NGUYỆT MINH THIÊN LÝ - LA THANH MAI

Mặt nạ Dạ Xoa dữ tợn hung ác, cặp mắt trừng trừng, trong ánh sáng lờ mờ càng thấy nanh ác, giống lệ quỷ bò ra từ lòng đất tới lấy mạng.

Nửa đêm bừng tỉnh, chợt phát hiện có một người đứng lặng trước cửa sổ thế này, nếu nhát gan đã bị dọa mất nửa mạng. Xem như Dao Anh còn trấn định, chỉ làm rơi một chén sành, không thét lên.

Bởi ngay tức khắc nhìn thấy mặt nạ Dạ Xoa nàng đoán chắc phần lớn người ấy là Tô Đan Cổ.

Đây không phải lần đầu.



Trên đường đi Cao Xương, mỗi đêm nghỉ ở dịch xá lữ điếm, phòng của Tô Đan Cổ luôn rất gần phòng Dao Anh.

Hắn đóng cửa không ra, không một tiếng động, nàng hầu như chẳng phát hiện sự tồn tại của hắn, mãi đến một hôm nàng đi vệ sinh vô ý đụng ngã lò sưởi trong phòng phát ra tiếng động, chỉ sau chốc lát Tạ Thanh chạy tới, hai người dọn dẹp lộn xộn trong phòng, nàng mở cửa cho thoáng mùi, vô tình liếc qua hành lang thấy trong góc khuất có một bóng người cao ngất. 

Dao Anh không phản ứng gì. Suốt hành trình sau đó nàng để ý quan sát Tô Đan Cổ.

Đôi lúc họ không thể không ngủ ngoài hoang mạc, nàng nằm cạnh đống lửa và quần áo, một mình Tô Đan Cổ cách xa đoàn, lúc nàng mơ mơ tỉnh tỉnh, phát hiện xa xa hắn không nghỉ ngơi, luôn canh chừng. Có mấy đêm, Dao Anh bị lạnh đông cứng đến tỉnh, không muốn đánh thức Tạ Thanh, khoanh tay run lập cập, nghe tiếng gió lớn gào thét, nghĩ cảnh mình xa Trung Nguyên, không biết anh trai thế nào rồi, khó tránh xót xa, bóng Tô Đan Cổ một mình ngồi cách đoàn người rơi vào mắt, lòng nàng dần bình tĩnh lại.

Biển sao mênh mông, khắp nơi hoang vu, núi tuyết tráng lệ, cốc sâu thăm thẳm, giữa trời đất mênh mông người đàn ông này một mình ngồi đó, như một ngọn núi lồng lộng đứng sừng sững.

Hắn một vai chống đỡ mọi gian khó, có hắn ở đây, cả đoàn sẽ bình an trở về Vương Đình. Cảm giác khiến người cảm thấy vô cùng an ổn, yên tâm này, ở một người khác, Dao Anh cũng từng cảm nhận qua.

Khi đó lá cờ tuyết trắng thêu chỉ vàng phần phật bay trong gió, Đàm Ma La Già thân cưỡi ngựa trắng, dẫn vạn quân xuất hiện ở nơi sa mạc cát bay đầy trời.

Nên Dao Anh không sợ Tô Đan Cổ.

Đàm Ma La Già dù lạnh lùng thanh cao, nhưng ôn hòa.

Tô Đan Cổ hung thần ác sát, giữa chiêu chiêu thức thức lại luôn lộ một lòng từ bi mạnh mẽ, chỉ là nó quá lặng lẽ, là từ bi che giấu bởi vẻ lạnh lùng.



Hôm nay họ vào trọ ở dịch xá, Tô Đan Cổ ở ngay cạnh Dao Anh. Vừa rồi nàng gặp ác mộng có lẽ đã kêu thành tiếng, Tô Đan Cổ nghe tiếng động cho là nàng xảy ra chuyện, chạy tới xem xét tình huống.

Hẳn hắn sẽ thức cả đêm nay. 

Dao Anh đoán bóng người là Tô Đan Cổ, rất nhanh tỉnh táo lại, chỉ không ngờ hắn đã đi còn quay lại, sợ chui ra dọa hắn giật mình, lại bị hắn tóm gọn, ngượng ngùng cười cười.

Tô Đan Cổ không nói gì chỉ nhìn nàng, không một câu giải thích.

