NGUYỆT MINH THIÊN LÝ - LA THANH MAI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nước đọng yên lặng. Ánh nến cả phòng chao đảo. 

Lý Trọng Kiền đón ánh mắt dò xét của từng người, từng bước một tiến lên, bước đi hơi chao đảo.

Kim Ngô Vệ chần chừ không biết có nên bước tới ngăn hắn, rối rít nhìn Lý Đức ở bàn chủ yến. Lý Đức uống ngà say, khuôn mặt hơi đỏ, đặt chén rượu xuống, nheo mắt nhìn Lý Trọng Kiền sắc mặt trắng bệch, không lên tiếng.

Kim Ngô Vệ liếc nhau, ở nguyên tại chỗ, tay nắm chặt chuôi đao, cảnh giác nhìn Lý Trọng Kiền chằm chằm.

Văn võ đại thần nhìn nhau. 

Trịnh Tể tướng trầm ngâm chốc lát, thở dài, đứng dậy rời bàn, xách bình rượu bạc mạ vàng đón Lý Trọng Kiền. Trên mặt nở nụ cười, rót chén rượu đưa cho Lý Trọng Kiền, hạ giọng nói: “Văn Chiêu công chúa có công với đất nước, đáng tiếc trời ghen tỵ hồng nhan, chén rượu này của người, hẳn phải nên để anh trai người uống. Trọng Kiền, trước khi Văn Chiêu công chúa xuất các, không yên tâm nhất chính là ngài.” Câu cuối đầy ý nhị, giọng rất thực lòng. 

Văn Chiêu công chúa đã chết, nàng dùng một cuộc hôn nhân đổi lấy an ổn cho mẹ và anh trai. Nếu Lý Trọng Kiền si ngốc thì chẳng phải công chúa hy sinh một cách vô ích sao?

Lý Trọng Kiền lại không hề cảm kích, nâng tầm mắt, mắt phượng sắc lạnh liếc Trịnh Tể tướng như đang nhìn một người chết.

Trịnh Tể tướng không khỏi dựng tóc gáy. Lý Trọng Kiền trực tiếp vượt qua ông, lảo đảo đi đến chỗ Lý Huyền Trinh ngồi.

Lý Huyền Trinh ngẩng lên đối mặt với hắn, không nhúc nhích. Hai anh em đều có một đôi mắt phượng, bốn mắt đụng nhau, một bên chết lặng, một bên u ám.

Thuộc thần của Đông cung nhảy dựng, ngăn Lý Trọng Kiền: “Vệ Quốc Công, chỗ ngài không phải ở đây.”

Lý Huyền Trinh khoát tay ra hiệu họ lui ra. Cả đám nhíu mày nhìn nhau. Sắc mặt Lý Huyền Trinh lạnh xuống, lạnh lùng nói: “Lui ra!”

Thuộc thần đành phải lui ra.

Da mặt Lý Trọng Kiền giật giật, một chưởng đánh về Lý Huyền Trinh. Vừa nghe, Kim Ngô Vệ bay ra. Bốp bịch, nắm đấm Lý Trọng Kiền sượt qua Lý Huyền Trinh, không thu được thế, ngã xuống chiếu nỉ. 

Kim Ngô Vệ đứng chết trân tại chỗ, đám người kinh ngạc đứng lên, nhìn Lý Trọng Kiền giãy dụa bò dậy, lắc đầu thở dài, ánh mắt thương tiếc và đồng tình.

Vừa rồi họ đều nhìn thấy, Lý Huyền Trinh không hề tránh, khoảng cách gần như vậy, Lý Trọng Kiền không làm Lý Huyền Trinh bị thương mà còn tự ngã, xem ra Lý Trọng Kiền hỏng thật rồi —— hắn là Lý Trọng Kiền sắc sảo tài năng, công thành đoạt đất chưa từng lùi bước đó!

Thuộc thần Đông cung lại bước ra. Lý Huyền Trinh liếc mắt cảnh cáo. Hai tay nắm chặt, họ cắn răng lui ra.

Lý Trọng Kiền giãy giụa đứng dậy, nhào về phía Lý Huyền Trinh lần nữa, một quyền đánh tới.

Cú đánh không bao nhiêu lực, Lý Huyền Trinh vẫn không né tránh, bị đụng nhẹ vào đầu. Lý Trọng Kiền tiếp tục vung nắm đấm, hắn vẫn không nhúc nhích, nắm đấm như mưa rơi xuống người. 

Lý Đức vẫn để ý đến động tĩnh hai anh em, thấy thế, nhíu mày nhẹ, ra hiệu Kim Ngô Vệ can ra.

Kim Ngô Vệ đẩy ra hai bên, Lý Trọng Kiền võ công mất hết, bị trực tiếp kéo đến chỗ ngồi, mặt Lý Huyền Trinh một chút dấu vết xanh tím còn không có.

Cả đám thở dài: Lý Trọng Kiền thật tự rước lấy nhục.

