Tiếng bước chân bình bình bịch bịch, thân binh chạy lên chạy xuống.
Dao Anh quét mắt một vòng xuống dưới lầu, thấy thân vệ Chu Lục Vân mang tới đều đã bị khống chế, buông Chu Lục Vân ra, lấy mấy tấm da dê, mở ra trên trường án.
Chu Lục Vân bị dọa đến hoang mang, thấy nàng buông tay vội xoay người định trốn, vừa vọt ra một bước đã bị thân binh ngăn lại. “Công chúa ba lần bốn lượt muốn gặp mặt công chúa của bọn ta, sao giờ lại vội vã đi đâu?” Thân binh nhe răng cười, ấn Chu Lục Vân ngồi vào chỗ rộng bên cửa sổ.
Dao Anh ngồi đối diện Chu Lục Vân, không thèm ngước mắt, tay phải cầm chủy thủ, tay trái chỉ chỉ tấm da dê, “Cho cô ta xác nhận.”
Thân binh vâng, nâng tay Chu Lục Vân cưỡng ép cô ta ấn dấu tay trên từng tấm giấy da dê. Chu Lục Vân vùng vẫy mấy lần, không thể động đậy, nhìn giấy da dê lưu lại dấu tay mình.
Nhanh như sấm nổ, một mạch đã xong.
Duyên Giác còn chưa kịp hết kinh ngạc, Chu Lục Vân đầy vẻ kinh hoàng, Dao Anh đã rút hết mấy tấm da dê, tỉ mỉ nhìn qua một lần, đưa cho Duyên Giác.
“Công chúa Bắc Nhung muốn thừa dịp đi sứ Vương Đình hãm hại ta, bị thân binh của ta bắt ngay tại chỗ, giấy trắng mực đen, chứng cứ vô cùng xác thực.”
Chu Lục Vân có thể nghe hiểu chút ít tiếng Hồ, nghe vậy, mặt phút chốc trở nên trắng bệch: “Thất Nương, ngươi hãm hại ta!”
Dao Anh cười nhạt, giơ chủy thủ lên, chợt đâm xuống chỗ mu bàn tay Chu Lục Vân đang bị đặt trên trường án.
Sắc đao lẫm liệt, nhanh như chớp lóe.
Chu Lục Vân hồn phi phách tán, kêu thất thanh. Ong một tiếng, chủy thủ đâm sát mu bàn tay Chu Lục Vân, giữ dính tay áo cô ta.
Đôi ngươi Dao Anh hơi móc nghiêng, nhìn thẳng vào cặp mắt đầy sợ hãi của Chu Lục Vân, nhẹ nhàng kéo chủy thủ, mũi đao sắc bén, xé rách ống tay áo cô ta. “Không sai, là ta đang hãm hại ngươi.”
Trong tiếng xoẹt xoẹt lưỡi đao sắc bén xé lớp vải, Dao Anh từng chữ nói, “Ta còn có thể ngay tại đây giết ngươi.”
Chu Lục Vân hồn phi phách tán, cố tự trấn định: “Thất Nương, giờ ta đã là công chúa Bắc Nhung, ngươi mà giết ta, Bắc Nhung sẽ không bỏ qua.”
Dao Anh câu khóe môi: “Ngươi đi sứ Vương Đình, mấy lần dùng danh nghĩa Phúc Khang công chúa cầu kiến ta, ta đồng ý đến đây gặp mặt với Phúc Khang công chúa chứ đâu phải công chúa Bắc Nhung. Chu Lục Vân, ta không phải người Vương Đình, đây cũng đâu phải Vương Tự, không phải dịch xá, ngươi ta chỉ là người quen cũ gặp nhau, ta giết ngươi, chỉ một mình ta chịu trách nhiệm.”
Nàng lại chuyển lời, “Sứ đoàn Bắc Nhung đi sứ nước khác trước giờ có chính sứ, phó sứ, phần lớn là quan viên hay quý tộc tử đệ đảm nhiệm, lần này ngươi đi sứ Vương Đình, Bắc Nhung chẳng phái quan viên xuất thân quý tộc đi cùng, đối với Bắc Nhung chẳng qua ngươi chỉ là một quân cờ, Bắc Nhung tuyệt đối chẳng vì ngươi mà khai chiến với Vương Đình.”
