NGUYÊN TỐ ĐẠI LỤC



Mặc dù, Dạ Trần cùng Lân Diễm bỏ đi không quan tâm tới đấu giá Thiên Ma Lệnh.

Nhưng sự kiện vẫn diễn ra hết sức quyết liệt.

Chỉ là kết quả làm cho nhiều người líu lưỡi.
Ở trong các phòng khách quý.
Mọi người ở đây đều có điểm chung đang bàn luận xôn xao, kịch tính.
Giá này không được thấp quá.

Đại trưởng lão trong ta không thể mạo hiểm.

Băng gia nhị trưởng lão lên tiếng.
Đại trưởng lão nhíu mày trầm tư suy nghĩ: Chiêu này của lão cáo già Thi gia kia thật làm cho người ta đau đầu à.

Chưa làm thì chưa biết nó khó còn tưởng nó dễ chỉ cần ghi vài con số là được.

Ai ngờ đến lúc viết ra trong đầu lão lại hiện lên suy nghĩ: Viết nhiều hay viết ít.
Lần này không chỉ Băng gia lão mà các Đại gia tộc khác đều đập nồi dìm thuyền quyết tâm chiến thắng trận đấu này.

Tài nguyên bọn hắn tập trung lần này nhiều lắm.

Bọn hắn chỉ chờ không dám tiêu xài hoang phí để đợi thời khắc này.
Thời khắc đến rồi nhưng tay hắn run run khi cầm chiếc bút lông.

Hắn viết càng lớn tâm hắn càng chảy máu.

Dù sao nó cũng là tài sản bao năm của gia tộc.

Tự nhiên mất nhiều trong tay mình chỉ bằng vài con số làm hắn tiếc hận khó quyết.
Đại trưởng lão ngài viết nhanh à.

Sắp bắt đầu rồi Mọi người xung quanh thúc dục.

Nhiều người trong số họ cũng biết đại trưởng lão băn khoăn điều gì.

Nhưng đến lúc tồn vong này rồi ai mà không gấp.

Để thế lực khác lấy được không biết hắn diệt gia tộc mình luôn không?
Đại trưởng lão nghe vậy cắn răng quyết định mạnh mẽ viết xuống.
Các đại gia tộc bên cạnh những người đứng đầu cầm quyền buổi đấu giá này cũng băn khoăn không kém đại trưởng lão Băng gia.

Hai thái cực luôn xuất hiện tiếng nói.

Bên trái nói: Viết nhỏ thôi thế là đủ rồi.
Bên kia lại nói trái ngược : Viết lớn vô nắm chắc tỉ lệ cao nhất lên thắng cao nhất.
Bọn họ đau đầu phiền lão lại nghe thấy người gia tộc mình đang lớn tiếng nói.


Kém chút nữa bọn hắn chửi ầm lên, ra tay đánh người.
Thật khổ à.

Bọn họ cười tham trong lòng.

Lần này gia chủ không đi cũng là biết trận chiến này quyết liệt.

Để cho người khác đi các gia chủ có thể đổ một phần trách nhiệm lên bọn hắn.

Chỉ là bọn hắn không thể từ chối bước vào vòng xoáy phân tranh này.
Thi gia đại trưởng lão trong phòng số sáu thế nhưng đang mỉm cười thích thú.
Bọn lão tặc khốn khiếp kia chắc đang đầu to lên à.

Lão đắc ý nghĩ trong lòng.

Người xung quanh hắn thấy thế cũng chỉ có thể cười khổ mà thôi.
Ở phòng số một.

Hai người quyền lực nhất đang có hai trạng thái khác nhau.

Một người đăm chiêu, một người mắt to nhìn người kia không quyết liệt ồn ào như các đại gia tộc.
Thạch tướng quân nhìn Nhị hoàng tử đang đăm chiêu hỏi: Nhị hoàng tử ngài còn đang lo lắng điều gì sao?
— QUẢNG CÁO —
Không lẽ ngài lo lắng các đại gia tộc.

