NGUYÊN TỐ ĐẠI LỤC



Lần này tổn thất lớn như vậy.

Kế hoạch vẫn tiếp sao? Trong bóng tối, một tiếng nói sắc bén vang lên.
Ngày trước ta còn suy xét có lên làm hay không? Nhưng giờ đây nhất định phải làm.

Không bao lâu nữa Đại Lục Chiến sẽ mở ra.

Lần này chúng ta phải tập chung thật nhiều tài nguyên.

Như vậy đến lúc đầu tư chúng ta mới có cơ hội tranh giành với các thế lực khác.

Một tiếng nói ngạo nghễ vang lên.
Thấy mọi người trầm tư suy nghĩ.
Hắn đã không đồng ý liên thủ vậy chỉ còn cách giết cả tộc hắn thôi.

Tiếng nói đo lại lần nữa vang lên.
Bốn bóng đen nghe hắn nói như vậy liền gật đầu quyết định.
Trách thì trách hắn lại dám ăn mảnh.
Sáng sớm trên Tuyết Ma Sơn trời vẫn còn mờ mờ tối.

Ở trong căn nhà nhỏ tiếng của một cô gái không ngừng vang lên.
Chàng còn không mau cho vào.
Rồi rồi ta mới làm lần đầu nha.
Bốp.
A.

Sao nàng đánh ta.
Ta thích đó.
Nàng là võ phu sao.
Võ cái đầu chàng đó.

Ta là con gái nha.

Mau làm đi để còn ăn cơm.
Bên trong căn phòng, Dạ Trần đang cầm một con gà lớn trên tay.

Cạnh đó là một đống gia vị cần hắn rắc vào.
Lân Diễm ở đối diện thì đang loay hoay nấu cơm trên một cái giá nướng thật lớn.

Liếc mắt là biết nó là đồ tốt.

May mắn nàng thức tỉnh hoả hệ không cần thiết phải thổi lửa làm chi.
Cho ta xin một ít lửa.

Dạ Trần ở bên cạnh nói.
Nàng búng tay một cái chỗ than củi bên Dạ Trần liền đốt cháy lên.

— QUẢNG CÁO —

Thật tiện lợi.

Ngày trước hắn nấu thế nhưng phải thổi lửa suốt nha.
Lân Diễm ở bên không biết nói gì.

Cái gì mà tiện mới cả lợi chứ.

Nàng oán thầm tên ngốc kia.
Tí nữa xem ta làm sao chỉnh chàng.
Khung cảnh cứ như vậy mà diễn ra.

Nếu như có thể ngừng thời gian trôi đi thì thật tốt.
Một năm sau.
Trong thánh thành khu vực của Băng gia.
Mau mau chuẩn bị nhanh.

Hôm này thế nhưng là ngày thức tỉnh của các thiếu niên trong gia tộc.

Không được làm chậm trễ.

Một người có vẻ là quản gia, trước ngực áo thêu hoa lan nói to với mọi người xung quanh.

Hoa lan chính là tiêu chí của Băng gia.
Rõ.

Một đám người hô to.

Bọn họ phải nhanh chóng dọn dẹp trang trí.

Hôm nay thế nhưng là ngày thức tỉnh chính thức của Băng gia họ.

Việc chuẩn bị thế nhưng phải rất nhiều.
Người ra người vào Băng gia hôm nay thật nhiều thật tấp lập.

Hầu hết các tộc nhân đều trở về ngày hôm nay, họ muốn chứng kiến nhóm thiên tài mới sẽ mạnh như nào.

Tiếng cười nói không ngừng vang lên.

Chủ đề đều là chính bản thân của mình.

Và bàn bạc về người khác sẽ thức tỉnh những hệ gì và bao nhiêu ma lực.
Một lúc lâu sau.
Ở đại sảnh Băng gia, người đến đã đông nghịt.

Đặc biệt là những thiếu niên hôm nay được thức tỉnh khuôn mặt của bọn họ thế nhưng rất kích động đến đỏ bừng, bọn họ không ngừng huyên náo nói chuyện với những đứa trẻ cùng tuổi mình.