Chu Lục Vân lặng đi một hồi, run giọng nói: “Giết ta, ngươi cũng phải đền mạng, Thất Nương, ngươi điên rồi?”
Ngón tay Dao Anh nhẹ nhàng vuốt ve chủy thủ, nói: “Nếu ta thực sự bị lời của ngươi và cô ngươi đả động, cho rằng ngươi thật sự đến chuộc tội, bù đắp lại cho ta, thì mới là điên.”
Chu Lục Vân cắn cắn môi, mặt trắng xanh.
Dao Anh ngẩng nhìn Duyên Giác: “Thu lại đồ về.”
Trong tay Duyên Giác đang cầm “chứng cứ phạm tội” của Chu Lục Vân khó xử, tiến thoái lưỡng nan.
Vương bảo Văn Chiêu công chúa biết chừng mực, chừng mực là đây sao?!
Có nên ra tay ngăn cản không nhỉ? Nhưng công chúa cũng đâu có đả thương người… Nếu Vương có ở đây, công chúa có khép nép hơn chút không? Hình như công chúa chẳng sợ Vương chút nào…
Duyên Giác ngơ ngác đứng thẳng, trong đầu ngàn người đang đánh nhau, cằm mãi không khép được.
Lúc này, nghe một trận hò hét dưới lầu. Khóe miệng Dao Anh nhẹ vểnh, cầm chủy thủ vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay của Chu Lục Vân: “Ngươi nhìn dưới lầu đi.”
Chu Lục Vân không rét mà run, nhìn xuống dưới, mắt trợn lớn. Bên dưới, thân binh lôi mấy thân vệ của Chu Lục Vân trên tuyết, ấn quỳ xuống, trong đó còn có thân vệ người Hán vừa nãy ra hiệu bằng mắt với Chu Lục Vân, bên cạnh gã một thân binh đã rút đao ra khỏi vỏ, trường đao nhắm ngay người.
Chu Lục Vân run giọng hỏi: “Thất Nương, ngươi muốn làm gì?”
Dao Anh dù bận vẫn ung dung nói: “Ta hỏi ngươi mấy câu, thân vệ của ngươi cũng phải trả lời mấy câu giống vậy, nếu các ngươi trả lời không khớp, chứng tỏ trong các ngươi có kẻ nói dối, ta sẽ chặt từng ngón tay của thân vệ ngươi, chặt sạch rồi, tiếp theo là đến ngươi.”
Hàm răng Chu Lục Vân đánh cầm cập, “Thất Nương, đúng là ta có lỗi với ngươi, nhưng ta thật không phải cố tình hại ngươi! Ta thề với trời, không có ác ý với ngươi! Cô mẫu ta nói, người Vương Đình có thù với người Hán, sẽ không thật lòng đối đãi ngươi, Phật Tử là người tu hành, hết kỳ hạn một năm ngươi sẽ không còn chỗ để đi… Ta là người Hán, ngươi cũng là người Hán, ngươi ta cùng đang ở dị vực, không bằng quên hết ân oán xưa kia… Ngươi từng bị Hải Đô A Lăng cầm tù phải không? Ngươi đừng sợ, Hải Đô A Lăng ngại dượng của ta, chỉ cần dượng ta mở miệng, sau này Hải Đô A Lăng không dám…”
Chu Lục Vân chưa nói dứt lời, Dao Anh đứng dậy, chủy thủ trong tay lướt trên mặt cô ta. Mũi đao lạnh băng tới gần, Chu Lục Vân hoảng sợ lùi ra sau.