Không thể nào nha.

Những năm nay, Đế Quốc ép rất mạnh các đại gia tộc khiến thực lực bọn hắn dám mạnh.

Cho dù bọn họ tập trung nhiều tài nguyên cũng không đủ sức đọ lại chúng ta.

Hoàng đế Thiên Phương luôn dè chừng các đại gia tộc.

Những năm qua, hắn không khách khi với bọn họ, chèn ép liên tục sợ chuyện xưa tái diễn.

Chỉ là các đại gia tộc quá ương ngạnh, lại thâm căn cố đế lâu năm.

Hoang đế không thể làm họ sụp đổ trong thời gian ngắn được.
Quan hệ của hoàng thất với các đại gia tộc luôn không được tốt là vì vậy.
Nhị hoàng tử nghe hắn nói lắc đầu.
Ta chỉ sợ có kẻ ngang đường giết ra mà thôi.

Hắn vừa nói vừa liếc sang phòng số hai bên cạnh được che bằng một bức tưởng.

Hắn không biết Dạ Trần đã cùng Lân Dã tay trong tay đi từ lâu rồi.
Thạch tướng quân cũng nhìn lại, suy nghĩ lời nhị hoàng tử nói.

Chỉ mong không có biến.

Thạch tướng quân thầm nghĩ trong lòng.
Tô Nhu thấy thời gian đã trôi qua thật lâu.

Nàng nháy mắt với cao thủ nàng đã chuẩn bị.

Chỉ thấy một nam tử từ trong bóng tối xuất hiện tay cầm một chiếc hộp.
Hắn nhanh chóng đi đến năm người bên dưới, đưa tay mở chiếc hộp trong tay ra
Năm người ở dưới thấy vậy nhanh chóng lấy tờ giấy đã chuẩn bị từ lâu.

Họ nhanh chóng bỏ vào.

Năm người bỏ xong cũng không quên liếc nhìn nhau một cái.

Rồi tự động quay về chỗ mình.
Nam tử lấy phiếu xong rồi phi thân bay lên đối diện với các phong khách quý.
Hắn khàn khàn mở miệng bình tĩnh nói: Thời gian đã hết.

Mong mọi người đưa tờ giấy đấu giá trong tay mọi người cho ta.

Hắn như vậy quang minh chính đại đứng đối diện các phong khách quý.

Cũng là nói cho mọi người biết cuộc đấu giá này công bằng không gian lận hay chơi hoa chiêu gì cả.
Rất nhanh trận pháp khởi động.

Mọi người thấy rõ những người trên lâu đang ngồi đối diện quan sát bọn họ.
Các đại trưởng lão cùng nhị hoàng tử trong phòng khách quý đều cho người mang lên tờ giấy mà họ ghi để vào trong hộp.

Chiếc hộp và tờ giấy đều bị họ sử dụng thủ đoạn tự nhiên không ai có thể dò xét bên trong viết gì.
Mọi người dưới sảnh thấy các thế lực lớn đã quyết định xong liền kích thích tâm lên mặc dù không không thể tham gia nhưng có thể quan sát tạo bầu không khí.
Phòng số hai sau không có người đi ra.

Một người ở dưới quan sát kĩ nói.

Là một trong năm người tham gia đấu giá lần cuối này.
Mọi người cũng nhìn sang phòng số hai đều nhíu mày suy nghĩ.
Hay bọn hắn ngủ rồi.

Có người ngây ngốc nói.

— QUẢNG CÁO —
Người bên cạnh hắn đều khéo miệng giật giật.

Các đại thế lực lớn đều mỉm cười vui vẻ.


Họ biết người ở phòng số hai phi thường bất phàm.

Nhị hoàng tử mỉm cười vui vẻ nhất.
Tô Nhu ở dưới thấy mãi phòng số hai không có động tĩnh liền nháy mắt cho nam tử trên không.
Nam tử thấy ám hiệu của nàng liền bay xuống.

