NGUYỆT MINH THIÊN LÝ - LA THANH MAI

Trong xe,

Dao Anh bị tiếng thân binh đánh thức, mi dài run nhẹ. “Tô Tướng quân muốn gặp ta à?”

Nàng ngồi dậy, đưa tay vén mấy sợi tóc mai tán loạn, chớp mắt tỉnh lại, hai gò má ửng đỏ, cánh hoa nơi đuôi mày so với ban nãy trang điểm tỉ mỉ đã mờ đi một ít, càng thêm diễm lệ, giống như nụ hoa sắp nở rộ, run run rẩy rẩy mở ra cánh hoa, lộ ra nhụy hoa xinh đẹp tươi non.

Đình đã đốt đèn, ánh nến chập chờn mông lung lồng trên mặt nàng, càng rung động lòng người.

Đáy lòng Duyên Giác run lên bần bật, trực giác không nên để Nhiếp Chính Vương nhìn thấy công chúa lúc này, nhưng vẫn nhanh chóng cất chiếc ghế kê nhỏ, trong lòng thầm thấy may mắn, cũng may công chúa đã thay ra bộ hoa trâm lễ y ung dung kia.

Dao Anh xuống xe ngựa, qua đình viện bước xuống thềm đá, bước chân hơi chao đảo.

Duyên Giác nghĩ nghĩ, nhấc chân đuổi theo, nhắm mắt đi sau nàng.

Trong sảnh đường đang đốt một lò lửa, ngoài phòng tuyết lớn đầy trời, trong phòng lép bép nhẹ vang, Tô Đan Cổ ngồi trước lò, đưa lưng về phía cửa, bóng người bất động.

Dao Anh đi vào, “Tô Tướng quân.”

Tô Đan Cổ không quay lại, chỉ một phong thư trên bàn, tay đeo bao tay da màu đen.

Dao Anh phủi nhẹ tuyết rơi trên vai, đi đến bên cạnh hắn, ngồi xếp bằng cầm tin đọc kỹ, khóe miệng cong nhẹ. 

“Chúng ta có thể đi gặp Uất Trì Đạt Ma rồi.” Nàng ném bức thư vào trong lò, nói khẽ, giọng khàn khàn.

Tô Đan Cổ nhìn ngọn lửa xanh lam bùng lên trong lò, yên tĩnh nói: “Hải Đô A Lăng đã đến Cao Xương, hôm nay ở Đại Hải con ưng đã phát hiện ưng trắng của y.”

Tim Dao Anh đập nhanh hơn mấy phần, lông mày nhẹ chau lại.

Hải Đô A Lăng đã đến, nàng phải mau chóng lo liệu xong việc về Vương Đình cho sớm, đừng đụng phải Hải Đô A Lăng.

“Dương Thiên nói, ngày ngày phu nhân Hina đều tổ chức yến hội ở Vương cung, cậu ấy có thể dẫn chúng ta trà trộn vào yến hội… Đêm dài lắm mộng, mai chúng ta đi gặp Uất Trì Đạt Ma vậy.” Dao Anh nhìn Tô Đan Cổ.

Tô Đan Cổ mang mặt nạ, ánh lửa hắt lên tấm mặt nạ mặt xanh nanh vàng, đôi mắt xanh biếc ẩn hiện hai đốm sáng.

Mỗi khi hắn không nói gì vẻ lạnh như băng, lệ khí khắp người, nhìn sợ thật. Nhưng khi nàng khó chịu, người đàn ông này đã ngồi bên giường niệm kinh cho nàng. 

Khi hắn nói Hải Đô A Lăng đến, phản ứng đầu tiên của nàng là sợ hãi bất an, nhưng với giọng bình thản của hắn, bình thản xua tan đi lo âu của nàng, nghĩ đến có hắn bên cạnh bảo vệ mình, nàng không còn khẩn trương nữa.

Dao Anh nhẹ giọng hỏi: “Tướng quân thấy thế nào?”

Tô Đan Cổ võ công cao cường, dù thân binh phu nhân Hina bảo vệ nghiêm ngặt, hắn cũng có thể tùy ý ra vào Vương cung.

