NGUYỆT MINH THIÊN LÝ - LA THANH MAI



Thái giám tổng quản quỳ gối trước long án, thêm vài miếng lục ti úc kim* vào lư hương toan nghê, khói thuốc mờ mịt, hương đắng nhè nhẹ lưu chuyển.*đặc sản Tứ Xuyên, vị thuốc nhiều tác dụng như giảm mệt mỏi, thông máu,…Lý Đức nhìn theo Dao Anh, thất thần hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Ngươi có thấy Thất Nương rất giống một người không?”Thái giám đặt thìa bạc mạ vàng xuống, dè dặt đáp: “Thất công chúa quốc sắc thiên hương, có mấy phần phong thái của Thánh thượng khi còn trẻ.” Nếu nói về khuôn mặt, Thất công chúa không giống ai, trong các vị hoàng tử công chúa chỉ có mình nàng có đôi mắt vừa lớn vừa thon dài.Khóe miệng Lý Đức giật nhẹ, “Phú Niên, ngươi nói trên đời này người hiểu trẫm nhất là ai?”Thái giám châm chước một hồi: “Hẳn là Tiên Hoàng hậu rồi.”Trên mặt Lý Đức hiện một nụ cười ẩn hiện nếp nhăn, mắt phượng lại hiện sắc phiền muộn.

Đời này ông chỉ thích một mình Đường Doanh, nhưng trước giờ Đường Doanh chưa từng hiểu ông, nàng muốn là muốn một người chồng một lòng một ý, một gia đình ấm áp viên mãn chứ không phải một đế vương.“Trên đời này người hiểu trẫm nhất là Tạ Vô Lượng.”Trên mặt thái giám chợt lóe lên kinh ngạc.Lý Đức biết thái giám đang nghĩ gì trong lòng: Đã là Tạ Vô Lượng hiểu ngài nhất, sao ngài còn lạnh nhạt với Tạ Quý phi và con cái bà như vậy?Cũng như năm đó Đường Doanh cứ mãi hỏi ông: Lang quân yêu ta kính ta, sao còn muốn cưới người phụ nữ khác?Vì ông không chỉ là Lý Đức, mà là Đại tướng quân quận Ngụy của vô số tướng sĩ trung thành.Sau khi Đường Doanh chết, rất nhiều người hỏi Lý Đức: Hối hận không?Vừa mới mất đi Đường Doanh Lý Đức đương nhiên hối hận, một đêm đầu bạc, nổi trận lôi đình, đổ tất cả lửa giận lên người Tạ Mãn Nguyện và Lý Trọng Kiền.Chỉ có một người, chưa từng hỏi Lý Đức có hối hận không.Cậu ta tỉnh táo giúp Tạ Mãn Nguyện sửa sang lại hành trang, đưa nàng tránh họa, yêu cầu Lý Trọng Kiền bỏ võ theo văn chuyên tâm nghiên cứu đọc sách, cả đời không cần đụng vào đôi kim chùy lôi cổ úng kia.

Làm xong mọi việc, cậu ta trở lại Kinh Nam, không bước ra khỏi Kinh Nam một bước.Cuối cùng chết ở Kinh Nam.Người duy nhất hiểu Lý Đức trên đời này đã chết.Người phụ nữ ông thực lòng yêu nhất trên đời này cũng đã hóa thành xương khô.Đứa con trai duy nhất ông thiên vị yêu thương thì thay đổi thất thường, u ám thâm trầm, sau này lông cánh đầy đủ, tất nhiên sẽ giết người cha này, báo thù cho mẹ nó.Lý Đức biết, cả đời này mình sẽ vì cái chết của Đường Doanh mà áy náy đau khổ.Nhưng ông không hối hận.Ngụy quân thu phục hơn phân nửa giang sơn, Ngụy triều lập quốc, đợi một thời gian nữa ông và con cháu mình chắc chắn sẽ hoàn thành đại nghiệp thống nhất sơn hà, uy phục tứ hải.Thiên hạ thái bình, quốc thái dân an.Con đường này đã biết là gian nan, cũng đã định là cô đơn.