Ngã rẽ của cuộc đời thế nhưng nằm ở đây ngay ngày hôm nay.

Lên voi hay xuống chó chính là nhìn vào bản lĩnh của họ.

Thấy ở trên chủ vị Băng Vũ đứng dậy mọi tiếng ồn ào lập tức im bặt.
Hôm nay là ngày thức tỉnh chính thức của gia tộc ta.

Số mệnh của các ngươi đều xác định trong ngày hôm nay.

Hi vọng các ngươi sẽ không làm ta thất vọng.

Băng Vũ lớn tiếng nói.

Ánh mắt hắn cũng đảo qua một trăm sáu mươi tám đứa trẻ ở đây.

Hắn nhíu mày.
Chúng tiểu điệt sẽ không làm gia chủ cùng người Băng gia thất vọng.

Một đám đồng thanh hô lớn.
Tốt.

Băng Vũ vẻ mặt vui mừng hô lớn một tiếng.

Các trưởng lão thấy bọn trẻ nhiệt huyết kích động như vậy người thì cười, người thì lắc đầu thở dài.
Đại trưởng lão mọi việc đã làm xong.

Băng Vũ quay sang hỏi đại trưởng lão ngay bên cạnh tay phải mình.
— QUẢNG CÁO —
Đã chuẩn bị xong.

Chỉ chờ gia chủ ra lệnh.

Đại trưởng lão mỉm cười nói.
Băng Vũ nghe vậy gật đầu nói: Mọi người ra ngoài kiểm trắc thiên phú.
Người ở bên dưới nghe vậy kích động nhanh chóng ra ngoài.
Quảng trường ở Băng gia cũng không kém Mặc gia là bao.

Chứa được mấy ngàn người cũng không thấy chật.

Thật là đại gia tộc, nhà thật là rộng.
Bàn ghế hầu hết đã được chuẩn bị xong.

bọn họ nhanh chóng ngồi vào vị trí của mình.

Họ cũng kích động không kém gì những đứa trẻ kia hoặc là kích động hơn.

Bên trong đó thế nhưng có con của bọn họ.

Cuộc đời của họ có thể lên hương nữa không? Thế nhưng là phải chờ kết quả dài đằng đặc một giây như một năm này.
Đại trưởng lão nhanh chóng lên trên vũ đài.


Lão là người chủ trì thức tỉnh chính thức mười năm một lần của gia tộc.

Không như những lần khác phải đợi những đứa trẻ lên tám tuổi mới được thức tỉnh.

Ngày hôm nay chỉ cần ai chưa thức tỉnh qua đều có thể lên trên thức tỉnh.

Chỉ là nó sẽ làm tiêu tốn nhiều ma năng tích tụ trong mười năm qua trong trận pháp mà thôi.

Trận pháp này không những kiểm tra thiên phú của con em gia tộc càng là thủ hộ trận pháp của Băng gia trước các kẻ địch tấn công.

Tự nhiên tiết kiệm được nhiêu thì tiết kiệm.
Đại trưởng lão đôi mắt hữu thần nhìn mọi người đã vào vị trí.

Gia chủ và phu nhân cùng các vị trưởng lão cũng đã an toạ.

Đám thiếu niên cũng đã xếp hàng ngăn ngắn ở phía dưới chia ra làm năm hàng trong đó hai hàng do Băng Ngọc và Băng Ánh Nhi đứng đầu.
Thây mọi chuyện coi như đã xong.

Đại trưởng lão nói với đám trẻ: Đến lượt ai lên hãy đứng vào vòng trận pháp ngay bên phải ta.

Đứng ở đó các ngươi không cần làm gì.

Trận pháp sẽ tự kiểm tra cho các ngươi.

Hiểu chưa?
Rõ Người thân bọn hắn trước khi đi cũng đã nhắc nhở chi tiết bọn hắn về việc này.

Không cả đến lúc đó loay hoay làm trò khỉ lại mất mặt.
Bắt đầu đi.

Đại trưởng lão gật đầu nói.
Hai nhân viên giám khảo của Băng gia nhanh chóng đi ra.