Đưa cho nàng chiếc hộp còn hắn thì biến mất trong khu vực bóng tối gần đó.
Tô Nhu cầm lấy chiếc hộp liền nói : Ta liền đọc những tờ giấy ghi kết quả trong đây vậy.

Mọi người ở đây cũng có thể làm chứng.

Không hề có ai đụng tay đụng chân cả.
Tất cả mọi người mỉm cười gật đầu.

Người tham gia thì hồi hộp kích thích.
Đến rồi.

Họ nghĩ.
Tô Nhu bàn tay xinh đẹp uyển chuyển lấy một tờ giấy bên trong ra.

Nàng nhìn qua, mỉm cười nói: Huyền gia...
Người ở dưới đều vểnh tai lên nghe.

Kể cả các thế lực lớn nhất tong trường.
Một ngàn tám trăm vạn tử kim.
Mọi người kinh ngạc.

Huyền gia cũng xuất huyết nhiều nha.
Tô Nhu Lại lấy một tờ giấy khác ra.
Hồ gia hai ngàn năm trăm vạn.
Toàn trường ồ lên.

Bọn họ nghĩ Huyền gia xong rồi, Nhưng đều là đại gia tộc sao khoảng cách lớn như vậy.
Người Huyền gia mặt tái mét.

Trong lòng cuồng hô: Thảm rồi.
Băng gia ba ngàn vạn.

Tô Nhu lên tiếng.
Toàn trướng háo hức kinh ngạc.

Trò nay thực kích thích.

Nhưng người Huyền gia hai mắt nhìn nhau sắc mắt đều kém đi, thở dài.

Ngay cả con trai tộc trưởng ngày thường cao ngạo cũng ủ rũ xuống.

Băng gia thật khốn khiếp.
— QUẢNG CÁO —
Họ đã hết sức, ngày sau sẽ thảm đây.
Mặc gia hai ngàn chín trăm vạn.
Tô Nhu đọc xong.


Người Mặc gia thở dài không kém những gia tộc khác.

Không biết kiếp nạn gì chờ họ phía trước.
Người Băng gia mỉm cười đắc ý.
Tốt lắm cứ thế phát triển.

Lấy được Thần Ma Lệnh tất cả đều lấy lại được còn nhiều hơn.

Đây cũng là số tài nguyên cực hạn của Băng gia.

Đại trưởng lão Băng gia cũng mỉm cười nhưng trong lòng hắn vẫn còn lo lắng.
Rất nhanh sự thật chứng minh.
Ngũ đại gia tộc cuối cung ra giá bốn ngàn vạn tử kim.
Oanh.

Nghe Tô Nhu nói vậy.

Toàn trường sôi động, nhìn Thi gia.
Thực khủng khiếp.

Mọi người đều nghĩ vậy.

Chỉ là trong số họ có năm người mỉm cười khinh thường.
Đại trưởng lão Thi gia đắc ý mỉm cười.

Người xung quanh hắn vui mừng ra mặt.
Chỉ là Tô Nhu lại lấy ra một tờ giấy khác.

Nàng kinh ngạc, lần này Tụ Bảo Lâu kiếm lớn.

Nàng có công cũng sẽ có thưởng.
Hoàng thất ra giá năm ngàn hai trăm vạn tử kim.
Cái gì.

Đại trưởng lão Thi gia giật mình.

Lão đứng lên nhìn phòng số một.
Mình khinh thị hoàng thất rồi.

Lão tiếc hận thở dài.

Lão cũng đã tìm hiểu kĩ, nghĩ lâu về hoàng thất cho rằng họ tối đa ra ba ngàn năm trăm vạn mà thôi.
Không lẽ hoàng thất giấu kĩ như vậy.

Thám báo của Thi gia thế nhưng không sai.

Mình cũng đã tự kiểm tra qua.

Lão thấy có gì đó không đúng.

Những cũng không nghĩ nhiều.

Không biết chuyện gì sẽ đến với Thi gia họ đây..


Bình luận

Truyện đang đọc