“Thánh thượng!” đột nhiên Lý Trọng Kiền bị kéo vào ghế lên tiếng hô to, “Năm đó hai nhà Tạ Lý kết minh, ngài đã đồng ý với Cậu tôi chuyện gì?”

Cả điện yên tĩnh.

Văn võ đại thần thầm kêu khổ, muốn cáo lui ra nhưng không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu giả như không nghe thấy Lý Trọng Kiền vặn hỏi.

Lý Đức đứng lên, trầm mặt.

Lý Trọng Kiền cười lạnh, giọng khàn khàn bén nhọn: “Lúc Thánh thượng cưới Mẹ tôi, Đường hoàng hậu bước vào hỉ đường, Cậu muốn đưa Mẹ đi, lúc ấy, Thánh thượng nói với Mẹ câu gì?”

Một câu hỏi ra, đại thần trong điện vùi đầu càng thấp hơn. Chỉ có Lý Huyền Trinh ngẩng lên.

Lý Trọng Kiền nhìn Lý Huyền Trinh, bên môi cười châm chọc: “Thánh thượng ngay trước mặt Đường hoàng hậu nhìn Mẹ nói tám chữ: Minh ước đã thành, vĩnh không tướng phụ.”

Tám chữ đó, khiến Tạ Mãn Nguyện nghĩ Lý Đức có tình với bà.

Con ngươi Lý Huyền Trinh bỗng co rút, đứng dậy, đi đến trước mặt Lý Trọng Kiền: “Ngươi lặp lại lần nữa.”

Kim Ngô Vệ sợ khí thế của hắn, buông Lý Trọng Kiền ra. Lý Trọng Kiền ngã nhào trên đất, cười lạnh mấy tiếng, đón ánh mắt Lý Huyền Trinh, từng chữ nói: “Minh ước đã thành, vĩnh không tướng phụ.”

Hai tay Lý Huyền Trinh cứng lại, đầu lông mày tức giận cuồn cuộn, quay nhìn Lý Đức, ánh mắt như đao, nhấc chân định bước đến.

Thuộc thần lập tức níu cánh tay Lý Huyền Trinh, không cho hắn nổi giận.

Lý Đức lạnh lùng nhìn Lý Trọng Kiền, không nói gì, tóc mai hoa râm dưới ánh nến lóe lên mấy tia lạnh buốt, đưa tay ra hiệu.

Đại thần trong điện đang chỉ mong có thế, nhanh chóng đứng dậy, hốt hoảng lui ra.

Lý Huyền Trinh muốn phóng tới nội điện,  thuộc thần không dám buông tay, mấy người hợp lực cản lại, khuyên hắn bình tâm rồi kéo hắn rời đi.

Kim Ngô Vệ rút đao ngăn trước mặt Lý Đức, đề phòng Lý Huyền Trinh, mấy Kim Ngô Vệ khác bước tới, nắm lấy Lý Trọng Kiền kéo đến dưới chân Lý Đức.

Lý Đức nhìn xuống Lý Trọng Kiền, bình tĩnh nói: “Văn Chiêu đã chết, ngươi sau này còn phải thừa kế hương khói Tạ gia, đừng để em gái ngươi chết vô ích.”

Giọng vẫn lý trí mà ung dung, không hề gợn sóng.

Lý Trọng Kiền tê liệt té xuống đất, nghe vậy, ngẩng đầu, búi tóc ban nãy giãy dụa tóc đã rối loạn, khuôn mặt vặn vẹo.

Trịnh Tể tướng đang cùng những người khác rời khỏi nội điện, xuyên qua ánh nến nhìn thấy Lý Trọng Kiện bị đè vai quỳ xuống đất, chợt nhớ tới ánh mắt lạnh âm u của hắn vừa rồi, trong lòng mãnh liệt run sợ, dừng bước hô to: “Thánh thượng —— “

Một tiếng nhắc nhở vẫn bị chậm.

Biến cố phát sinh.

Lý Trọng Kiền đang nằm trên đất bỗng nhiên bật dậy, lao thẳng về phía Lý Đức, người nhanh như chớp, mang theo thế hùng hồn như sóng thần, nào có vẻ giống như võ công mất sạch?

Tất cả đều nghĩ hắn mất hết võ công, tất cả đều đề phòng Lý Huyền Trinh, trong phút chốc mất cảnh giác, không phòng bị. Lý Huyền Trinh cách quá xa, lại bị thuộc thần cản trở không thể động đậy. Mấy văn võ đại thần khác không dám xen vào việc trong nhà của Hoàng đế, kẻ thông minh đã sớm bôi dầu lòng bàn chân chạy mất dép.

Trong nội điện, ngoại trừ cha con mấy người, chỉ còn lại Kim Ngô Vệ và tùy tùng.

Lý Đức thấy cổ tay bị siết chặt, cả người bị một sức lớn kéo lảo đảo mấy lần, một cánh tay lạnh băng giữ cổ họng ông.