Ông chỉ có thể đi một mình.

Dù kết quả là bạn bè xa lánh, cô đơn cả đời.Vị Quân giả, vốn là vậy.Lý Đức lật ra một phần tấu chương: “Hôm nay trẫm mới biết, trong tất cả đám con cái, người hiểu trẫm nhất lại là Thất Nương.”Đáy mắt thái giám một tia vui vẻ lướt qua: vậy là Thánh thượng muốn đối xử tốt với Thất công chúa rồi nhỉ?Lý Đức thu hết vẻ mặt kia vào mắt, mắt lộ ra trào phúng.Ông sắp hạ chỉ cho Thất Nương đi hòa thân hàng phiên.Nếu Thất Nương không phải con gái Tạ Mãn Nguyện, không phải em cùng mẹ Lý Trọng Kiền, với phần hiểu chuyện này, có lẽ ông sẽ giữ con bé ở bên người.Đáng tiếc là phải.Ông sẽ không giữ lại bất kỳ tai họa ngầm nào cho Lý Huyền Trinh, Thất Nương càng hiểu rõ ông, ông càng không thể giữ con bé lại.…Dao Anh ngủ mê một ngày một đêm.Sáng hôm sau, Đông cung phái người tới hỏi thăm tin tức, bị Trung Lang tướng Từ Bưu quơ trường mâu đuổi đi.Sau nửa canh giờ, Lý Huyền Trinh đích thân đến.Hồ trưởng sử ngăn trước cửa, cười lạnh: “Thái tử điện hạ có thể chờ quý chủ tụi ta xuống đất được đã rồi đến?”Lý Huyền Trinh khẽ nhíu mày.

Ngụy Minh đứng sau lưng hắn, cười hỏi: “Thất công chúa bệnh nặng dữ vậy à? Mỗ biết chút y lý, hay để mỗ xem mạch tượng cho công chúa thử.”Vừa mới giao dịch xong Lý Dao Anh liền bệnh, bệnh gì lạ dữ vậy?Hai tay trưởng sử nắm thành đấm, mặt mũi tràn đầy phẫn hận, định quát ầm lên thì nghe tiếng mở cửa sau lưng.

Tạ Thanh kéo cửa ra, ánh mắt ra hiệu ông không cần ngăn cản.


Trưởng sử cắn răng, nhường đường.Lý Huyền Trinh bước vào trong phòng, nghe tiếng Ngụy Minh khịt mũi nhẹ ngửi.Trong phòng không có mùi thuốc.Ngụy Minh nhỏ giọng nói: “Đúng là kỳ lạ! Thất công chúa nhất định là đang giả vờ bệnh…”Gã nói vô cùng chắc chắn.Nhưng khi ánh mắt gã chạm đến Lý Dao Anh nửa ngồi tựa trên giường, lập tức giọng điệu không còn xác định, chậm rãi thu lại.Dao Anh mặt trắng bệch, đôi môi hơi tái xanh, không còn tia máu, nhìn đúng là vẻ bệnh nặng.Ngụy Minh nói thầm trong lòng: Thất công chúa bệnh thật nhỉ?Lý Huyền Trinh đứng trước chân đạp*, cách xa giường, ánh mắt dừng trên mặt Dao Anh giây lát.Ánh nắng tràn vào trong nhà, được tấm bình phong khảm nạm thêu nhân vật sơn thủy lọc qua, lồng trên vai hắn, mênh mang trong sắc vàng, khuôn mặt tuấn lãng của hắn tranh sáng tranh tối ẩn hiện.Một đôi mắt phượng dài hẹp, tối tăm lạnh như băng.Dao Anh tinh thần hoảng hốt, cùng với Lý Huyền Trinh nhìn nhau một lát, đột nhiên nhẹ giọng gọi: “Anh ơi…”Đám người trong phòng ngẩn ra.Dao Anh thở nhè nhẹ, tầm mắt vẫn dán lên mặt Lý Huyền Trinh thấp giọng thì thào: “Anh đã về.”Trưởng sử cúi đầu gạt lệ.