Dao Anh không bị ánh mắt lạnh lùng hờ hững của hắn dọa lùi, nhô nửa người ra khỏi cửa sổ, tóc đen rối thả xuống, mi cong cong, mắt sáng như sao, nhỏ giọng hỏi: “Tô Tướng quân, Pháp sư cho ngài hộ tống bọn tôi tới Cao Xương, là bởi vì tôi à?”

Bóng Tô Đan Cổ không nhúc nhích.

Dao Anh nhìn thẳng cặp mắt xanh của hắn tự nói tiếp: “Vốn là Tướng quân A Sử Na sẽ theo hỗ trợ tôi đi sứ Cao Xương, đáng tiếc anh ấy bị thương, có phải Pháp sư lo Hải Đô A Lăng lại đột nhiên xuất hiện không?”

Tất Sa không thể làm Hải Đô A Lăng biến khéo thành vụng, mình lại bị thương, Đàm Ma La Già cho Tô Đan Cổ từng thất bại thay Tất Sa đi sứ lần nữa, hẳn để đề phòng Hải Đô A Lăng. Hải Đô A Lăng võ công cao cường, mấy hộ vệ này đều không phải là đối thủ của hắn.

Dao Anh nghĩ đến một khả năng: Con ưng của Đàm Ma La Già sở dĩ luôn theo đoàn, mục đích chính yếu nhất không phải truyền tin như Duyên Giác nói, mà là tìm kiếm con ưng trắng kia của Hải Đô A Lăng.

Đàm Ma La Già đã chiêu cáo thiên hạ, lúc này Hải Đô A Lăng không dám xuống tay với nàng, nhưng chuyến này họ không thể bại lộ thân phận, ngộ nhỡ Hải Đô A Lăng biết được hành trình của họ thừa cơ đoạt người thì sao?

Tiểu Vương tử Bắc Nhung Kim Bột đột nhiên xuất hiện ở Cao Xương, nói không chừng Hải Đô A Lăng đang ở đâu gần đây. Cho nên Tô Đan Cổ không dám lơ là.

Dao Anh không chớp mắt chăm chú nhìn Tô Đan Cổ, gặng hỏi: “Tô tướng quân, có phải Hải Đô A Lăng đã theo đến không? Tướng quân sợ tôi bị dọa nên mới giấu tôi?”

Đôi mắt xanh sâu thẳm của Tô Đan Cổ cuối cùng có phản ứng, một tia kinh ngạc thoáng qua.

Dao Anh thở dài, nói: “Tướng quân cứ nói thật cho tôi, có Tướng quân ở đây, tôi không sợ.” Nàng dựa vào trước cửa sổ, tóc xanh dày mượt phủ đầy vai đen nhánh, càng tôn làn da tuyết trắng, đôi mắt sáng trong.

Tiểu Vương tử ầm ĩ cả ngày đã ngủ, trong dịch xá vắng vẻ như nước. Phòng họ ở trong cùng, thân binh phía ngoài đều đang ngủ say, yên tĩnh đến tiếng kim rơi cũng nghe được.

Tô Đan Cổ lặng thinh mãi lâu, rồi một giọng khàn khàn vang lên: “Kim Bột đã tới Cao Xương, có thể Hải Đô A Lăng cũng sẽ xuất hiện, có điều tạm thời ta chưa phát hiện tung tích của y.”

Dao Anh cười cười: “Cả đoạn đường này Tướng quân vất vả rồi.” Quả nhiên, hắn luôn âm thầm bảo vệ nàng.

Tô Đan Cổ dời mắt, nói: “Công chúa ngủ ngon đi.” Nói xong, không đợi Dao Anh mở miệng, đôi tay mang găng da màu đen đã nhẹ khép cửa sổ.

Trước mắt nàng chỉ còn song cửa sổ bám bụi bẩn.

Dao Anh lắc đầu bật cười, lại kéo mở cửa sổ. “Tô Tướng quân.” Nàng nhẹ giọng gọi hắn, “Ta muốn hỏi ngài một việc.”

Tô Đan Cổ cúi đầu nhìn nàng.

Dao Anh cười híp mắt hỏi: “Tô Tướng quân từng đi sứ Cao Xương, chắc biết rõ mấy phố chợ ở Cao Xương, mai ta dẫn đám lão Tề đem mớ hàng hóa đi bán, Tướng quân có biết chỗ ô phố nào buôn bán hợp lý nhất không?”

Tô Đan Cổ không chần chừ, thản nhiên nói: “Cao Xương chỉ có một chỗ phố chợ Hồ thương tụ tập, ngày mai Duyên Giác sẽ dẫn đường cho người.”