Ngay phút sấm to chớp giật, hậu vệ cách gần nhất kịp phản ứng, giơ đao chém xuống, rất hung mãnh. Lý Trọng Kiền không hề bối rối, đẩy Lý Đức ra đón, ngang nhiên tiếp mấy đao, da tróc thịt bong, máu tươi bắn ra. Hắn như hoàn toàn không thấy đau đớn, đón gió đao mưa kiếm, toàn thân đẫm máu, hai tay tiếp tục giữ cổ họng Lý Đức.

Cận vệ không dám ra tay mạnh, trong lúc bối rối, suýt chém phải cánh tay của Lý Đức, lật đật co lại, thấy điệu bộ Lý Trọng Kiền như vậy, sợ hãi trong lòng, giảm bớt thế công, toàn bộ dừng tay.

Nội điện ngoại điện rất vắng vẻ. Đám người đứng chết trân tại chỗ, lạnh khắp người.

Chẳng ai ngờ Lý Trọng Kiền một mình đến điện Lân Đức, là muốn hành thích!

Dù ngài đã được phong làm con thừa tự của họ ngoại thì vẫn là con ruột của Lý Đức! Chả nhẽ muốn giết cha?

Trong điện là Kim Ngô Vệ võ công cao cường, ngoài điện là cận vệ lớp lớp trấn giữ, ngài chỉ một mình, mọc cánh khó thoát, sao dám coi trời bằng vung, giết cha hành thích vua?!

Mọi người kinh hãi không thôi.

Lý Trọng Kiền siết ngón tay, vẻ mặt Lý Đức đầy đau đớn.

Lý Trọng Kiền nhìn tên Kim Ngô Vệ đến gần, mắt đỏ như chảy ra máu: “Sao hả, các ngươi muốn nhìn máu thánh nhân văng tại chỗ à?”

Cả đám chưa từng thấy bộ dáng Lý Trọng Kiền điên cuồng như thế, tê rần da đầu, một cử động nhỏ cũng không dám.

“Trọng Kiền!”

“Vệ Quốc Công!”

“Tần Vương!”

“Nhị Lang!”

Đám đại thần đang định rời nội điện rất hoảng sợ, chạy vội vào, điên cuồng la lớn, “Đừng xúc động! Ngài mau thả thánh nhân! Là cha ruột ngài đó!”

Lý Trọng Kiền cười lạnh: “Cha ruột? Ông ta không xứng!”

Cả đám lòng như lửa đốt, nhìn Thái tử Lý Huyền Trinh. Lý Huyền Trinh đứng một bên, trên mặt đã không còn phẫn nộ cũng không bối rối, chỉ một vẻ hờ hững.

Cả đám bị choáng, quay lại chằm chằm nhìn Lý Trọng Kiền, có trực tiếp chửi ầm, có nhẹ lời khuyên bảo.

Lý Trọng Kiền như chẳng thèm nghe thấy.

“Vệ Quốc Công!” Một giọng trẻ tuổi vọng đến, Trịnh Cảnh hốt hoảng chạy tới nội điện, “Vệ Quốc Công, ngài hãy nghĩ tới Tạ Hoàng hậu! Hoàng hậu điện hạ chỉ có đứa con trai ngài để dựa! Ngài muốn Văn Chiêu công chúa dưới cửu tuyền không yên lòng à?”

Lý Trọng Kiền cười lạnh: “Tổ chim bị phá không còn trứng lành, vô tri vô giác mà sống không bằng chết cho rõ ràng.”

Mặt Trịnh Cảnh không còn giọt máu.

Tiếng bước chân hỗn loạn, cung thủ từ bốn phương tám hướng tràn vào nội điện, chen đầy ngõ ngách, vô số mũi tên chĩa thẳng vào Lý Trọng Kiền.

Lý Trọng Kiền bóp chặt họng Lý Đức: “Cậu từng dạy tôi, trung thành với quân vương, không thể không chú ý đại cục, không thể quá so đo được mất, có lợi ở thiên hạ ắt có mưu đồ… Tôi cố gắng làm theo, không tranh không đoạt, ra trận giết địch, mở rộng bờ cõi cho Đại Ngụy, tôi chỉ mong chăm sóc mẹ và em thật tốt, nhưng ngài vẫn cứ dung túng Lý Huyền Trinh dồn ép tôi.”

Lý Trọng Kiền liếc mắt, “Phụ phụ tử tử, Quân quân thần thần, xương thịt thân này vốn là ngài ban cho, ngài muốn giết thì giết, tôi không còn muốn sống từ lâu rồi… Nhưng vì sao các người lại động vào Minh Nguyệt Nô? Vì cái gì chứ? Nó làm sai chỗ nào?! Lúc nó bị đưa đi, mới mười bốn tuổi thôi!”

