NHÂN DUYÊN VỤN VỠ



Nói xong Diệc Thần liền rướn người lên hôn vào mỗi Ngọc Uyển, hai đầu lưỡi bắt đầu thâm nhập vào nhau tiếng chóp chép cứ thế vang vọng khắp căn phòng cả hai đang ở .

Ngọc Uyển sau khi thoát khỏi nụ hôn cuồng nhiệt của Diệc Thần thì mới nhớ ra chỗ này cửa kính cho dù là tầng cao nhất ủa khách sạn thì lỡ có người nhìn thấy thì sao ?

- Anh

đóng rèm vào đi .

Diệc Thần cười nham hiểm vì biết Ngọc Uyển lo sợ điều gì nhưng đây là kính một chiều nhưng anh vẫn có ý muốn ghẹo cô một chút . Không trả lời lại Ngọc Uyển anh liền bế cô ra áp sát với cửa kính và rồi một nụ hôn cuồng nhiệt lại sảy ra, Diệc Thần cứ lao vào người Ngọc Uyển như một con sói đói vì sợ người ngoài nhìn thấy mà Ngọc Uyển cứ co rúm người lại định lật ngược lại vị trí với Diệc Thần nhưng anh biết thừa ý định của cô liền không cho cô thực hiện điều đó .

- Anh ... ... nhỡ bên ngoài nhìn thấy thì sao ?

- Em yên tâm đây là kính một chiều .

Nói i xong Diệc Thần liền bế Ngọc Uyển ngược lại chiếc giường lớn với ga đệm trắng tinh .

- Ước gì ngày nào anh cũng được nhận quà như này nhỉ .

- Chỉ có một lần thôi, bộ anh tính ngày nào cũng cầu hôn em à ?

- Không nhưng ngày nào anh cũng sẽ yêu thương em nhiều hơn ngày hôm trước.

Nói xong Diệc Thần nhanh chóng kéo chiếc quần bé của Ngọc Uyển ra, nơi

đó không một vật gì che chắn trước ánh mắt của Diệc Thần anh không ngần ngại mà cứ thế cúi xuống đặt lưỡi vào đấy .

- Uhm... ... anh ơi đừng ..



......

hức ..

em khó chịu hức

...

...

Ngọc Uyển vì khoái cảm mà oằn người lên, thật không ngờ điều đó còn giúp cho Diệc Thần dễ dàng đưa lưỡi vào trong hơn . Ngọc Uyển bị kích thích ập đến d*m thủy từ trong hang động nhỏ cứ thế chảy ra không ngừng nhưng chưa kịp ra ngoài đã bị Diệc Thần li*m sạch không còn một giọt nào rơi ra ngoài . Vì vừa mới được li*m một chút mà đã lên đ*nh Ngọc Uyển liền bị Diệc Thần trêu chọc .

- Có vẻ như bảo bối nhỏ của anh miệng nói không thích nhưng cơ thể lại đi ngược lại với lời nói nhỉ ?

- Hức ... ... anh trêu em ... ... uhmm

Chưa kịp nói hoàn chình hết câu Ngọc Uyển đã bị Diệc Thần ăn bánh bao nhỏ, hai bánh bao nhỏ trăng ngần một bên được miệng Diệc Thần tận tâm chăm sóc bên kia cũng không được tha bởi bàn tay nghịch ngợm của anh .

- Ước gì nơi này có sữa chảy ra nhỉ.

Vừa mới nhả bánh bao nhỏ ra Diệc Thầ tay vân về hạt đậu cùng với khuôn mặt không hề nghiêm túc nói với Ngọc Uyển .

- Anh nói nhăng nói cuội gì đấy .

- Anh nói thật mà, biết đâu chỉ là một tháng sau chỗ này chúng ta có một tiểu bảo bối thì nơi này sẽ có sữa .

Vừa nói Diệc Thần tay vừa sờ xoạng từ bụng Ngọc Uyển lên bánh bao nhỏ của Ngọc Uyển . Lúc này đây Ngọc Uyển liền nói với Diệc Thần .

- Anh .

- Hum?



- Nằm xuống đi

Không cần biết là Ngọc Uyển dở trò gì chỉ cần là cô nói thì Diệc Thần liền nghe theo . Sau khi Diệc Thần nằm xuống thì Ngọc Uyển mới thực sự dở trò . Cô từ từ cởi chiếc áo sơ mi của anh ra tay sờ xoạng từ trên xuống dưới, cơ bụng của anh thật sự rất đẹp khiến Ngọc Uyển tròn mắt ra nhìn .

- Thích không ? Của em đó .

- Chỉ một mình em được nhìn, được sờ cả người anh đều là quyền sở hữu của em .

Đúng vậy, chỉ có mình em được sở hữu .

Nhận được câu trả lời như mong muốn Ngọc Uyển liền tiếp tục từ từ cở chiếc quần âu trên cơ thể Diệc Thần ra . Cây nấm nhỏ được giải thoát thì liền bật ra trước mắt Ngọc Uyển, cô không thể ngờ thứ to lớn như vậy lại vô số lần vào trong động nhỏ của cô mà hành cô hết một đêm dài được .

Ngọc Uyển nhìn một lát sau đó không ngần ngại mà li*m nhẹ vào đầu nấm, Diệc Thần được bảo bối phục vụ thì liền sung sướng mà khó khăn thở một nhịp . Ngọc Uyển bên dưới lúc li*m m*t lúc thì ngậm hẳn vào trong khiến Diệc Thần vì cơn khoái cảm mà vội đẩy cô ra rồi xuất t*nh .

- Ngọc Uyển à ai dậy em mấy thứ này vậy ?

- Anh không thích sao ?

- Rất thích là đằng khác được rồi anh nằm xuống hưởng thụ tiếp đi .

Sau khi Diệc Thần nằm xuống Ngọc Uyển liền ngồi lên cây nấm nhỏ, ban đầu vì khó khăn đút vào mà cô liền bỏ ra chà sát cả hai, Diệc Thần không kìm được mà thở dốc liên tục . Một hồi như vậy lần này Ngọc Uyển thẳng người ngồi lên từ từ đi xuống nhưng vì cây nấm của Diệc Thần quá to mà Ngọc Uyển khó khăn đi vào . Diệc Thần mất kiên nhẫn liền nhanh chóng giữ eo Ngọc Uyển lại sau đó dí mạnh xuống, cả hai vì sướng mà r*n lên .

- Uhm... ...

Ngọc Uyển vẫn chưa quen với cái kích thước này nên cứ chậm chậm từ từ lên xuống nhưng đối với Diệc Thần đây là một cực hình . Ngay sau đó Diệc Thần liền thay đổi vị trí cả hai sau đó nhanh chóng luân động Ngọc Uyển dưới thân phát ra những âm thanh càng kích thích anh hơn .

- Uhmm....

Diệc Thần như không quan tâm lời nói của Ngọc Uyển mà cứ thế cày cấy trên cơ thể cô cả một đêm dài, b*n không biết bao nhiêu lần vào trong bụng Ngọc Uyển đến mức mà bụng cô sưng lên như mang bầu được vài tháng vậy .

Bình luận

Truyện đang đọc