Khi còn ở Phật Tự, tiểu sa di từng kể, từng có một bộ lạc thừa dịp đại quân Bắc Nhung tấn công mà đánh lén sau lưng Vương Đình, lúc ấy tất cả năm nhánh quân đội Vương Đình đều đang đón đầu đối địch, không thể rút binh chống đỡ, bộ lạc tiến quân thần tốc, dân chúng dọc đường dẫn cả nhà trốn về Thánh Thành. Rồi những bộ lạc nhỏ đang thèm nhỏ dãi một Vương Đình giàu sang cũng thừa dịp cháy nhà mà hôi của, thấy có người nếm thứ ngon ngọt cũng lăm le dẫn binh tấn công Vương Đình.

Tin chiến sự đặt trên bàn Đàm Ma La Già, trong triều lòng người bàng hoàng, Đàm Ma La Già gặp nguy không bối rối, chỉ phái ra một người đã giải quyết xong nguy cơ.

Là Tô Đan Cổ.

Ngài ấy một thân binh cũng không dẫn theo, một mình xông vào trại địch, một thân áo đen, một thanh trường đao, giữa vạn quân chém giết thủ lĩnh đối phương, sau đó toàn thân trở ra.

Con trai của thủ lĩnh kế vị Tù trưởng không chịu lui binh, đêm hôm sau, Tô Đan Cổ lại xuất hiện trong nha trướng bộ lạc, chém đầu tù trưởng mới.

Mỗi đêm giết một người, chỉ giết mất đầu lĩnh.

Mười ngày trôi qua, mười cái đầu của mười thủ lĩnh rơi xuống.

Tô Đan Cổ như Tu La quỷ mị trong truyền thuyết, cho dù là đại doanh phòng giữ như tường đồng vách sắt, ngài ấy cũng có thể ra vào tự nhiên như chỗ không người. Tất cả bộ lạc vây công Vương Đình nghe tin sợ mất mật, không đợi hừng đông lập tức nhổ trại, quay đầu trốn về bộ lạc, chỉ sợ trở thành vong hồn dưới đao Tô Đan Cổ.

Rất hiển nhiên, Tô Đan Cổ muốn gặp Uất Trì Đạt Ma thì lúc nào cũng vào cung gặp được. Dao Anh còn nghi ngờ Tô Đan Cổ đã gặp Uất Trì Đạt Ma rồi, chỉ vì nàng chưa, nên họ mới còn ở lại Cao Xương.

Nàng phải mau gặp Uất Trì Đạt Ma, tránh chờ đợi quá lâu lỡ việc của Tô Đan Cổ. Tuy nói bình thường hắn xuất quỷ nhập thần, Vương Đình không có hắn cũng không có gì khác, nhưng chắc chắn hắn không thể rời đi quá lâu.

Người khác nhìn không ra, nàng thì hiểu hắn có ý nghĩa thế nào đối với Vương Đình.

Đàm Ma La Già là thần, khiến dân cam nguyện đi theo, cao quý, thánh khiết, không nhiễm bụi trần, nhận lấy kính ngưỡng của vạn dân. Còn Tô Đan Cổ, yên lặng chống đỡ mọi sát nghiệt, bị người e ngại, bị người căm ghét, thù hận, lấy thân mạo hiểm vì Vương Đình, liếm máu trên lưỡi đao, nhưng vĩnh viễn không thấy mặt trời.

Kim cương trừng mắt, Bồ Tát rũ mi, đều là vì bình định thời loạn.

Dao Anh nhỏ giọng bổ sung: “Cha của Dương Thiên là lão sư của Uất Trì Đạt Ma, từ nhỏ đã thường xuyên vào cung, có cậu ấy sẽ không có chuyện gì.”

Tô Đan Cổ nhìn qua lửa than, nói: “Mai ta sẽ hộ tống công chúa vào cung.”

Dao Anh gật đầu, có hắn đưa nàng đi dĩ nhiên ổn hơn ai hết.

Đợi một lát thấy hắn không nói gì nữa, đoán hắn đang chờ nàng chắc chỉ để nói việc Hải Đô A Lăng, đứng dậy, nói: “Đêm dài trời lạnh, Tô Tướng quân nghỉ ngơi sớm nhé.”

Tô Đan Cổ bỗng dưng hơi nhúc nhích thân hình đang đông cứng nãy giờ, ngước cằm, tầm mắt rơi vào mặt nàng.

Canh giữ ở góc khuất Duyên Giác không khỏi trừng to mắt, nín thở.