Lý Huyền Trinh không lên tiếng.Tạ Thanh tiến lên một bước, khom người nói: “Công chúa, đây là Thái tử điện hạ.”Dao Anh vẻ mơ màng, ngơ ngẩn, bối rối trống rỗng từ từ rút đi trong đáy mắt, hai con ngươi trắng đen rõ ràng, trong sáng rực rỡ.

Nàng nhìn Lý Huyền Trinh, từ từ nhận ra hắn, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt.

“Trường sinh ca ca, sao huynh biến thành thế này?”Một tiếng thở dài như có như không, như chỉ là ảo giác của Lý Huyền Trinh.Hắn nhướng mi, tận đáy lòng như được người nhẹ nhàng thử xuống một khối đá, gợn sóng từng vòng từng vòng.Đến khi hắn lấy lại tinh thần, Dao Anh đã tỉnh táo lại, khôi phục vẻ mặt nhất quán, thản nhiên nói: “Ta đã gặp Thánh thượng bẩm lại ý muốn gả thay, vài hôm nữa chiếu thư sẽ ban, Thái tử điện hạ không cần lo ta lật lọng.”Nàng nói không ra hơi, giọng nàng vừa dịu dàng vừa mềm, lại có ý xa cách.

Lý Huyền Trinh lẳng lặng nhìn nàng.Ngụy Minh nhịn không được nói: “Mỗ cả gan, xin công chúa đưa ra tín vật làm bằng, nếu không đội phi kỵ sẽ không bước vào Hoàng Châu một bước.”Dao Anh nhẹ vểnh khóe miệng châm chọc: “Tín vật để đưa tới tay tù trưởng Diệp Lỗ hả?”Họ sợ nàng đổi ý.Ngụy Minh ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Công chúa cực kì thông minh.”Theo chủ ý của gã, Đông cung không nên cứu Lý Trọng Kiền, nhưng Lý Huyền Trinh đã quyết tâm muốn cứu Chu Lục Vân, gã cân nhắc đôi chút, thế này cũng hay, Thất công chúa hòa thân nơi xa, Lý Trọng Kiền mất đi cánh tay sẽ không đáng lo.

Nói không chừng đến lúc đó Lý Trọng Kiền nổi xung tự chịu diệt vong… Vậy thì càng cực kỳ tốt.Ngụy Minh đến Vương phủ chính là để lấy một món tín vật từ Lý Dao Anh, để nàng không có chỗ đổi ý.Trưởng sử tức run cả người: Công chúa bệnh vậy rồi mà chúng còn đến ép ngài!Dao Anh vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhìn về chiếc hộp nhỏ cạnh giường.

Tạ Thanh hiểu ý, cầm lấy hộp đưa cho Ngụy Minh.Ngụy Minh nhận hộp mở ra, nhìn qua, mặt lộ vẻ vui mừng.

Trong hộp có bức thư Dao Anh tự tay viết, còn có món trang sức tùy thân nàng đeo, đủ để làm tín vật.Dao Anh che miệng ho khan, nhìn Lý Huyền Trinh, yếu ớt nói: “Điện hạ đã hài lòng chưa? Hay là, Điện hạ phải lập tức đưa ta đến trên giường tù trưởng Diệp Lỗ mới yên tâm?”Giọng thì ngọt ngào nhưng chất vấn cực cay độc.Một câu khiến Ngụy Minh cau mày, cười xấu hổ, “Không quấy rầy công chúa dưỡng bệnh nữa.” Gã nhìn Lý Huyền Trinh.