Dao Anh cười cười, “Ngươi là người Hán thì ta tin ngươi ngay à? Ta rời Trường An hơn hai năm, người Hán hay người Hồ, đâu cũng có người tốt kẻ xấu. Ta gặp được rất nhiều người thật tốt, cũng đụng không ít kẻ xấu, kết rất nhiều bạn mới. Người nào tốt với ta, dù Hán hay Hồ, ta đều thành tâm đáp lại. Kẻ xấu từng hại ta, ta nhớ được rất rõ ràng.”
Nàng cúi người, sống đao vỗ vỗ mặt Chu Lục Vân. “Chu Lục Vân, nếu như ngươi thật lòng ăn năn, biết mấy năm qua trên người ta đã gặp phải chuyện gì, sẽ không ngốc đến mức nghĩ bằng mấy câu đơn giản là có thể đả động ta.”
Dao Anh nhìn thẳng vào mắt Chu Lục Vân. “Ngươi vốn không thèm phí tâm nghe cảnh ngộ của ta, trong mắt ngươi, ta chỉ là một Tiểu Thất Nương mười bốn tuổi bị ép hòa thân, gặp được một người quen cũ ở Trung Nguyên sẽ khóc sướt mướt, nghe mấy câu bảo đảm đã tiêu tan hết hiềm khích lúc xưa mà cầu xin ngươi với cô ngươi cứu ta thoát khỏi biển khổ phải không?”
Chu Lục Vân không phản bác được.
…
Năm đó, sau khi Lý Đức và Lý Huyền Trinh cứu Chu Lục Vân, luôn nghe theo cô ta, mọi yêu cầu cô ta nói ra đều được thỏa mãn, mọi ăn mặc chi tiêu, cô ta đều có thứ tốt nhất, mọi nữ lang Lý gia đều xếp sau. Lý Dao Anh người yếu nhiều bệnh, bao năm ở lại Kinh Nam cùng với Lý Trọng Kiền, cô ta luôn bận rộn giận dỗi với Lý Huyền Trinh, không biết nhiều về Lý Dao Anh, chỉ nghe nói Thất Nương là một mỹ nhân từ trong trứng nước.
Sau này, Lý Đức từng bước đánh bại cường địch, trở thành bá chủ Trung Nguyên, Lý Dao Anh tuổi càng lớn, danh tiếng xinh đẹp truyền khắp Quan Trung, trên yến hội Chu Lục Vân gặp nàng mấy lần, phát hiện nàng đúng là đẹp như trăng như hoa trong truyền thuyết. Khi đó trong lòng Chu Lục Vân tràn ngập cừu hận đối với Lý gia, cùng không qua lại với Lý Dao Anh.
Đến khi Lý Đức xưng đế, mâu thuẫn giữa Lý Huyền Trinh Lý Trọng Kiền ngày càng sâu, Ngụy Minh đứng đầu đám phụ tá liên tiếp so chiêu với Lý Dao Anh, Chu Lục Vân nhiều lần chứng kiến Lý Huyền Trinh gặp Ngụy Minh cũng vì tranh chấp với Lý Dao Anh. Lúc ấy, cô ta vẫn không có để Thất Nương Lý gia trong lòng.
Sau đó, Chu Lục Vân giận hờn Lý Huyền Trinh, dưới mê hoặc của trung bộc của cô mẫu, đang buồn bực phẫn nộ đồng ý hòa thân rồi đổi ý ngay sau đó, Lý Huyền Trinh và đám phụ tá vì bảo vệ cô ta đã khiến lão tù trưởng bộ lạc Diệp Lỗ trong Pháp hội Phật đản gặp được Lý Dao Anh thiên tư quốc sắc…
Trải qua mọi khó khăn trắc trở, Lý Dao Anh thay Chu Lục Vân hòa thân, Chu Lục Vân thở ra một hơi dài. Tưởng rằng tất cả đã kết thúc.
Lý Huyền Trinh rất hận Tạ Quý phi, với Lý Dao Anh cũng hận thấu xương, đưa con gái kẻ thù thay cô ta xuất giá, vừa vặn nhất tiễn song điêu, cô ta có thể yên tâm thoải mái nhìn Lý Dao Anh gả xa.
