NGUYỆT MINH THIÊN LÝ - LA THANH MAI




Đông cung, thư phòng.Phía cửa sau có ao sen, bên ao một mảng xanh lớn râm mát, gió lay nhẹ nhàng, mùi thơm thoang thoảng.Sâu trong bóng liễu bỗng vang lên tiếng bước chân, Trịnh Bích Ngọc bước nhanh xuyên qua đình viện, sắc mặt còn âm trầm hơn cả mặt ao. Đám hộ vệ do dự một lát nhưng rồi không dám cản nàng, yên lặng lui ra. Nhóm phụ tá đang bàn luận trong phòng, nghe thấy tiếng ầm ĩ ngoài cửa, kinh ngạc ngẩng đầu.Trịnh Bích Ngọc đi thẳng vào, ánh mắt tức giận trực tiếp phóng lên người Ngụy Minh.Cả đám giật nảy mình.Thái tử phi dịu dàng hiền thục, đoan trang thủ lễ, chưa từng tùy tiện đến thư phòng, có chuyện quan trọng đều sai phụ tá hoặc ra mặt sau tấm bình phong, sao hôm nay lại trực tiếp xông vào?Trịnh Bích Ngọc quét mắt một vòng, móng tay sơn đỏ thắm chỉ mặt Ngụy Minh.Hộ vệ ngoài cửa lập tức xông vào thư phòng, đè Ngụy Minh quỳ xuống.Cả bọn trợn mắt, kịp phản ứng, chạy lên ngăn cản, bị đám hộ vệ đuổi ra.Ngụy Minh là văn sĩ, chưa từng bị khuất nhục thế này, tức giận đến đỏ mặt, ngẩng đầu hằm hằm nhìn Trịnh Bích Ngọc.Trịnh Bích Ngọc lạnh lùng nhìn xuống: “Ngươi dám lợi dụng chủ mẫu ngươi làm việc hèn hạ này.”Ngụy Minh cười lạnh: “Mỗ đây tính toán đều vì Thái tử điện hạ, Thái Tử Phi là thê tử của điện hạ, vui buồn cùng ngài, sao lại vì người ngoài mà đến đây chất vấn Ngụy mỗ?”Trên mặt Trịnh Bích Ngọc lướt qua một tia cười trào phúng: “Chính là bởi vì ta là thê tử của điện hạ mới càng phải thay mặt điện hạ trừng trị loại tiểu nhân âm hiểm như ngươi. Thất công chúa là muội muội của điện hạ, chưa từng đối địch với Đông cung, ngươi dám dùng thủ đoạn thế này để đối phó một vị công chúa Lý thị vô tội à!”Hơn nữa còn lợi dụng nàng! Nàng là đích nữ của Trịnh thị, là Thái tử phi Đại Ngụy, khinh thường dùng mánh khoé hại người thế này!Ngụy Minh cười ha hả: “Không sai, Ngụy mỗ đúng là tiểu nhân! Ngụy mỗ ngày nào còn phụ tá Thái tử, ngày đó còn tính đường lâu dài cho ngài. Thái tử có thể nhân hậu vị tha, Ngụy mỗ không thể! Vì đại nghiệp của Thái tử, Ngụy mỗ có thể không từ thủ đoạn, có thể mặt dày vô sỉ, có thể hèn hạ hạ lưu, chỉ cần trừ được mối họa lớn Tần Vương cho Thái tử, Ngụy mỗ bằng lòng làm tiểu nhân!”Trịnh Bích Ngọc cắn răng nói: “Việc này không liên quan đến Thất công chúa!”Ngụy Minh bật cười một tiếng, lưng thẳng tắp: “Điện hạ, Ngụy mỗ đã từng nghĩ như vậy, Thất công chúa chỉ là nội quyến thôi, không cần để ý nàng. Thế nhưng chính là Thất công chúa từ nhỏ ốm yếu đã lần lượt giúp Tần Vương biến nguy thành an đó…”Gã dừng một chút, hạ giọng, “Mà vị Thất công chúa này còn có thể lần lượt ảnh hưởng đến quyết định của Thái tử, làm Thái tử, xử sự mềm yếu!”Trịnh Bích Ngọc sửng sốt hồi lâu. “Thất công chúa liên quan gì đến Thái tử chứ?”Lý Huyền Trinh hận ba mẹ con Tạ thị tận xương, sao Lý Dao Anh có thể ảnh hưởng đến chàng?Ngụy Minh híp mắt nói: “Mỗ không biết giữa Thái tử và Thất công chúa từng có chuyện gì nhưng mỗ có thể xác định, vì cố kỵ Thất công chúa mà Thái tử mới bỏ lỡ nhiều cơ hội tốt diệt trừ Tần Vương, năm đó Tần Vương có chuyện ở Tương Châu điện hạ đã từng nghe qua?”Trịnh Bích Ngọc hơi chần chừ, gật đầu.Ba năm trước Ngụy quân đánh Tương Châu, gia tộc quyền thế Tương Châu xếp đặt yến hội mừng chiến thắng của Ngụy quân, trong bữa tiệc bỗng nhiên có vũ kỹ diễn múa kiếm ám sát Lý Trọng Kiền. Lý Trọng Kiền uống đến say mèm suýt nữa bị thương, là Lý Huyền Trinh giết vũ kỹ đó. Cũng vì vậy, sau này Đông cung mấy lần vụng trộm ra tay với Lý Trọng Kiền nhưng không ai hoài nghi Lý Huyền Trinh.Ngụy Minh giằng khỏi vòng trói buộc, đứng dậy chắp tay với Trịnh Bích Ngọc: “Điện hạ có chỗ không biết, đêm đó Thất công chúa cũng có mặt ở buổi yến tiệc, lại ngồi cạnh Tần Vương, Tần Vương say rượu, vũ kỹ đột nhiên gây khó dễ, phản ứng đầu tiên của Thất công chúa là nhào ra chặn trước người Tần Vương, thanh đao vũ kỹ chém vào người Thất công chúa.”Trịnh Bích Ngọc lộ vẻ kinh ngạc.Ngụy Minh nói tiếp: “Một đao đó chỉ làm rách áo Thất công chúa, là vì Thái tử ra tay đó.”Lý Huyền Trinh và Lý Trọng Kiền thường hay bất hòa, hai anh em ngồi một bên Đông một bên Tây. Lúc vũ kỹ vừa mới lộ loan đao, Lý Huyền Trinh không nhúc nhích, ngồi uống rượu. Khi đó Ngụy Minh cũng có mặt, mừng thầm trong lòng, chỉ chờ Lý Trọng Kiền máu đổ ba thước, bỗng nhiên một bóng người lướt đến như chim ưng quặp thỏ, ánh sáng lạnh lóe, vũ kỹ chết thảm dưới kiếm Lý Huyền Trinh.Trịnh Bích Ngọc lẩm bẩm: “Người Thái tử thật muốn cứu là Thất công chúa.”Ngụy Minh gật đầu: “Không sai.”Trịnh Bích Ngọc nhíu mày: “Sao không ai nhắc tới Thất công chúa cũng có mặt?”Ánh mắt Ngụy Minh lóe lên: “Bởi vì lúc ấy không ai biết tiểu đồng bộc cạnh Tần Vương cản đao cho ngài ấy chính là Thất công chúa, nữ tử không thể có mặt ở yến tiệc, có lẽ muốn em mình vui mà Tần Vương cho nàng ấy đóng vai đồng bộc.”“Chỉ có Thái tử nhận ra.”Trịnh Bích Ngọc ngẩn ngơ.“Ngày nào Thái tử còn không thể hạ lòng xử ác với Thất công chúa thì ngày đó giết không được Tần Vương.” Ngụy Minh nghiêm túc, “Mỗ mưu đồ dùng Thất công chúa gả thay, không chỉ là vì bảo vệ được Phúc Khang công chúa, mà còn loại trừ uy hiếp phía Tần Vương. Thái tử không thể xuống tay thì mỗ ra tay vì Thái tử vậy!”Trịnh Bích Ngọc toàn thân rét lạnh.Ngụy Minh xem Lý Dao Anh là kẻ thù chính trị, liên quan triều đình, ngươi không chết thì là ta vong. Nàng không thể nhúng tay.…Thái Cực cung.Dao Anh đứng trên thềm son, đầu đội châu quan hình hoa sen, người mặc bộ cẩm bào cổ bẻ màu đỏ thêu hình loan phượng ngậm thụy thảo*, da thịt như tuyết, dung nhan rực rỡ.*cỏ cát tường, cỏ may mắn.Trưởng sử đứng sau lưng nàng, nhẹ nói: “Quý chủ, ngài không cần lo lắng, ngài là con gái của Thánh thượng, chắc chắn Thánh thượng sẽ không đồng ý để ngài đi hòa thân.”Dao Anh khẽ giật khóe miệng. Hôm Pháp hội Phật đản nàng biết được dự định của Lý Huyền Trinh vội tránh về Vương phủ. Vốn nghĩ tù trưởng Diệp Lỗ không thấy được mặt mình thì xem như trốn khỏi một kiếp. Ai dè vài bữa, phiền phức vẫn tìm đến.Một phiền phức cực lớn.Tù trưởng Diệp Lỗ chủ động cầu hôn, Lý Đức lập tức triệu kiến đại thần, quân thần thảo luận bí mật cả buổi sáng, để lại bức thư cầu hôn phía Diệp Lỗ.Hôm sau, Lý Đức triệu kiến Dao Anh.Dao Anh quay nhìn hành cung phía thành Bắc, một cảm giác hoang đường nổi lên trong lòng.Lý Huyền Trinh là mệnh con trời. Chu Lục Vân là cô gái hắn yêu.Nàng biết mình không thể chống lại số trời, cẩn thận từng chút một để bảo vệ mẹ, bảo vệ anh, xa rời thị phi.Nhưng thị phi không chịu buông tha nàng.