Dao Anh dừng bước, đón ánh mắt của Tô Đan Cổ lạnh đến không có một chút khói lửa, mắt mở to ra vẻ nghi hoặc, quầng hoa ở đuôi mày rung động theo, nhẹ nhàng quyến rũ, ánh lửa chiếu lên cánh hoa, trang điểm kiều diễm ướt át, như lá được tưới tiên lộ no đủ, như hương hoa ngưng nồng, xinh đẹp không gì sánh được.

“Tướng quân?”

Tô Đan Cổ thu tầm mắt, ra hiệu Dao Anh ngồi lại, cởi bao tay da, lộ khớp xương rõ ràng, ngón tay nhỏ gầy mà đầy lực.

Dao Anh chợt hiểu, xoay người ngồi xuống, cúi đầu xắn tay áo, cổ tay dưới ánh lửa trắng như thả tới trước mặt Tô Đan Cổ, mắt lom lom nhìn hắn.

Nếu trước mặt một người đàn ông khác, nàng sẽ không thoải mái duỗi tay mình ra như thế này, Tô Đan Cổ thì khác, mấy lần thăm dò trên đoạn đường từ Cao Xương đến đây nàng hiểu trong mắt hắn vốn nam nữ chẳng có gì khác, trước mặt hắn nàng chỉ là một người bệnh, tự nhiên không còn xấu hổ e dè.

Thêm nữa, mấy hôm nay đêm nào hắn cũng bắt mạch cho nàng, đã thành thói quen.

Hai ngón tay Tô Đan Cổ khoác lên cổ tay Dao Anh, thật lâu không nói gì, lông mày dưới lớp mặt nạ xoắn lại.

Dao Anh mệt mỏi cả ngày, lao lực quá độ, ngồi sưởi ấm cạnh lò, xương cốt cả người như nhũn ra, hơi nóng phả vào hai gò má nóng lên, mí mắt ngày càng nặng, chỉ một chốc, ý thức đã mông lung, nàng nỗ lực chống đỡ nhưng vẫn từ từ gật gà gật gù, không biết qua bao lâu, chợt giật mình một cái tỉnh táo lại, nhìn thấy mặt nạ quỷ gần trong gang tấc, ngẩn ra.

Nàng đang vô thức đưa tay trái ra, ngón tay sờ lên mặt nạ, lạnh như băng.

Tô Đan Cổ không nhúc nhích, mắt xanh dưới mặt nạ nhướng lên, đối mặt với Dao Anh.

Hai người cách rất gần, bốn mắt đụng nhau.

Trong đôi mắt của Tô Đan Cổ mang theo nghi vấn.

Dao Anh từ dưới ngước lên nhìn hắn, ánh mắt ướt sũng, sóng mắt mê ly, xuân sắc liễm diễm, hoa điểm ở đuôi mày xinh đẹp mị hoặc, nghe như còn có cả mùi thơm bay ra từng đợt.

Căn phòng yên tĩnh đến nghe được tiếng kim rơi, bầu không khí cổ quái.

Tô Đan Cổ dời ánh mắt đi.

Dao Anh lấy lại tinh thần, phát hiện tay mình đang gác lên mặt Tô Đan Cổ, còn nắm mặt nạ của hắn không thả, lập tức tay chân cứng đờ, không dám cử động, mặt nóng như thiêu đốt.

Duyên Giác đứng trong góc tường, nhìn chằm chằm cái bàn tay càn rỡ kia, da mặt run rẩy, mắt như muốn lòi.

Công chúa ra tay rồi!

Dao Anh vẫn giữ động tác đưa tay, một cử động nhỏ cũng không dám, mắt láo liêng nhìn xung quanh, tỉnh táo hoàn toàn, cảm thấy tia sáng từ mắt Duyên Giác nhìn mình hoảng sợ khiển trách, khóe miệng nhẹ co giật mấy cái, xấu hổ túa mồ hôi khắp người.

Tô Đan Cổ không lên tiếng.

Sao không rầy nàng vô lễ?

Tay Dao Anh mỏi nhừ, thấy Tô Đan Cổ còn chưa có ý mở lời, quyết định dứt khoát tiếp tục sấn đến, ngón tay sờ đến biên mặt nạ, dùng sức gỡ mặt nạ xuống. “Đều là người một nhà, Tướng quân không cần đeo mặt nạ mỗi giờ mỗi phút.”

Mặt nạ tháo xuống, mặt Tô Đan Cổ lộ ra.