Dao Anh gục gặc, ánh mắt dừng thật lâu trên tấm mặt nạ kinh khủng kia. Từ phản ứng của hắn mà xem, có vẻ như hắn từng đi Cao Xương thật…

Tô Đan Cổ lại khép cửa.

Khóe miệng Dao Anh nhẹ kéo..

Nghe có tiếng sột soạt ngay cửa trước, Tạ Thanh đẩy cửa vào, vẻ cảnh giác, thấy Dao Anh đứng trước cửa sổ, nhướng mày. Mấy ngày liền bôn ba, Dao Anh sợ nàng mệt nên đêm nay không cho phép nàng gác đêm, nàng ngủ sát vách, nghe bên này như có tiếng nói chuyện,  sợ Dao Anh xảy ra chuyện, vội mò mẫm qua kiểm tra.

“A Thanh, ta không sao, chỉ uống miếng nước.” Dao Anh đuổi Tạ Thanh, ngáp nằm xuống ngủ tiếp. Đêm nay nàng không còn bị ác mộng, dù nàng biết Hải Đô A Lăng có lẽ ở rất gần.

Hôm sau, Dao Anh dậy thật sớm, cùng với mấy người thân binh, Duyên Giác đi dạo phố chợ náo nhiệt nhất Cao Xương.

Tiểu vương tử Kim Bột còn đang ngủ, Duyên Giác để lại mấy người tìm hiểu mục đích hắn đến Cao Xương, một vài người chia ra tìm hiểu tin tức các nơi.

Lúc Dao Anh đi ngang phòng của Tô Đan Cổ nghiêng tai lắng nghe chốc lát, không thấy tiếng động, nghĩ thầm: Trên mặt hắn vết sẹo rất lớn, phải dùng mặt nạ che lại khiến người khác đừng quá chú ý, ban ngày không tiện hành động, hơn nữa không biết đêm qua hắn gác đến chừng nào, chắc bây giờ đang nghỉ ngơi. Nàng căn dặn thân binh ở lại canh dịch xá đừng quấy rầy Tô Đan Cổ, tất cả vâng dạ.

Duyên Giác nghe Dao Anh căn dặn, ánh mắt lấp lánh mấy lần. Dao Anh quét mắt nhìn qua, cậu lập tức ra vẻ điềm nhiên thu tầm mắt như không có việc gì. 

Nhóm người ra dịch xá từ cửa bên, bọn Tề Niên kéo xe ngựa xa xa phía sau. 

Phố chợ duy nhất ở Cao Xương là một con phố dài rộng chừng hai chiếc xe ngựa song song, nhỏ hơn Vương Đình rất nhiều, nhưng mật độ người dày đặc, vô cùng náo nhiệt, cửa hàng san sát, người người nhốn nháo, tiếng rao hàng đủ loại ngôn ngữ hỗn tạp pha trộn, vang tận mây xanh.

Trên đường đi Duyên Giác giới thiệu cho Dao Anh từng cửa hàng mua bán, Dao Anh chăm chú nghe, thỉnh thoảng chỉ vào vật lạ hiếm thấy hỏi thăm, Duyên Giác kiên nhẫn giải thích.

Ven đường còn có quầy bánh Hồ nướng, cả đám dừng lại, chờ đợt bánh ra lò tiếp theo. 

Dao Anh bỗng bất thình lình hỏi: “Nhiếp Chính Vương cũng giống cậu, là đệ tử tục gia à?”

Nàng quan sát đã nhiều ngày.

Duyên Giác ngớ ra. Dao Anh cười híp mắt nhìn cậu: “Xưa nay không thấy Nhiếp Chính Vương ăn cơm với mọi người, đồ ăn thức uống đều do cậu đưa qua, ta thấy như ngài ấy giữ giới.”

Mặt Duyên Giác cứng đờ, lấy lại bình tĩnh, cười nói: “Cận vệ cạnh Vương nếu không phải võ tăng thì là đệ tử tục gia, Nhiếp Chính Vương cũng vậy.”

Dao Anh lại hỏi: “Thế Nhiếp Chính Vương là võ tăng hay đệ tử tục gia?”

Duyên Giác nói: “Là đệ tử tục gia.”

Dao Anh tiếp tục hỏi: “Nhiếp Chính Vương võ nghệ cao cường, ngài học ai thế? Tướng quân A Sử Na bảo họ là sư huynh đệ, hẳn là cùng một sư phụ nhỉ? Sao chiêu thức của Nhiếp Chính Vương chẳng giống Tướng quân A Sử Na? Họ không học cùng một công phu à? Nhiếp Chính Vương bắt đầu học võ lúc nào thế?”