Một người trong đó nhanh chóng ngồi xuống vị trí đã được bố trí còn lấy ra một quyển sổ đặt trên bàn.

Người kia đứng bên cạnh lớn tiếng hô: Băng Tuân lên đài.
Một đứa trẻ ở dưới có vẻ cao lớn nghe thấy vậy kích động run run lên đài.

Đám trẻ còn lại mắt chăm chú nhìn theo.

Bọn họ chút nữa cũng phải lên.
Ngươi đứng vào đó.

Nhân viên chỉ tay vô vòng tròn trận pháp.
Thả lỏng không cần phản kháng gì cả.
Rõ.

Băng Tuân kích động run run gật đầu.
Ngay khi hắn đứng vào trong.

Trận pháp liền loé sáng lên.

Một luồng ma lực nhẹ nhàng thánh khiết đi qua cơ thể hắn.

Băng Tuân chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh nào đó đang kích thích trong cơ thể mình sinh ra phản ứng.
Một màu lâu phát ra từ cơ thể Băng Luân.


Ánh sáng trận pháp biến mất hình thành dòng chữ: — QUẢNG CÁO —
Tính danh: Băng Tuân
Thiên sinh: Không
Hệ: Thổ
Ma lực: 24
Toàn trường nhìn lên dòng chữ liền gật đầu.

coi như không tệ.
Băng Tuân qua.

Sau này có thể tu luyện.

Thiên phú...!mà thôi.

Xuống dưới đi Nhân viên giám khảo bình thản nói.
Băng Tuân nghe vậy kích động thành buồn bã nhanh chóng đi xuống phía dưới.

Sau này hắn cũng chỉ có thể làm thành viên bình thường của Băng gia thôi.
Thức tỉnh bao nhiêu hệ không nói nhưng ma lực thức tỉnh quan trọng nhất.

Ma lực thức tỉnh càng cao sau này tu luyện càng nhanh còn hệ có thể tu bất kì hệ nào trong đó cũng được.

Mà không thức tỉnh được hệ cũng không sao chỉ cần tu nguyên ma lực là được.

Giống như Phi Tuyết không cần dùng hệ nguyên tố công kích chỉ sử dụng nguyên ma lực cũng giết Mặc gia như gà chó.

Nhưng càng lên đẳng cấp cao càng nhiều hệ sẽ càng có ưu thế hơn.

Nhưng có nhiều hệ thì phải phải xem xét thật kĩ tu hệ nào trước tiên, khi có thành tựu mới tu hệ khác.

Tu một lúc nhiều hệ sẽ rất chậm, ma lực không đủ tăng tiến nhanh.
Thức tỉnh 10 đến 50 ma lực đều xếp chung là thiên phú bình thường.
Thức tỉnh từ 51 đến 60 ma lực chính là thiên phú tinh anh được thế lực chào đón nồng nhiệt.
Thức tỉnh từ 61 đến 70 lực chính là thiên phú cấp thiên tài được các thế lực lớn săn đón.

Được họ ban tặng cho các chức vị cao.
Thức tỉnh từ 71 đến 80 ma lực chính là thiên phú cấp dị bẩm.

Người đạt cấp này đều là chủ của các thế lực lớn như các đại gia tộc.

Người đạt cấp này chỉ cần đủ tài nguyên nhất định bước vào hàng ngũ siêu cấp ma giả.
Thức tỉnh từ 81 đến 90 ma lực chính là thiên phú cấp đỉnh.

Những người sử hữu cấp độ này đều là bá chủ cấp quái vật một phương.
Còn thức tỉnh trên 90 ma lực chính là siêu cấp thiên phú.

Những người sử hữu cấp độ này cực kì kinh khủng.

Họ sẽ dẫn dắt thế lực của mình bước đi vào huy hoàng hoặc diệt vong.

Tất nhiên muốn phân biệt mạnh yếu còn phải dựa vào nhiều vào yếu tố.

Thiên tài chết dưới tay kẻ yếu hơn thế nhưng không thiếu.
Người tiếp theo, Băng Tịnh..


Bình luận

Truyện đang đọc