Vậy mà, sau khi Lý Dao Anh hòa thân, Lý Huyền Trinh cả ngày xụ mặt, biểu hiện không hề giống như đã báo được đại thù. Chu Lục Vân biết mình sớm nắng chiều mưa, đong đưa không ngừng giữa thù hận và phục quốc đã làm khó Lý Huyền Trinh, chàng ấy tình nguyện dùng thủ đoạn xấu đem em gái mình đẩy vào hố lửa cũng phải giữ mình lại, cô ta cảm động sâu sắc, đến khi Thái Tử Phi Trịnh Bích Ngọc ép cô ta vào Đông cung, cô ta phản kháng vùng vẫy mấy ngày, bắt đầu dao động, nghĩ thầm: Hay cứ vậy đi, Lý Huyền Trinh đã cứu mình, mình không thể báo đáp, đành dùng thân thể trả cho chàng.
Lý Huyền Trinh không có chạm đến cô ta.
Chu Lục Vân khóc suốt cả đêm. Cô ta chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì, Lý Huyền Trinh là kẻ thù, chàng ấy không động vào mình, mình hẳn phải vui mới đúng, bao năm nay không phải vì nỗi hận Lý gia mà không chịu gả cho chàng sao?
Sao đến khi Lý Huyền Trinh tình nguyện ở sương phòng bên cạnh xem binh thư cả đêm cũng không bước vào khuê phòng mình một bước, cô lại lệ rơi đầy mặt?
Sáng hôm sau, Chu Lục Vân giả vờ không có gì, thay bộ đồ mới đi hành lễ với Trịnh Bích Ngọc.
Khi cô ngẩng lên, nhìn thấy trên mặt Trịnh Bích Ngọc không có niềm ghen ghét, chỉ có mỉa mai và đồng tình.
Chu Lục Vân như bị đập một gậy vào đầu, mọi ngụy trang thoáng chốc biến thành trò cười, mắt đỏ bừng, đứng không vững.
Trịnh Bích Ngọc bưng chén trà, lạnh nhạt liếc nàng, trên mặt không hề có vẻ bất ngờ: “Vân Nương, ngươi biết ngươi đã làm sai điều gì không?”
Chu Lục Vân mờ mịt nhìn nàng.
Trịnh Bích Ngọc uống hớp trà, “Ngươi làm sai một chuyện: người thay ngươi đi hòa thân không ai khác, là Thất công chúa.”
Đến khi đến Bắc Nhung đoàn tụ với người thân duy nhất là cô mẫu, Chu Lục Vân thường hay nghĩ đến câu nói này của Thái Tử Phi.
Cô ta không hiểu ý ngoài lời. Thất công chúa thì có gì đặc biệt chứ?
Nghe vị công chúa xinh đẹp này trắc trở rơi vào tay Hải Đô A Lăng bị cầm tù hơn nửa năm, trong lòng Chu Lục Vân ngũ vị tạp trần, lại nghe cô mẫu nói Phật Tử Vương Đình cứu nàng ta, không thèm để ý đến tai tiếng, vì nàng ta mà thông báo các nước, thà bị chỉ trích cũng phải che chở nàng, trong lòng Chu Lục Vân dần hiểu ra.
Thất công chúa đặc biệt ở vẻ đẹp của mình, tù trưởng Diệp Lỗ vừa gặp đã thấy sắc nảy lòng tham, người Bắc Nhung đều biết Hải Đô A Lăng thích chiếm hữu mỹ nhân, hẳn Phật Tử Vương Đình cũng bị sắc đẹp mê hoặc mới phá lệ vì nàng ta.
Cho nên, khi cô mẫu hỏi Chu Lục Vân về tính cách con người của Lý Dao Anh, cô trả lời: “Lý Thất Nương người yếu nhiều bệnh, sống cạnh anh trai từ nhỏ, nuông chiều đến ngang ngược.”
Chu Lục Vân không nói đến chuyện Lý Dao Anh nhìn thấu kế hoạch của Hải Đô A Lăng, phái binh về Trung Nguyên cảnh báo, người Trung Nguyên ai cũng biết hành động vĩ đại của Văn Chiêu công chúa nhưng ở Bắc Nhung, chuyện hiếm ai biết — hiển nhiên, Hải Đô A Lăng không muốn bị người chế nhạo, cố tình che giấu đi.