Duyên Giác nghẹn họng nhìn trân trối, cằm đã nhanh rớt xuống đất.

Dao Anh nắm chặt mặt nạ trong tay, miệng thì nói hùng hồn thật ra tay chân cứng đờ, tim đập như trống chầu.

Tô Đan Cổ rũ mắt không nói gì, để mặc nàng tháo mặt nạ xuống, tiếp tục xem mạch.

Như một trưởng bối dung túng trẻ nít quậy phá. 

Dao Anh giương mắt nhìn sắc mặt hắn. Ánh mắt hắn yên tĩnh, dưới ánh lửa chiếu rọi, nhìn khuôn mặt đầy sẹo dữ tợn trải rộng lại thấy mấy phần nhu hòa.

Dao Anh lặng lẽ thở ra nhẹ nhàng, thả mặt nạ quỷ ra, cảm thấy gương mặt hắn nhìn đẹp mắt hơn chiếc mặt nạ này nhiều.

Tô Đan Cổ thu hai ngón tay, ra hiệu Dao Anh đổi tay, xem cả mạch bên kia, lông mày nhíu lại, nói: “Công chúa hơi nóng, mai uống tiếp hai cữ thuốc.”

Dao Anh lộ vẻ buồn rầu.

Lúc tiễn Dương Thiên nàng thấy mình nóng rực tưởng chỉ vì mệt, không để ý, lát sau nhịn không được ngủ thiếp đi, tỉnh lại cảm thấy ổn hơn chút ít, chỉ có lúc xuống xe ngựa hơi hoa mắt, nghĩ đêm nay ngủ một giấc ngon sẽ ổn, không ngờ chút khó chịu ấy vẫn bị Tô Đan Cổ phát hiện.

Tô Đan Cổ đứng dậy, nói: “Công chúa khó chịu trong người, mai không nên ra ngoài, ngày kia hãy vào cung.”

Dao Anh đứng dậy theo, nghe vậy, nhanh chóng lắc đầu: “Không cần đâu, ta nhất định ngoan ngoãn uống thuốc, mai cứ vào cung đi.”

Tô Đan Cổ liếc nàng thản nhiên nói: “Công chúa sinh không đủ tháng, sau này phải siêng giữ gìn, giấu bệnh sợ thầy sẽ có chuyện lớn.”

Dao Anh ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời dạy dỗ, đợi hắn nói xong, cười cười: “Tướng quân nói đúng lắm, nhưng cũng chỉ là bệnh cũ, đêm nay ngủ một giấc ngon sáng mai sẽ không sao, mai Tướng quân lại xem mạch cho ta nhé, nếu ổn thì chúng ta vào cung luôn nhé?”

Nàng hỏi ý hắn, cặp mắt yên lặng nhìn hắn, giọng khàn khàn, ngữ điệu mềm mại uyển chuyển, nghe như đang làm nũng.

Tô Đan Cổ ngẩng nhìn tuyết bay ngoài đình viện, gật đầu, quét mắt qua Duyên Giác đứng trong góc khuất một vòng.

Duyên Giác hiểu ý, cúi đầu đáp lời, đi đến trước mặt Dao Anh, nói: “Công chúa, đêm đã khuya, thuộc hạ đưa người về phòng.”

Dao Anh quay đi, trở về phòng mới vừa ngủ lại, thân binh đưa tới một bát thuốc vừa mới sắc, nói: “Nhiếp Chính Vương bảo mời công chúa uống thuốc đã rồi ngủ.”

Nàng sửng sốt cám ơn thân binh, uống thuốc xong, nằm gối đầu, nhắm mắt lại suy nghĩ.

Tô Đan Cổ biết y lý, y thuật của hắn học của ai nhỉ? A Sử Na Tất Sa là đồng môn sao không học y?

Càng lúc Dao Anh càng chắc chắn Tô Đan Cổ phải quen chăm sóc người bị bệnh lâu năm, mà người kia cũng giống nàng trường kỳ uống thuốc, nên hắn mới hiểu rõ việc thuốc tan đến thế. 

Trong ấn tượng của nàng, hình như ở Vương cung chỉ có Đàm Ma La Già uống thuốc…

Dao Anh thực sự rã rời, còn chưa nghĩ rõ ràng, đã ngã vào mộng đẹp.

Bình luận

Truyện đang đọc