Lý Huyền Trinh dời ánh mắt, quay người định đi.Trưởng sử cặp mắt trừng trừng, la to: “Chờ chút! Vậy tín vật của các người đâu? Ai biết các người có giữ lời hay không? Công chúa đã đưa tín vật cho các người, các người cũng phải giao ra ra tín vật!”Ngụy Minh chau mày, nhìn Lý Huyền Trinh.Lý Huyền Trinh quay lại chăm chú nhìn Dao Anh: “Muội muốn cái gì làm bằng chứng?”Dao Anh cười một tiếng, hơi thở mong manh, đôi ngươi trong trẻo có thần: “Thái tử điện hạ nhất ngôn cửu đỉnh, cần gì bằng chứng?”Ngụy Minh sửng sốt giây lát, vẻ mặt khó xử.Môi mỏng Lý Huyền Trinh nhẹ nhấp, đáy mắt như có mạch nước ngầm giao thoa, đứng một lát rồi xoay người đi.Trưởng sử lập tức sai thị nữ phủ rèm, chạy vội tới trước giường lo lắng nói: “Quý chủ, thật sự không cần đòi Thái tử chút tín vật à? Ngộ nhỡ Thái tử không giữ lời hứa thì sao?”Dao Anh thở hổn hển mấy hơi, lắc đầu.

“Thái tử sẽ không bội ước.” Lý Huyền Trinh đã đồng ý cứu ai nhất định sẽ làm được, dù người đó là tử địch của hắn, điểm này nàng không lo.…Ra khỏi Vương phủ, Ngụy Minh đề nghị lập tức đưa tín vật của Lý Dao Anh tới chỗ trọ lại của tù trưởng Diệp Lỗ.

“Vậy thì, Thất công chúa muốn đổi ý cũng không được.”Lý Huyền Trinh không nói, đưa tay giữ chiếc hộp.

Ngụy Minh lấy làm ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn.

“Cứ giữ đó, chờ tin ở Hoàng Châu đã.”Mắt Ngụy Minh lóe một tia, cúi đầu vâng dạ.Trở lại Đông cung, đồng bộc tới bẩm báo: “Điện hạ, nương tử đợi ngài đã lâu.”Lý Huyền Trinh đổi y phục, vào nội viện gặp Trịnh Bích Ngọc.Trịnh Bích Ngọc buồn bã: “Điện hạ, thật phải để Thất công chúa gả thay sao? Người khác được không?”Lý Huyền Trinh vuốt vuốt mi tâm, “Không được.”Trịnh Bích Ngọc cắn môi, vành mắt hơi đỏ lên: “Thất công chúa chỉ mới mười bốn tuổi! Nàng là muội muội của chàng, dù khác mẹ cũng là tay chân của chàng, Điện hạ, sao chàng lại để Thất công chúa thay mặt Chu Lục Vân chịu đựng chứ? Nếu là do Thánh thượng khăng khăng muốn hòa thân thì cũng thôi đi.

Nhưng chuyện hôn sự này là tự Chu Lục Vân mình chọn, chàng không nên lấy đó để làm giao dịch với Thất công chúa!”Lý Huyền Trinh bỗng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh tanh, giọng trầm hẳn: “Không phải nó thì phải là Vân Nương, nàng muốn thấy Vân Nương hòa thân lắm à?”Trịnh Bích Ngọc khẽ giật mình, khuôn mặt tú lệ thoáng chốc tràn đầy vẻ tức giận: “Điện hạ có ý gì vậy? Điện hạ cho là ta ngăn cản chàng, là muốn Chu Lục Vân lấy chồng xa?”Lý Huyền Trinh rũ mắt không nói.Trịnh Bích Ngọc run người, tức giận không nói nên lời.Lát sau, nàng cười cười, có phần châm chọc nói: “Điện hạ, thiếp là đích nữ Trịnh thị, từ nhỏ đã hun đúc bằng thi thư, lấy nữ đức dương danh, mấy năm nay vì Chu Lục Vân Điện hạ nhiều lần có hành động không đúng lúc, đúng là thiếp có phần oán trách, nhưng thiếp chưa hề đố kỵ Chu Lục Vân.

Thiếp là thê tử của Điện hạ, điện hạ yêu mến ai, thiếp cũng sẽ cùng Điện hạ yêu mến chăm sóc nàng ấy, chỉ mong nàng ấy khiến Điện hạ vui vẻ thoải mái.”Ánh mắt Lý Huyền Trinh đăm đăm, sâu kín nói: “Xưa nay Thái tử phi luôn hiền lành… Sao nay nàng lại xin cho Thất công chúa?”Trịnh Bích Ngọc lặng thinh.