“Mười bốn tuổi! Từ nhỏ nó đã không thể dứt uống thuốc, tôi không nỡ để nó khổ một chút, chỉ muốn nó gả cho một tấm chồng tốt, sau này cắt đứt quan hệ với tôi, không bị tôi liên lụy… Tôi chỉ muốn nó bình an vui vẻ… Mà ông ngay cả nó cũng không buông tha! Ngay cả nó cũng không buông tha!”

Không ai trả lời.

Trịnh Cảnh nhìn Lý Trọng Kiền con mắt đỏ ngầu, ý lạnh từ lòng bàn chân chạy lên, ngã ngồi trên đất, trợn mắt: “Ngài điên rồi! Ngài điên rồi! Lý Trọng Kiền, ngài điên rồi!”

Lúc nhìn Lý Trọng Kiền xuống xe ngựa, cậu nghi đối phương cố ý yếu ớt giấu mình. Cậu không vạch trần, lúc bẩm báo lên còn dặm mắm thêm muối tăng thêm bệnh tình, nhưng muôn lần không ngờ mục đích của Lý Trọng Kiền không phải muốn ẩn dật, hắn chỉ muốn một phát liều chết, hắn đã hoàn toàn đánh mất lý trí, mặc kệ tất cả!

“Nhị Lang, ngài điên thật rồi!”

Lý Trọng Kiền câu khóe môi, liếc mắt phượng rất quỷ mị: “Phải, ta điên rồi.”

Từ giây phút cả nhà Tạ gia cả nhà hủy diệt hắn đã điên rồi, trong lòng cha hắn chỉ có một đứa con trai là Lý Huyền Trinh, Cậu chết, Mẹ điên, không nhận hắn, trong vòng một đêm hắn mất đi tất cả, quỳ gối trước linh đường, không ăn không uống.

Cậu hắn là anh hùng, anh hùng luôn bị bỏ rơi lãng quên, lòng hắn mù mịt, không biết đi đâu.

Cả ngày Dao Anh ba tuổi quấn lấy hắn, cùng hắn túc trực bên linh sàng Tạ Vô Lượng. Khi đó em ấy còn chưa bước đi được, mỗi ngày ỷ lại cạnh hắn, muốn hắn ôm, nho nhỏ mũm mĩm, cuộn trong ngực hắn, móc một miếng bánh Hồ nướng đút tới môi hắn: “Anh, ăn.”

Lý Trọng Kiền cúi nhìn đứa em gái trong lòng và bánh nó giơ trong tay, rơi nước mắt, rưng rưng ăn hết miếng bánh.

Dao Anh gọi thần trí hắn về, cho hắn lý do sống tiếp, anh em nương tựa nhau, mới không thành kẻ điên.

Còn giờ, Tiểu Thất của hắn không còn. Vì hóa giải nguy cơ cứu hắn mà phải bắt buộc giao dịch với Lý Huyền Trinh.

Lá gan Tiểu Thất rất nhỏ, lười biếng yếu đuối, thích làm nũng hắn, lúc hắn hôn mê, mình em ấy lo liệu gánh vác hết cả, gả đi Diệp Lỗ cho lão tù trưởng sáu mươi tuổi, chết trong tay người Bắc Nhung…

Ngày trưởng sử khóc báo lại cho hắn, tựa như cầm một thanh đao rỉ sét từng chút từng chút khoét thịt hắn.

Lý Trọng Kiền đau.

Tim gan bị móc đi, khắp người trên dưới, từ da thịt đến tim phổi, cả người đều rất đau.

Dao Anh có sợ không? Mảnh mai thế kia, rời xa Trung Nguyên… Hắn vốn không có dũng khí tưởng tượng em đã khổ chừng nào! 

Lý Trọng Kiền đã từng nghĩ, nếu mình chết, mẹ và Dao Anh sẽ an toàn. Nhưng hắn có Tiểu Thất làm bạn, không nỡ chết! Hắn muốn chăm sóc em thật tốt, xem em lớn lên, đưa em xuất giá, Tiểu Thất của hắn đáng giá những thứ tốt nhất trên đời.

Tiểu Thất không còn. Không còn ai ngăn được hắn nổi điên.

Đáy mắt Lý Trọng Kiền ngày càng đỏ.

Trịnh Cảnh khàn giọng hét: “Vệ Quốc Công! Ngài kế thừa họ Tạ gia! Hôm nay nếu người lỡ tay, chắc chắn sẽ gây hận thiên cổ! Thanh danh trăm năm của Tạ gia hôm nay hủy trong tay ngài! Ngài đặt Đại Ngụy ở đâu! Đặt dân chúng thiên hạ ở đâu?”

Lý Trọng Kiền cười châm chọc. “Dân chúng? Giang sơn? Liên can gì đến ta?”

Hắn đứng trong vòng vây không một kẽ hở, mặt không cảm xúc. “Tiểu Thất của ta mất rồi, ta chẳng cần để ý gì nữa hết.”