Cô mẫu trầm ngâm hồi lâu, quyết định để Chu Lục Vân đi Vương Đình gặp Lý Dao Anh một lần, tìm hiểu bí mật giữa nàng ta và Phật Tử. “Phật Tử Vương Đình giữ giới rất nghiêm, các nước đưa tới mỹ nhân, xưa nay hắn ta không nhìn một cái, lại phá lệ nhiều lần vì Lý Thất Nương, hẳn ở Lý Thất nương phải có chỗ khác biệt.”
Thoạt đầu Chu Lục Vân không chịu, vất vả lắm cô ta mới quyết định rời Lý Huyền Trinh, vừa đoàn tụ cùng cô mẫu, không muốn lại bôn ba ngàn dặm đi sứ Vương Đình. Nhưng cô mẫu khăng khăng bảo cô ta đi mới đành đến đây.
…
Dao Anh không nói sai, đúng là Chu Lục Vân không hao tâm tổn trí nghe ngóng mấy năm qua Dao Anh gặp chuyện gì, chỉ nghe đại khái đã suy bụng ta ra bụng người, cho rằng lúc này Dao Anh cô lập bất lực, chắc chắn sẽ đồng ý điều kiện mình đưa ra.
Nhưng mà, còn chưa nói đến điều kiện, mấy lời cô mẫu dạy còn chưa có cơ hội phun ra miệng, Dao Anh vừa gặp đã trở mặt, trực tiếp chụp lấy cô ta.
Dù Chu Lục Vân là công chúa tiền triều, từ nhỏ được nuông chiều, chưa từng chịu khổ sở, vào Lý gia càng sống an nhàn sung sướng, chưa từng bị đối xử thô bạo đến thế, đối diện với một Dao Anh nhỏ tuổi hơn lại vững vàng áp đảo mình, vừa thẹn vừa xấu hổ vừa tức giận, mãi không nói nên lời.
Dao Anh quay người xuống lầu. Duyên Giác vội vàng đuổi theo.
Dao Anh ra hiệu cho cậu đưa tấm da dê ban nãy của Chu Lục Vân điểm chỉ cho thân vệ xem, nói: “Đây là công chúa các ngươi tự thừa nhận.”
Đám thân vệ nhìn qua, vừa sợ vừa giận: Phúc Khang công chúa thật hồ đồ, có được mớ lời khai này, Văn Chiêu công chúa tha hồ càn quấy! Trước khi xuất phát Trưởng công chúa Nghĩa Khánh đã dặn đi dặn lại, Phúc Khang công chúa chẳng nghe lọt tai một câu!
Dao Anh đứng trước bậc thềm, đưa mắt ra hiệu thân binh.
Thân binh kéo thân vệ xuống, trùm vải đen che đầu lên từng người, che mặt, đưa đến mấy gian phòng khác nhau, chỉ để lại mỗi thân vệ người Hán, để Chu Lục Vân có thể nhìn thấy gã chịu tra tấn, sau đó bắt đầu đồng thời vặn hỏi: “Sao Phúc Khang công chúa lại trở thành công chúa Bắc Nhung?”
Cả đám bị bịt mặt, đưa vào các phòng khác nhau, không biết người kia trả lời ra sao, chần chừ chốc lát, thấy vấn đề này không gọi là cơ mật, nhỏ giọng trả lời.
Chờ chúng trả lời xong, thân binh đi đến phòng người trả lời chậm nhất, chém xuống một đao, tiếng kêu thảm thiết trào ra từ trong miệng thân vệ. Một tiếng thét mang đầy đau đớn, đám còn lại mặt không còn chút máu.
Duyên Giác nắm chặt trường đao, do dự không biết có nên tiến lên ngăn cản, Dao Anh nhìn cậu lắc đầu.
