trần không khỏi nghĩ.
Ma thú đáng chết! Vừa ra đã không thấy đâu, hại chúng ta khổ không thôi! Thanh âm bất mãn truyền vào.

Vù..!!
Dạ Trần không dám quay lại vội trở lại vị trí cũ.
Được rồi, gọi mọi người đi vào làm bát canh nóng rồi nghỉ ngơi thôi!
Ngày mai sẽ không nhẹ nhàng đâu!
Một người trong đó khẽ nói.
Kim Mông người đầy tuyết trắng cũng nhanh chóng đi vào.
Thiếu gia dùng canh tẩm bổ thân à! Tay nghề của Kim Thu rất khá đó! Một người lại gần nâng lên một bát canh nóng hổi cho Kim Mộng.
PHÙ!
Các người cũng mau dùng đi.

Ngày đầu không cần canh gác, tìm một chỗ mà ngủ! Kim Mộng liếc nhìn đám người đang tụ tập lại một chỗ khẽ nói.
Đa tạ Thiếu gia! Nghe Kim Mộng hào sảng cho phép nghỉ ngơi một ngày, đám người khuôn mặt rạng rỡ, tinh thần đại chấn liên miệng tung hô đối phương.
Cái gì oán khí, oán thầm đối phương hễ quét là sạch.
Mùi vị có chút lạ! Uống một ngụm canh, Kim Mộng liền nhíu mày nói.
Thuộc hạ có cho chút nguyên liệu đặc biệt vào nên mùi vị có chút lạ lẫm, thiếu gia yên tâm! Một người đứng dậy nhìn vào Kim Mộng vội nói.
Ừm! Kim Mộng cũng không hỏi nhiều liền gật đầu uống tiếp.
Hi hi hi...!Phía bên kia, Dạ Trần cười thầm không thôi.
Hự...
A...
Thanh âm khó chịu phát ra.
Cạch..!!

Bát canh nóng hổi rơi xuống mặt băng lạnh giá.

— QUẢNG CÁO —
Một thân ảnh mắt trợn trừng, toàn thân co giật liên hồi, miệng thì sùi bọt mép, hai tay ôm chặt lấy cổ, ngã lăn quay ra mặt đất.
Bịch bịch...!Đối phương giãy đành đạch trên mặt băng cứng ngắc như đang phải chịu một cơn đau nhức nhối nào đó.
Huynh đệ! Thấy người bên cạnh xay ra dị biến, đám người bên cạnh thất kinh hét to lên.
Hự...! Chưa kịp tiến lên đỡ dậy đối phương, một người trong số đó cũng nhanh chóng ôm lấy cổ, miệng sùi bọt mép, toàn thân căng cứng lăn đùng ra mặt băng.
Chuyện gì vậy? Biến cố xảy ra, Kim Mộng cảnh giác lên tiếng hỏi mọi người.
A a a...!Hắn còn chưa kịp làm gì, một cơn đau liền lan truyền ra toàn thân.
Hự...
Bịch...!Kim Mộng ngã quỵ xuống, chống tay lên mặt băng.
Từ miệng hắn không ngừng chảy xuống thứ bọt trắng.
Kim Mộng ánh mắt trợn tròn, hắn không dám tin hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt băng.
Khuôn mặt tuấn mĩ hắn lấy làm tự hào vậy mà bây giờ không khác gì...
Hự...!Kim Mộng miệng không tự chủ há ra.
Là ai? Hắn gào lên một tiếng.
Là ta! Một thanh âm bình thản đáp lại.
Một thân ảnh Kim Mộng không thể không quen thuộc hơn xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Là ngươi! Kim Mộng khuôn mặt méo mó nhìn vào đối phương.
Không...Hự...!Hắn định vận dụng ma lực nhưng cơ thể đánh giật một cái làm hắn trợn trắng mắt bất tỉnh tại chỗ.
...! Dạ Trần trố mắt nhìn xem.

Đây là tác dụng khi người ta dính phải Nhất Thiên Tan? Dạ Trần không thể không lên tiếng đánh giá kiệt tác của mình.
Sao khác trong sách miêu tả quá vậy? Dạ Trần tự hỏi lại bản thân.
Trong sách hắn đọc chỉ ghi là, đối phương uống phải, thân thể liền mềm nhũn, rồi hôn mê ngã ra giường.


Sao mấy người trước mắt...!biểu cảm lại đau khổ như vậy? Hơn nữa sao lại sùi bọt mép hết rồi?
Đúng là lăng băm...!không thể tin tưởng được! Dạ Trần thầm mắng người bán thuốc lừa mình.
Vù..!!
Một đạo quang mang phi vào trong hang động đậu lên trên vai Dạ Trần.
Về rồi sao? Dạ Trần nhìn Tiểu Hổ cười hỏi.
— QUẢNG CÁO —
Gừ gừ...!!
Đối phương gật đầu đáp lại, mắt hô to tròn liền liếc nhìn đám người dưới mặt băng.
Gừ..!!
Toàn thân Tiểu Hổ run lên bần bật, đôi mắt dễ thương chớp chớp có chút sợ hãi nhìn vào thân ảnh kế bên mình.
Chuyện gì vậy? Thấy đối phương nghĩ hoặc nhìn mình, Dạ Trần không khỏi mỉm cười hỏi lại.
Vù vù..

Tiểu Hổ lắc đầu thật nhanh, bàn tay hổ nhỏ bé đưa ra lắc lắc, ý chỉ mình không có chuyện gì hết.
Vậy thì...!giải quyết đám người trước mắt thôi!
Nhìn đám người nằm chết dưới mặt đất, Dạ Trần có chút ghét bỏ lên tiếng.
Đi đến trước mặt Kim Mộng, liếc nhìn xuống bàn tay có đeo nhẫn, Dạ Trần liền cười tươi nhanh tay gỡ xuống.
Không tệ! Kiểm tra qua bên trong một hồi, Dạ Trần liền gật đầu.
Tiểu Hổ đi đến chỗ những người khác.

Thấy thứ gì quý giá lột xuống hết! Dạ Trần lên tiếng phân phó.
Tốt nhất là lột hết xuống cho nhanh! Thấy Tiểu Hổ định rời đi làm việc, Dạ Trần liền tiếp thêm lời.
Gừ gừ..!! Nghe hắn nói, đầu hổ gật gù như giã tỏi..


Bình luận

Truyện đang đọc