“Hồ bá.” Dao Anh bình tĩnh, “Nếu Thánh thượng đã không quyết định thì triệu kiến ta làm gì?”Trưởng sử cũng biết mình tự dối lòng, khóe mắt đỏ lên, run giọng nói: “Sao Thánh thượng có thể đồng ý chứ?! Sao đại thần trong triều có thể đồng ý chứ? Ngài đường đường chính chính là công chúa, ngài thiện chí giúp người, hay làm việc thiện, quan tâm khó khăn dân gian, ngài còn chưa từng làm chuyện gì bốc đồng trước mặt Thánh thượng…”Ông càng nói càng thương tâm, vụng trộm quẹt khóe mắt.“Ngài ốm yếu từ bé, luôn phải uống thuốc, trước ba tuổi chưa bước chân được xuống đất, năm tuổi lại gặp khó, Thánh thượng Nam chinh Bắc chiến suốt bao lâu, ngài cũng lay lắt gian khổ đi theo, cuối cùng mới hưởng chút thái bình… sao Thánh thượng nỡ nhẫn tâm! Rõ ràng là Phúc Khang công chúa gây họa, sao lại bắt ngài thay gả?”Dao Anh nhìn ánh nắng rực rỡ chiếu xuống trước cung, thản nhiên nói: “Đúng, sao cha nỡ nhẫn tâm.”Ánh mắt trưởng sử lưng tròng, chợt ngẩng đầu: “Quý chủ, để tôi đi cầu Trịnh tướng công! Đi cầu Bùi đô đốc! Còn cả Tiết tướng công, Lư tướng quân… Họ đều từng qua lại với Tạ gia, để tôi quỳ xuống cầu bọn họ khuyên nhủ Thánh thượng!”Chả nhẽ văn võ cả triều không còn một người chính trực?Dao Anh ngăn trưởng sử: “Hồ bá, bác không cần phí công, đại thần trong triều không phản đối việc ta thay thế Phúc Khang công chúa đi hòa thân đâu, vì…”Trưởng sử giận run: “Bởi vì Tạ gia không còn, người đi trà lạnh sao?”Dao Anh lắc đầu: “Không, bởi vì ta là nữ tử.”Trưởng sử khẽ giật mình.Dao Anh vuốt tóc mai: “Thánh thượng vẫn muốn thu phục sông Lũng nên mới còn nhường nhịn Hồ tộc, tình nguyện gả Phúc Khang công chúa cũng không muốn thất tín. Một nữ tử giờ có thể đổi lấy Lương Châu ngài thiết tha mơ ước, thật mua bán quá hời! Đại thần cũng mong đoạt lại Lương Châu, tù trưởng Diệp Lỗ không cầu đất phong, không cần khen thưởng, họ sẽ cực lực tán thành.”Nàng yểu điệu, hiền lành, an phận, thân phận cao quý cỡ nào thì trong mắt đám đại thần rốt cuộc cũng chỉ là một nữ tử. Một nữ tử có thể đổi lấy sông Lũng đất xưa, sao không làm?Trưởng sử chùi mặt: “Ngài đừng sợ, ta đã viết thư cho điện hạ rồi, đợi điện hạ trở về, xem ai còn dám đánh vào quý chủ!”Dao Anh không nói nữa. Chỉ thầm trong lòng: Sợ rằng không còn kịp!Lý Đức đã động tâm tư thì có thể để tin tức thuận lợi đến tay Lý Trọng Kiền chăng?Trên nguyệt đài* có bóng người dao động, thái giám từ nội điện đi ra, giơ lên chiếu thư, nhìn Dao Anh bằng ánh mắt tràn đầy đồng tình thương hại không che giấu.*sảnh ban công trước điện“Quý chủ nghe chỉ.”Trưởng sử hơi hồi hộp, đầu ông nhảy bang bang.Dao Anh đứng không nhúc nhích. Một luồng gió mát thổi qua, phất lên dải lụa trên châu quan hoa sen của nàng, nàng đứng trước bậc thềm, tay áo tung bay, phảng phất như có thể phiêu diêu bồng bềnh bay đi bất cứ lúc nào.Thái giám lại thúc giục.Trưởng sử đau lớn trong lòng, bước lên: “Lão nô đi cầu kiến Thánh thượng, hôm nay lão nô có chết ở đây cũng không thể nhìn công chúa đi hòa thân!”Dao Anh giữ chặt cánh tay trưởng sử, lắc đầu.Trưởng sử nước mắt chan hòa: “Thất Nương…”Nếu công chúa phải lấy chồng xa, chờ Nhị hoàng tử hồi kinh hẳn sẽ quyết sống chết với Thánh thượng. Ông nhìn Nhị Lang và Thất Nương lớn lên, sao nỡ lòng nhìn hai anh em họ gặp nạn?Dao Anh cười nhạt: “Hồ bá, đừng xúc động. Thánh thượng bảo ta gả, ta không gả thì không được sao?”Trưởng sử khẽ giật mình.






Bình luận

Truyện đang đọc