Cậu thở dài, thầm nói: Công chúa không giết người… Chỉ đả thương người… Vẫn còn chừng mực nhỉ?
Trên lầu, Chu Lục Vân nhìn thân vệ người Hán quỳ gối trong vườn, lại nghe tiếng hét thảm truyền ra từ phòng bên kia, mặt trắng bệch.
Thân binh tiếp tục vặn hỏi, lần này vừa dứt lời, mấy thân vệ đồng thanh trả lời.
Mấy câu sau đó, giọng thân binh đột nhiên thay đổi, bắt đầu hỏi qua chuyện trưởng công chúa Nghĩa Khánh. Tốc độ trả lời của đám thân vệ rõ ràng chậm lại.
Đợi xong xuôi, một thân binh chạy chậm lên lầu, sau chốc lát, đứng trước cửa sổ, nhìn xuống dưới lắc đầu.
Câu trả lời của Chu Lục Vân và thân vệ không giống.
Thân binh lập tức nhấc đao, giơ tay chém xuống, thân vệ người Hán đau đến lăn lộn ra đất, trên mặt tuyết rơi ra một ngón tay, máu tươi đầy đất.
Mấy thân vệ trong phòng dọa đến run lập cập.
Thân binh lại tiếp tục hỏi.
Trên lầu, Chu Lục Vân nhìn mấy ngón tay đẫm máu trên mặt tuyết, biết Dao Anh vừa rồi không phải đang hù mình, như muốn sụp đổ. “Ngươi muốn hỏi gì thì ta sẽ trả lời hết! Mau dừng tay đi!”
Thân binh nhếch miệng cười.
…
Sau một canh giờ, Dao Anh cầm mấy tờ khai, so sánh qua một chút, giao cho Duyên Giác.
Duyên Giác mặt đầy kinh ngạc thán phục.
Thân vệ đều là người được huấn luyện nghiêm chỉnh, biện pháp so sánh lời khai đối với chúng thật ra không có tác dụng nhiều vì chúng sớm đã luyện tập, nhưng Dao Anh cho thân binh chia nhau từ trên lầu đến dưới lầu thẩm vấn Chu Lục Vân, thân vệ và tạp dịch thô sử, trong ba nhóm người, khi Chu Lục Vân và tạp dịch đưa câu trả lời thân vệ có ra vào, nhìn thấy người trên lầu lần lượt lắc đầu, biết câu trả lời của Chu Lục Vân và chúng không giống, hẳn đã nhận tội, ý chí dần dần dao động, rất nhanh bị phá vỡ phòng tuyến.
Nhưng phạm đại giới là chặt ngón tay thân vệ Bắc Nhung… Nếu Bắc Nhung không buông tha thì Vương Đình cũng không thể bao che công chúa cho tốt…
Duyên Giác lặng lẽ liếc Dao Anh, lòng nặng nề.
Dao Anh lại không việc gì, quay lại trên lầu bảo thân binh thả Chu Lục Vân. Cô ta xụi lơ trên mặt đất, không đứng dậy nổi.
Dao Anh đi đến cạnh cô ta, chủy thủ quét qua gò má: “Chu Lục Vân, ta biết, tới giờ ngươi chưa hề hối hận, vì ngươi thấy mình không hề chủ động gia hại ta. Cho đến giờ ngươi luôn là như thế, dù có bao nhiêu người vô tội bị ngươi tùy hứng mà liên lụy, ngươi cũng sẽ không để ở trong lòng, ngươi luôn cho rằng người khắp thiên hạ đều có lỗi với ngươi.”
Chu Lục Vân cắn chặt môi đỏ.
Tay Dao Anh dùng chút sức. Sống lưng Chu Lục Vân lạnh buốt.
Dao Anh vỗ vỗ mặt của nàng: “Phụ thân ngươi hoang dâm vô đạo, bỏ bê triều chính, hoa mắt ù tai vô năng, sưu cao thuế nặng, khí vận Vương triều Chu thị đã hết, thiên hạ là thiên hạ của toàn dân, không phải của cha ngươi, ngươi lấy thân phận hậu nhân Chu thị nhận ưu đãi, vẫn nhiều lần gây ra sai lầm lớn, có ai thiếu của ngươi cái gì chứ.”