Hắn không phải Cậu, cũng không phải Dao Anh, hắn không muốn quan tâm chết sống của người khác, chỉ muốn chăm sóc em hắn thôi.

Lý Trọng Kiền cười lạnh, trên tay dùng sức. “Coi như toàn bộ Đại Ngụy chôn cùng Minh Nguyệt Nô đi, thì sao chứ?”

Trịnh Tể tướng nghe xong, biết Lý Trọng Kiền đã hoàn toàn điên, ra hiệu với Kim Ngô Vệ, chậm rãi nhắm mắt, vẻ xót xa.

Cung thủ giương cung, chờ vạn tên cùng bắn, Kim Ngô Vệ nhìn thấy Lý Trọng Kiền không có vũ khí trong người, tìm đúng thời cơ, cùng tiến lên.

Tiếng kêu la quát tháo loạn xị. Cung thủ sợ ngộ thương người, vội vàng lùi ra sau.

Trịnh Tể tướng nhào đến Lý Đức, thấy ông bị ghìm đến hai mắt trắng dã ngất đi, không biết sống chết, run cả người.

Hoàng Thái tử hồn vía lửng lơ, Vệ Quốc Công ngang nhiên giết cha, nếu lúc này Thánh thượng băng hà, chắc chắn Đại Ngụy phát loạn!

Đám đại thần ở một bên, lòng như lửa đốt.

Thái y vội vàng chạy tới kiểm tra thương thế, đập vào ngực mấy phát. Từ từ Lý Đức ô ô mấy tiếng tỉnh lại, ánh mắt dần dần khôi phục vẻ tỉnh táo, được Kim Ngô Vệ đỡ ngồi dậy.

Cả đám chưa tỉnh hồn, quỳ dập đầu sơn hô vạn tuế. Có kẻ vui đến phát khóc ra tiếng.

Mặt Lý Đức trầm như nước, đã qua được không ít sóng to gió lớn vậy mà suýt lật thuyền trong mương. Ông không ngờ Lý Trọng Kiền bị thương thế kia còn có gan ra tay trước mặt mọi người.

Một trận sóng gió phát sinh trong chớp mắt, cũng kết thúc trong chớp mắt, quan cấp thấp ngoài điện còn chưa kịp phản ứng, thấy mấy đại thần mới ra khỏi đại điện, chưa kịp nghe ngóng đã thôi sóng gió. 

Mấy tên thái y bắt mạch lần nữa cho Lý Trọng Kiền, nhỏ giọng thảo luận mấy câu, bẩm báo Lý Đức: Lý Trọng Kiền đúng là đã mất hết võ công. Vừa rồi không phải hoàn toàn là diễn trò.

Nhóm Tể tướng lặng thinh không nói. Mấy năm nay không ít kẻ ám sát Lý Đức nhưng chưa ai làm Lý Đức bị thương thật sự. Lý Trọng Kiền mất hết võ công lại dám ám sát ngài, dùng cách thức thí mạng cùng chết! Hắn biết rõ thất bại vẫn liều chết thử một lần, khí thế đột nhiên bộc phát, không phải hắn cố ý giấu diếm từ trước mà chỉ bộc phát trong khoảnh khắc, hắn đang liều mạng!

Dù gì Văn Chiêu công chúa cũng là em ruột hắn!

Trịnh Tể tướng thở dài, đưa mắt ra hiệu Kim Ngô Vệ tranh thủ đưa Lý Trọng Kiền ra ngoài. Mấy đại thần khác nhìn với ánh mắt trách cứ: Vệ Quốc Công dám can đảm hành thích quân, ông còn muốn bao che Vệ Quốc Công à?

Trịnh Tể tướng nhìn cả đám, im lặng phun ra hai cái tên.

Tạ Vô Lượng, Lý Dao Anh.

Vì Tạ gia, vì Văn Chiêu công chúa, giữ lại mạng Lý Trọng Kiền đi.

Đám người yên lặng, dời tầm mắt, ngầm cho phép, chuyển sang người Thái tử Lý Huyền Trinh.

Lý Huyền Trinh đứng ở một bên, từ đầu tới đuôi tỏ vẻ không liên quan, như không để ý chút nào đến sống chết của Lý Đức.

Cả đám thở dài, tự suy nghĩ.



Lý Đức không xử lý Lý Trọng Kiền tại chỗ. Hắn bị Kim Ngô Vệ mang đi, quăng vào ngục.

Hai ngày sau, Trịnh Cảnh sang thăm: “Trong triều rất nhiều đại thần cầu tình cho ngài.”

Tạ gia cả nhà anh liệt, Văn Chiêu công chúa hương tiêu ngọc vẫn, Lý Trọng Kiền vì Đại Ngụy Nam chinh Bắc chiến, mất hết võ công, đại thần khuyên Lý Đức mở một mặt lưới, giải thích vì mất em gái mà hắn nhất thời khống chế, về tình có thể hiểu.