Đúng vậy nhỉ, vì sao nàng lại muốn lên tiếng vì Lý Dao Anh?Lý Huyền Trinh hiểu nàng, nàng là đích nữ thế gia, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, mọi chuyện lấy lợi ích gia tộc làm đầu.Lý trí tỉnh táo, vì lợi ích riêng.Năm đó thiên hạ đại loạn, các chi của Trịnh gia chia ra đầu quân vào các thế lực khác nhau, Trịnh Du trở thành phụ tá của Lý Đức còn cha nàng lựa chọn làm phụ tá cho tử địch của Lý Đức.

Đây là cách để thế gia sinh tồn, dù cuối cùng phương nào thắng lợi, một tộc Trịnh thị đều có thể tiếp tục phồn thịnh ở tân triều.Thiên hạ đại nghĩa, dân chúng ai khổ không liên quan đến họ, họ chỉ chú trọng gia tộc mình.Tạ gia lấy thiên hạ làm nhiệm vụ của mình nên không cùng đường, nên dòng dõi Tạ gia ít ỏi, cuối cùng toàn bộ chôn vùi trong chiến loạn.

Họ được người đời ngưỡng vọng nhưng không được người đời thấu hiểu.Chỉ những thị tộc như Trịnh gia vĩnh viễn đặt lợi ích gia tộc lên đầu mới lớn mạnh đời đời.

Trịnh Bích Ngọc là con gái thế gia, rất giỏi tính toán, chuyện gì cũng đều vì mình và gia tộc.

Năm mười lăm tuổi, nàng gả cho con trai kẻ thù của Lý Đức, Triệu gia đồng ý sau sẽ sắc phong nàng thành Thái tử phi.

Vài năm sau Triệu gia thua trận, cha nàng đưa đến trước mặt Lý Đức.Lý Đức hỏi Trịnh Bích Ngọc có nguyện tái giá Lý Huyền Trinh không.Trịnh Bích Ngọc không chút suy nghĩ đồng ý, xác chồng trước còn chưa lạnh, nàng đã chuẩn bị xong xuất giá lần thứ hai.Người như nàng, sao lại bất bình vì Thất công chúa?Trịnh Bích Ngọc cười khổ, chậm rãi nói: “Lần đầu tiên thiếp gặp Thất công chúa, cô bé mới mười tuổi.

Năm đó, Triệu gia thua trận, Ngụy quân vây quanh đại trạch Triệu gia, Triệu gia và Lý gia là kẻ thù truyền kiếp, lại giết em trai ruột của Thánh thượng thân, lão phu nhân biết thành bị phá rồi thì Lý gia sẽ không bỏ qua cho các bà nên đã sai người chuẩn bị rượu độc.”…Khi đó Trịnh Bích Ngọc cũng đang ở cạnh lão phu nhân.Lão phu nhân rưng rưng nói với nàng: “Ngọc Nương, con là đích nữ của Trịnh thị, nổi tiếng hiền đức, Lý gia sẽ không giết con, nhưng trên dưới nhà họ Triệu ta mấy chục miệng khó thoát kiếp nạn này.

Chúng ta cũng từng là nhà chồng nàng dâu, coi như là duyên phận, hôm nay từ biệt, âm dương xa cách.

Nếu con có thể gặp được chú của con, nể tình xưa, hãy vì nội quyến Triệu gia ta nói giùm mấy câu, để họ đừng chà đạp thi thể chúng ta.”Trịnh Bích Ngọc nghẹn ngào nhẹ gật đầu.Ngoài kia lửa cháy hừng hực, tiếng chém giết ngày càng gần.