Trán Duyên Giác bắt đầu rịn mồ hôi, nói: “Sư phụ của Nhiếp Chính Vương là vị cao nhân, nghe nói từng đảm nhiệm chức Thủ lĩnh cấm vệ trong Vương cung, bọn tôi đều chưa từng gặp, tuy Tướng quân A Sử Na và Nhiếp Chính Vương là sư huynh đệ nhưng công pháp học ban đầu không giống, nên chiêu thức khác nhau. Cả hai đều tập võ từ nhỏ…”

Bánh Hồ ra lò, mùi mè thơm nức mũi bay ra, người bán bánh mũi cao sâu rao bán thật lớn.

Duyên Giác không để ý giải thích cho Dao Anh nữa, xông tới sợ không giành kịp bánh với mấy người Hồ. Dao Anh nhìn bóng lưng cậu, như nghĩ điều gì.

Tề Niên đánh xe ngựa, đi tới thị thự trước nộp tiền thuế, rồi quay lại phố chợ giao dịch với mấy người buôn hàng. Dao Anh không quản lý việc bán hàng, nàng mang thân binh đi dạo một vòng, cố ý dừng lại quan sát các cửa hàng đang bán tơ, châu báu ngọc thạch thật lâu, nghe ngóng các mẫu mã mà mấy phu nhân Cao Xương yêu thích nhất, loại trang điểm nào đang thịnh hành trong cung, Uất Trì Đạt Ma và công chúa Đột Quyết có hòa thuận không.

Trước lúc mặt trời lặn, nàng và mấy người Duyên Giác về lại dịch xá. Thân binh báo cáo, Tiểu Vương tử Kim Bột dù ngang ngược nhưng không nghênh ngang tiến cung, mà có vẻ đang che giấu tung tích, cả ngày hôm nay không ra ngoài, chỉ gọi ca cơ người Hồ tới uống rượu mua vui.

“Lạ nhỉ, hắn quen sống an nhàn sung sướng sao lại không vào Vương cung ở?” Giờ đây Cao Xương đang xưng thần với Bắc Nhung, chỉ cần lộ thân phận, Uất Trì Đạt Ma cũng phải kính Kim Bột, hơn nữa hắn và công chúa Đột Quyết còn là anh chị em họ. 

Duyên Giác nhỏ giọng: “Chắc chắn Tiểu vương tử có mục đích không thể để lộ!”

Lòng Dao Anh hơi động, gõ cửa phòng Tô Đan Cổ. “Tô Tướng quân, là ta.”

Trong phòng rất nhanh có tiếng bước chân, Tô Đan Cổ mở cửa, ánh mắt rơi xuống mặt Dao Anh, sửng sốt.

Dao Anh đứng trước mặt hắn, người mặc y phục người Hồ, áo phiêu sắc, váy đỏ thạch lựu, tóc tết bím điểm xuyết đầy trân châu ngọc thạch rũ xuống đầu vai, trên tay cầm chiếc mặt nạ, che trước khuôn mặt nhỏ. 

Một chiếc mặt nạ lão ông mặt mũi hiền lành, bên xanh bên đỏ, giống như hai gương mặt.

Tô Đan Cổ thật lâu không nói.

Dao Anh gỡ mặt nạ, lúm đồng tiền trên gò má động đậy, trực tiếp chui dưới cánh tay hắn mà vào phòng, hạ giọng hỏi: “Tô tướng quân, ngài có thể nhắn với Pháp sư một câu giúp tôi không?”

Tô Đan Cổ không đuổi nàng ra ngoài, lạnh nhạt hỏi: “Nhắn thế nào?”

Giọng Dao Anh đè càng thấp: “Kim Bột đến Cao Xương, Hải Đô A Lăng cũng đến, e là Bắc Nhung đã loạn, họ cùng chung mục đích với chúng ta, đều tìm đến Uất Trì Đạt Ma.”

Người Tô Đan Cổ khẽ động, lát sau nói: “Đêm nay chúng ta vào Phật tự của Vương cung gặp Uất Trì Đạt Ma.”

Dao Anh gật gật đầu, ngước mắt nhìn chăm chú mặt nạ trên mặt của Tô Đan Cổ.

Hắn phản ứng nhanh và quyết đoán như thế… sau khi Đàm Ma La Già chết bệnh, vì đâu mà hắn vô duyên vô cớ biến mất nhỉ?

Bình luận

Truyện đang đọc