Hiếm thấy Đông cung yên tĩnh như lúc này, không thừa cơ bỏ đá xuống giếng.

Trịnh Cảnh đuổi ngục tốt đi, hỏi nghi vấn trong lòng: “Nhị Lang, lúc đó ngài thật sự muốn ám sát Thánh thượng à?” Kim chùy còn không nâng nổi, trước khi vào cung dự tiệc phải qua kiểm tra, người không có vũ khí, làm sao dám làm ra chuyện như vậy? Cung thủ mà vạn tên cùng bắn, chỉ một chốc đã biến thành cái sàng! Cha Lý Đức lại giỏi võ công, co chân đã đá văng hắn.

Lý Trọng Kiền đang nằm trên đống cỏ khô, mặt vô cảm: “Nếu thành công thì cùng chết.”

Giọng rất bình thản, không thèm để ý nếu thật sự thành công sẽ thay đổi kinh thiên thế nào.

Trịnh Cảnh hít sâu một hơi, Lý Trọng Kiền muốn giết cha thật! Cậu yên lặng mãi thật lâu, mới nói: “Nhưng ngài thất bại rồi.”

Lý Trọng Kiền cười lạnh: “Tam Lang, ngươi cho rằng ta thật sự giấu tài thì họ sẽ buông tha à?”

Mắt Trịnh Cảnh lấp lánh. Nhà Đế vương là vô tình nhất.

Văn Chiêu công chúa đã chết, Lý Đức biết Lý Trọng Kiền không thể bỏ thù hận, cho dù là hắn cố che dấu hay là phát điên như đêm qua, Lý Đức cũng sẽ không giữ lại tai hoạ ngầm này. Quân vương đa nghi, Lý Đức bằng mọi giá sẽ vì Lý Huyền Trinh mà dọn sạch mọi chướng ngại, tránh khi Lý Huyền Trinh đăng cơ thời cuộc rung chuyển.

Lý Trọng Kiền rất rõ lòng nhạt nhẽo của Lý Đức, Lý Đức cũng biết rõ tính hắn, nếu hắn thật sự giấu tài, Lý Đức không chỉ không buông cảnh giác mà ngược lại sẽ càng thêm lo lắng, lập tức ra tay diệt trừ.

Lý Huyền Trinh đến cùng là người giữ chữ tín, không vội vã hãm hại hắn, Lý Đức vẫn không yên lòng, vội vã triệu hắn hồi kinh muốn thăm dò hắn.

Không bằng hắn đánh cược một lần. Kết quả xấu nhất cũng chỉ là trả bằng mạng mình thôi.

Giờ hắn đâu còn thứ không thể mất. 

Trịnh Cảnh sâu kín thở dài: “Ngài đã nếm thử rồi, sau này đừng có ý nghĩ vậy nữa, bệ hạ dám thả ngài hồi kinh thì không sợ ngài ám sát đâu. Từ đường của Văn Chiêu công chúa mới vừa vặn dựng lên không lâu, lần này tạm thời bệ hạ không dám lấy tính mạng ngài… Nhị Lang, sau này ngài tính thế nào?”

Lần mạo hiểm này, trái lại Lý Đức sẽ thả lỏng hơn với Lý Trọng Kiền, một hoàng tử không ổn định thì dù sao vẫn dễ đối phó hơn kẻ tâm cơ thâm trầm, nhưng ông ta cũng không thể phớt lờ.

Lý Trọng Kiền nhìn đỉnh tường gạch lao thất ẩm ướt: “Tam Lang, chuẩn bị cho ta lương khô xe ngựa.”

Trịnh Cảnh ngơ ngẩn: “Ngài muốn đi đâu đấy?”

Lý Trọng Kiền bình tĩnh nói: “Đi Hà Lũng. Ta sẽ xin đi đòi lại Hà Lũng.”

Lý Đức sẽ thuận nước đẩy thuyền đồng ý.

Trịnh Cảnh nhíu mày: “Nhị Lang… Văn Chiêu công chúa đã không còn, người Hồ tận mắt nhìn thấy, giờ Hà Lũng bị Bắc Nhung xâm chiếm, tình thế nghiêm trọng.”

Lý Trọng Kiền nói khẽ: “Con bé có chết ta cũng phải đem về, nó nhát gan, luôn sợ hãi, ta muốn đem con bé về nhà. Ta đã đồng ý với con bé, dù nó ở đâu ta cũng sẽ tìm tới.”

Trịnh Cảnh thấy Lý Trọng Kiền đúng là vô cùng hão huyền: Ở tái ngoại mênh mông tìm xác một người, sao tìm được? Cậu không biết nên khuyên thế nào, nghĩ đến Thất công chúa chết ở tái ngoại, ngực cậu như bị kim đâm, đau râm ran. Lý Trọng Kiền là anh ruột của Thất công chúa hẳn còn đau đớn hơn nhiều.