Triệu phu nhân dẫn tất cả nữ quyến trốn trong từ đường Triệu gia, Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Tam phu nhân, mấy vị công tử cơ thiếp, thị nữ trong phủ, còn có bé gái nhỏ tuổi, trẻ sơ sinh khóc đòi ăn, tất cả quỳ xuống che mặt khóc rống, run lẩy bẩy.“A Lạc, đừng sợ.” Triệu phu nhân tự an ủi cháu nội gái ngày thường bà thương yêu nhất, run rẩy đưa chén rượu độc, “Uống chén rượu này, sẽ không cần sợ gì nữa.”A Lạc đã mười lăm tuổi, hiểu chén rượu tổ mẫu đưa tới là rượu độc, khóc lớn.

Nữ quyến cả phòng khóc theo, vô cùng thê lương.Đúng lúc này, cửa chính bỗng có tiếng đạp cửa, binh sĩ bên ngoài gào thét ầm ĩ muốn xông vào từ đường, từ ngữ vô cùng lỗ mãng ô uế thay nhau vang lên.Các nữ quyến kinh hoàng, thất thanh kêu lên sợ hãi.Trịnh Bích Ngọc đứng cạnh người hầu không bước tới.

Từ một khắc Triệu gia suy tàn, nàng đã không còn quan hệ gì với người Triệu gia.Triệu phu nhân mặt trắng bệch, bắt lấy A Lạc, cạy miệng cô, khóc nói: “A Lạc, ngoan, uống đi, con không cần chịu tội.”A Lạc khóc không ngừng, nhưng đã hiểu vì tổ mẫu không đành lòng nhìn cô bị loạn binh chà đạp, chậm rãi hé miệng.“Triệu phu nhân, đợi đã!”Một giọng non nớt đột nhiên vang lên, giống trái cây mới chín mùa hè, ngọt thanh trong trẻo.Trịnh Bích Ngọc theo tiếng kêu nhìn lại.Tiếng la hét ầm ĩ ngoài cửa không biết dừng lại từ lúc nào, cửa chính mở ra, một thiếu niên mặc cẩm bào cổ tròn màu trắng xanh, đầu đội ngọc quan bích ngọc hình hoa sen bước đến.Đợi cậu đến gần, Trịnh Bích Ngọc phát hiện thì ra là một cô gái nhỏ xinh xắn tươi tắn, da sáng như tuyết.

Cô gái đến trước mặt Triệu phu nhân hành lễ chào bà, nói: “Lão phu nhân hữu lễ.

Vừa làm lão phu nhân kinh sợ, mong đừng trách, ta đã bảo họ rời khỏi từ đường, sẽ không quay lại đâu.”Triệu phu nhân ngơ ngác nhìn tiểu nương tử.

Cô gái nhỏ nhìn A Lạc đang khóc đến tê tim liệt phổi: “Chị đang ở độ tuổi rất đẹp, lão phu nhân thật nhẫn tâm để chị ấy chôn cùng Triệu gia à?”Triệu phu nhân cúi đầu nhìn A Lạc, hai bà cháu ôm đầu khóc rống.Tiểu nương tử nói: “Lão phu nhân yên tâm, hôm nay có ta ở đây không ai dám khinh mạn chư vị.” Nàng ra hiệu người hầu sau lưng.


Đám người hầu bước vào lấy rượu độc trước mặt tất cả nữ quyến, cung kính lui ra.Tiểu nương tử cũng ra ngoài, người hầu chuyển đến một chiếc ghế xếp, cô bé vẩy vạt áo, đại mã kim đao ngồi trên ghế xếp, mũi chân đung đưa giữa không trung, không chạm đất.Cô bé ho khan một tiếng.Người hầu dời chiếc ghế con kê dưới chân nàng, cô gái nhỏ gác chân lên ghế con, ngồi nghiêm chỉnh.Ngoài bức tường cao, tiếng kêu giết khắp nơi, bóng đêm u ám, khói bay cuồn cuộn, cô gái ngồi đến nửa đêm.Trong lúc đó thỉnh thoảng có loạn binh một vẻ cười gian xông vào từ đường, người hầu của cô bé lập tức tiến lên: “Tiểu thư ở đây, ai dám làm càn?”Tụi loạn binh sợ quay đầu chạy mất.Đến sau nửa đêm, tiếng bước chân lao xao ngoài cửa truyền đến, một đám binh sĩ cao lớn vạm vỡ vây quanh một thanh niên tay cầm song chùy đi đến.Thanh niên cao ngất cường tráng, áo bào phủ lên cơ bắp săn chắc, sải bước đến trước mặt cô gái nhỏ.Nữ quyến Triệu gia trong từ đường nhìn người mới tới, toàn thân run rẩy.

Trịnh Bích Ngọc nhận ra người thanh niên, là Tiểu Bá Vương Lý gia giết người như ngóe, tiếng xấu đồn xa, tiểu công tử Triệu gia vừa chết dưới đôi chùy kia của hắn.Lý Trọng Kiền đi thẳng đến, máu me khắp người, mặt mũi đầy âm độc, vừa mở miệng thì một giọng thật dịu dàng: “Ở đây làm gì?”Cô gái nhỏ đứng lên: “Anh, anh bị thương hả?”Lý Trọng Kiền tiện tay lau vết máu trên tay áo: “Máu kẻ khác… Chỗ này rất loạn, em đừng ở đây đợi, để anh bảo Tạ Siêu đưa về.”Tiểu nương tử lắc đầu, “Nữ quyến Triệu gia đều ở từ đường, em phải trông họ.”Trịnh Bích Ngọc tưởng Lý Trọng Kiền sẽ mắng cô em nhiều chuyện, nhưng đến một câu trách móc hắn cũng không nói, chỉ gật đầu dặn bộ hạ: “Tạ Siêu ở lại, ai dám đụng đến Thất Nương, giết chết không trách tội.”Dặn dò mấy câu, Lý Trọng Kiền vác song chùy nhuốm máu vội vàng rời đi.

Cô gái nhỏ ngồi lại trên ghế xếp, chờ mãi đến hừng đông.Hôm sau, Trịnh Bích Ngọc theo người Trịnh gia phái tới đón rời đi.

Sau này, mẹ nàng kể, nữ quyến Triệu gia bảo vệ được trong trắng, không tìm cái chết.

Lý gia cũng không đuổi tận giết tuyệt Triệu gia, trả lại nhà cũ của Triệu gia và đám hộ vệ nô bộc, cho họ về quê sinh sống.…Trịnh Bích Ngọc nhớ xong chuyện cũ, nhìn Lý Huyền Trinh.

“Điện hạ, Thất công chúa đã cứu nữ quyến Triệu gia nhưng chưa bao giờ nhắc đến.

Sau đó, em ấy còn cứu cả nữ quyến Lư gia, Lữ gia, Tôn gia…”“Năm thiếp sinh, Điện hạ bên ngoài chinh chiến, trong thành có quân phản loạn qua lại, ngăn chặn cửa thành, lòng người bàng hoàng, Thất công chúa mười một tuổi cho người chăm sóc thiếp và những phụ nữ trẻ em khác, còn mình dẫn theo hộ vệ leo lên tường thành, thuyết phục, uy hiếp phản quân.”Trịnh Bích Ngọc vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên bầu không khí trong thành lúc ấy nặng nề tuyệt vọng trong đại họa ập tới cỡ nào.Trong phủ người ngã ngựa đổ, nhóm hầu thiếp của Lý Đức chỉ khóc lóc, có người hoảng quá muốn đầu hàng, Lý Dao Anh hạ lệnh chém chết nội ứng muốn đi mở cửa thành, lấy thân phận tiểu thư Lý gia triệu tập người ngựa trong thành, đứng gác trên tường thành hơn mười ngày.Trịnh Bích Ngọc sinh xong, cắn răng xuống giường, định lên tường thành xem xét, nàng là vợ của Lý Huyền Trinh, không thể để một mình muội muội của Lý Trọng Kiền quá nổi trội.Thị nữ vịn nàng đi đến dưới tường thành, nàng ngẩng lên thấy trên tường thành một bóng thiếu nữ nai nịt gọn gàng, tắm trong ánh mặt trời chói chang, chợt nhớ đến cảnh gặp được Lý Dao Anh lần đầu.Khi Trịnh Bích Ngọc gả cho Lý Huyền Trinh sau này, từng hỏi Lý Dao Anh: “Thất Nương không thân cũng chẳng quen biết Triệu gia, sao lại muốn cứu nữ quyến Triệu gia?”Lý Dao Anh qua loa đáp: “Tiện tay thôi.”Trịnh Bích Ngọc là con gái thế gia, lý trí tỉnh táo, từ sau khi gả cho Lý Huyền Trinh toàn tâm toàn ý mưu đồ vì chồng, Chu Lục Vân giày vò chết đi sống lại thì sao? Nàng vĩnh viễn vẫn là chính thê của Lý Huyền Trinh.Trịnh Bích Ngọc đầy bụng tính toán đứng dưới tường thành, ngẩng nhìn bóng người Lý Dao Anh nhỏ xinh mà kiên định, run rẩy rồi quay về phòng.

Nàng biết, Thất Nương cũng không phải lấy lòng người vì Lý Trọng Kiền, em ấy chỉ muốn bảo vệ dân chúng trong thành, bảo hộ phụ nữ trẻ em Lý gia.Cũng như lúc em ấy bảo vệ nữ quyến Triệu gia, cũng chỉ là một nữ tử tay trói gà không chặt, có thể duỗi nắm tay, để vận mệnh đối phương không bị chà đạp bi thảm, sao không giúp chứ?Mắt Trịnh Bích Ngọc long lanh lệ.

“Điện hạ hỏi vì sao thiếp nói thay cho Thất công chúa, nguyên nhân rất đơn giản, vì thiếp còn có chút lương tâm.”Lý Huyền Trinh nhắm mắt lại, hai tay hơi run, trán nổi gân xanh: “Là chính con bé đến xin ta! Là con bé đến tìm ta giao dịch! Con bé là con gái của Tạ thị, sống chết của em ấy với ta không quan hệ!”Trịnh Bích Ngọc nhìn Lý Huyền Trinh hai mắt nhắm nghiền, dáng vẻ như điên cuồng, thở dài một tiếng.

“Đại Lang… Chàng sẽ hối hận.”“Không!” Lý Huyền Trinh giũ mắt, đáy mắt cuồn cuộn sóng ngầm, “Ta sẽ không hối hận.”Tuyệt đối không.…Hai ngày sau, đội phi kỵ truyền tin về.Họ đã tìm thấy Lý Trọng Kiền, Lý Trọng Kiền vẫn còn đang hôn mê, bên cạnh chỉ còn năm sáu tử sĩ hộ vệ, dù tình huống khẩn cấp nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Đội phi kỵ đội đã mang theo Lý Trọng Kiền lên đường về.Lý Huyền Trinh cho người đưa tin đến Vương phủ.Dao Anh mới tỉnh lại từ trong cơn ngủ mê, nắm tin báo thật chặt, nước mắt dồn dập.Anh còn sống thật.Chỉ cần anh bình an trở về, nàng không sợ gì nữa.Người đưa tin nhắc nhở Dao Anh: “Quý chủ, Trưởng sử nói, ngài nên thực hiện lời hứa.”Dao Anh nắm chặt tin báo, phủi nhẹ nước mắt nơi khóe mắt, nhàn nhạt ừm.Ba ngày sau, đại yến trong cung, Lý Đức lại mở tiệc chiêu đãi tù trưởng Diệp Lỗ và các thủ lĩnh, Vương tử các bộ lạc khác, sứ giả các nước, đại thần trong triều, hậu cung phi tần và vọng tộc tông thân đều có mặt.Trong cung phái cận vệ đưa Dao Anh đi dự tiệc.Dao Anh mặc một bộ y phục lộng lẫy, được Tạ Thanh nâng lên xe ngựa, lòng bàn tay nắm viên Minh Nguyệt châu thật chặt.




Bình luận

Truyện đang đọc