Một nỗi bi phẫn xẹt qua đáy mắt Chu Lục Vân.
Dao Anh ở trên cao nhìn xuống, rũ mắt nhìn cô ta. “Chuyện hòa thân, là chuyện giữa ta và cha con Lý Đức, Lý Huyền Trinh. Còn dây dưa không rõ giữa ngươi và Lý Huyền Trinh, là chuyện của các ngươi.”
Chủy thủ trong tay nàng nhẹ nhàng vuốt một vòng. Sắc lạnh lóe lên, một lọn tóc mai Chu Lục Vân bị chủy thủ cắt đứt, nhẹ nhàng rơi xuống.
Chu Lục Vân run lẩy bẩy.
Dao Anh chậm rãi nói, “Lần này chỉ là cảnh cáo, sau này tốt nhất ngươi cách xa ta chút, đừng dây vào cũng đừng mưu tính lợi dụng ta, nếu không, lần sau ta cắt không phải là một lọn tóc.”
Nàng nói xong, gõ gõ chủy thủ trên trán Chu Lục Vân.
“Đưa Phúc Khang công chúa xuống dưới.”
Chu Lục Vân run mấy lần, bị thân binh xách lên, tiễn ra khỏi lâu.
…
Dao Anh tìm mấy tấm da dê ban nãy Duyên Giác muốn cầm về, ném vào chậu than, thay bó đuốc.
Duyên Giác sững sờ: “Công chúa, sao người đốt đi? Người… không phải người muốn hãm hại công chúa Bắc Nhung à?”
Dao Anh cười nói: “Cậu thật sự nghĩ lời khai kia hữu dụng à? Vừa rồi ta chỉ hù Chu Lục Vân thôi.”
Vừa gặp đã làm khó dễ khiến Chu Lục Vân và mấy thân vệ cô lập, tách khỏi thân vệ, Chu Lục Vân không chịu nổi một đòn. Đợi Chu Lục Vân sụp đổ, mấy thân vệ kia cũng không khó tìm ra sơ hở.
Duyên Giác ngẩn người, lắc đầu bật cười, chợt đáy mắt lướt qua một tia sáng, quay người chạy xuống lầu, lội vào khu đất tuyết phía trước, tìm kiếm trên mặt đất một lúc, thấy mấy ngón tay đẫm máu kia, nhặt lên nhìn kỹ.
Một lát sau, cậu gãi gãi đầu, cười chất phác.
Mấy ngón tay là giả.
Vương nói rất đúng, Văn Chiêu công chúa quả nhiên biết chừng mực.
Lúc này Duyên Giác hoàn toàn thả lỏng trong lòng, chạy lên lầu, ôm quyền nói với Dao Anh: “Công chúa, mấy ngón tay đó người chuẩn bị từ trước ạ?”
Dao Anh gật đầu: “Dù sao chúng cũng là người Bắc Nhung phái tới, thế cục trong thành lúc này rất căng thẳng, ta đả thương sứ đoàn Bắc Nhung lúc này chẳng phải làm khó Phật Tử à? Cậu yên tâm, sứ đoàn Bắc Nhung không bị thương tới một cọng lông tóc, cùng lắm chịu mấy kim, không nội thương cũng không ngoại thương.”
Duyên Giác dở khóc dở cười: Vừa rồi mấy thân vệ kia diễn sâu thê thảm vậy, cậu còn nghĩ bọn chúng thật bị chém đứt ngón tay chứ!
Dao Anh nói: “Cầm mấy bản lời khai này về Vương Tự thôi.”
Duyên Giác dạ, cẩn thận gom về.
(edit chương này khoái ghê, thiệt là “có chừng mực” mà: Chu Lục Vân, nếu như ngươi thật lòng ăn năn, biết mấy năm qua trên người ta đã gặp chuyện gì, sẽ không ngốc đến mức nghĩ bằng mấy câu đơn giản là có thể đả động ta)