Nhưng Lý Trọng Kiền tìm bằng cách nào đây?

“Võ công của ngài…” Trịnh Cảnh muốn nói lại thôi.

Lý Trọng Kiền không đổi sắc: “Cầm không nổi kim chùy thì ta có thể đổi qua cầm trường đao, dùng đoản kiếm, dùng thương… Ta đã từng bỏ võ theo văn, lại bỏ văn theo võ, tổn thương của mấy cây tiễn độc không hủy được ta.” Trước khi tìm được Tiểu Thất, hắn sẽ không ngã xuống.

Trịnh Cảnh thở thật dài. Dù cậu khuyên can nhiều ít, Lý Trọng Kiền không nghe vào, cậu không cách nào ngăn cản Lý Trọng Kiền đi tái ngoại.

Thư Lý Trọng Kiền thỉnh tội rất nhanh đến, dân gian bá tánh nghe nói hắn muốn đi Hà Lũng tìm xác Lý Dao Anh, không tới mấy ngày đã tập hợp thư vạn ngôn, xin đồng hành cùng.

Lý Đức triệu Lý Trọng Kiền hồi kinh, vốn để giam cầm đứa con trai này, thấy dân ý sôi trào, cân nhắc lại, bỏ đi ý nghĩ này.

“Nó thật sự muốn đi Hà Lũng?” Lý Đức nửa tin nửa ngờ.

Trịnh Tể tướng trả lời: “Vô cùng chuẩn xác.”

Lý Đức nhìn tích ung nghiên* trên bàn, ngẩn một hồi, nói: “Thôi được.”

Mặt nghiên ở giữa, cao lên, xung quanh có ô trữ nước để các nhà thi họa chấm mực, thường có hoa văn trang trí.

Mấy hôm sau, Lý Trọng Kiền mang theo mấy thân binh, dưới áp giải của binh sĩ rời Trường An.

Trưởng sử tiễn đưa hắn, khóc nói: “Lão nô sẽ chăm sóc tốt cho nương tử, Nhị Lang, ngài mau về nhé! Dù có tìm được Thất Nương hay không ngài cũng phải về! Lão nô luôn chờ ngài!”

Lý Trọng Kiền đuổi Trưởng sử, ghìm ngựa trước đường núi, ngoái nhìn thành cung đồ sộ phía Đông Bắc.

Đáng tiếc thật, hắn chưa khỏi hẳn, nếu không đêm đó đã có thể bóp chết Lý Đức.

Nếu đêm đó không ra tay, tiếp tục ẩn núp, thực ra có thể tìm được thời cơ thích hợp hơn. Nhưng hắn không đợi được lâu như vậy, từ lúc tỉnh lại tới giờ đã trôi qua quá lâu.

Tiểu Thất trơ trọi ngoài kia, hắn muốn đón con bé về nhà trước đã. Đợi tìm được Tiểu Thất, hắn sẽ quay lại báo thù.

Hắn đã đâm thủng cảnh giả tạo phụ từ tử hiếu giữa Lý Đức và Lý Huyền Trinh, trước mắt cứ để họ ngờ vực lẫn nhau, phụ tử tương tàn, đợi khi hắn về, hắn muốn tất cả phải trả giá đắt!

Roi ngựa Lý Trọng Kiền phi qua cầu sông Bá sương khói bóng liễu nhẹ bay, cũng không quay đầu lại đi thẳng về hướng Tây.

Tiểu Thất, đừng sợ, anh tới đón em.



Tám ngàn dặm ngoài xa, Vương Đình.

Ban ngày gặp phải Hải Đô A Lăng ở Phật Tự, Dao Anh cả đêm ngủ không ngon.

Trong mơ, một thanh niên mặc ngân giáp, áo khoác ngắn tay mỏng bào trắng phi xuống sườn núi, vì chính nghĩa không lùi bước phóng tới trận địa địch Bắc Nhung đầy giáp đen.

Thanh niên bị bao hãm giữa trùng vây, kiệt lực mà chết, chiến bào rách nát.

Tướng lĩnh đối phương thúc ngựa đi đến trước trận, dưới ánh mặt trời, một đôi mắt dài nhỏ hiện ra ánh màu vàng nhạt.

“Anh à! Đừng đi, đừng đi… Đừng gặp phải Hải Đô A Lăng…”

Dao Anh giật mình tỉnh lại, cả người run rẩy.

Nàng đã thay đổi vận mệnh của Lý Trọng Kiền, hai năm trước, đáng nhẽ anh đã chết dưới tay Hải Đô A Lăng trong lúc đối địch, khi đó, nàng nghĩ cách đưa anh tránh đi tái ngoại.

Giờ đây, anh đang tìm đến mình, không biết anh có cho là mình còn ở doanh địa của Hải Đô A Lăng mà trực tiếp đi Bắc Nhung tìm không?

Dao Anh đứng dậy rửa mặt.

Nàng phải sớm thả tin mình đang ở Vương Đình, sớm trở lại Trung Nguyên.

Ngoài cửa sổ líu ríu tiếng nói chuyện, thân binh lại sáng sớm luyện quyền. Dao Anh nghe tiếng đùa giỡn, cười cười, đẩy cửa sổ.

Tạ Bằng, Tạ Xung lập tức như ong vỡ tổ xông lên hành lang, mồm năm miệng mười nói: “Công chúa, hôm qua ở đại hội tranh biện kinh Phật, Pháp sư thắng!”

Dao Anh đã đoán trước rằng Đàm Ma La Già sẽ thắng, không hề bất ngờ.

Tạ Xung vỗ tay cười nói: “Hải Đô A Lăng Bắc Nhung cố ý mang theo mười cao tăng đến, từ giữa trưa đến tối, mười mấy người thay phiên biện luận với Pháp sư, Pháp sư vẫn là thắng!”

Họ không đi xem biện kinh, chỉ hóng kết quả, lúc này tranh nhau kể lại từng trận cho Dao Anh như đã từng xem. Dao Anh tựa vào cửa sổ, nhìn họ sinh động kể chuyện Pháp hội rầm rộ như thật, dần bình tĩnh lại.

Đây là Vương Đình của Đàm Ma La Già, nàng không cần phải sợ.

Dao Anh tinh thần phấn chấn, hỏi Tạ Xung: “Có ai hỏi tới Pháp y của tăng nhân không?”

Tạ Xung gãi da đầu: “Hổng có.”

Tạ Bằng duỗi đầu tới: “Công chúa, hay thay bằng cách khác?”

Dao Anh mỉm cười: “Không vội, Đại hội biện kinh chỉ vừa mới kết thúc mà.”

Các thân binh vang dội đáp vâng, đang muốn tiếp tục kể chuyện Pháp hội với Dao Anh, thoáng thấy bóng cao lớn của Tạ Thanh xuất hiện trước hành lang, vo ve mấy tiếng nhảy ra ngoài sân tiếp tục luyện quyền, la đầy sân.

Dao Anh lắc đầu bật cười, hỏi Tạ Thanh: “Hỏi thăm rõ chưa?”

Tạ Thanh gật đầu, nói: “Hải Đô A Lăng là phó sứ của sứ đoàn Bắc Nhung, ở trong dịch quán thành Nam, cả đoàn có ba mươi hai người, chúng tới tham gia đại hội biện kinh. Ban đầu người được chọn làm phó sứ là người khác, đột nhiên đổi người.”

Dao Anh nhẹ chau mày. Thảo nào A Sử Na Tất Sa không biết Hải Đô A Lăng sẽ xuất hiện.

Tạ Thanh nói tiếp: “Hải Đô A Lăng ra vào đều có người đi theo, không hề đi đâu một mình, cũng không có cử chỉ gì quái lạ.”

Dao Anh mấp máy môi, quyết định trong khoảng thời gian sứ đoàn Bắc Nhung chưa đi sẽ không ra khỏi cửa.

Mỗi ngày Tất Sa tới thăm mời nàng ra ngoài chơi, nàng nói rõ lý do, Tất Sa đành thôi, sau mấy hôm, cao hứng bừng bừng tới: “Người Bắc Nhung đi hết rồi!”

Dao Anh vẫn không yên lòng. Hải Đô A Lăng đến Bắc Nhung một chuyến, chỉ để xem trình độ Phật học của Đàm Ma La Già thôi ư?

Nàng tiếp tục sai Tạ Thanh đi nghe ngóng, mãi đến khi Thánh Thành không còn xuất hiện bóng người Bắc Nhung mới dám thi thoảng xuất cung lộ diện cùng A Sử Na Tất Sa.

Hôm nay, hi vọng cuối cùng của Dao Anh đã tới cửa.

Tạ Xung kích động chân trái vấp chân phải, xông vào sân vườn, lớn tiếng: “Hôm nay có người hỏi thăm pháp y hôm đó các nhà sư Phật tự mặc này!”

Dao Anh thở hắt ra, “Tốt, trong kho Vương cung còn mấy xe tơ lụa, bán được rồi.”

Đại hội biện kinh người như nêm, là một sự kiện lớn ở Thánh Thành, các sư ở Pháp hội mặc Pháp y nàng tặng, mấy quý khách các thành bang nhìn thấy chói mắt, đẹp đẽ óng ánh, hẳn phải hỏi thăm chỗ cắt may.

Dao Anh chờ chính là hôm nay.
* Mai: Dao Anh: Thật ra mượn La Già quảng cáo hiệu quả còn tốt nữa, ngài mặc thứ gì lập tức bán hết!

Tất Sa: Vậy sao không đi xin Vương hỗ trợ?

Dao Anh: Tà tâm thì có, tặc đảm thì hơm.

Hòa thượng: Lá gan nàng rõ ràng đâu có nhỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc