NHÂN SINH TỪ DÒ MÌN BẮT ĐẦU

Kế đó, Thiếu Hoàng cùng với Duy Hải nhanh chóng bắt tay vào thực hiện tiết mục livestream giới thiệu “Flappy Bird”, với Dương Khoa ngồi ở một bên vừa thu lại vừa theo dõi tình hình. Do bỏ bê livestream lâu ngày nên lúc đầu hai người trò chuyện có chút không tự nhiên, người tung người hứng khá là lỗi nhịp.

Nhưng rồi rất nhanh chóng hai người đã kịp thời điều chỉnh lại, Duy Hải ngày càng có vẻ điềm đạm tỉnh táo trong khi Thiếu Hoàng bắt đầu dùng ngôn từ hoa mỹ chọc cười khán giả. Vì bản thân trò chơi “Flappy Bird” khá là đơn giản, không có nhiều thứ để trình bày nên chỉ sau vài phút giới thiệu khái quát hai người bắt đầu đi vào tiết mục tấu hài theo như kế hoạch đã định.

“... Vâng, và trong phần tiếp theo của buổi giới thiệu “Flappy Bird” ngày hôm nay anh Hoàng ngồi cạnh tôi đây sẽ tiến hành trải nghiệm trò chơi để các bạn khán giả có được cái nhìn chi tiết và khách quan nhất. Anh Hoàng đã sẵn sàng chưa?” 

“Ui xời, tôi sinh ra là để sẵn sàng rồi anh Hải ạ. Cũng phải nói thêm các vị khán giả theo dõi buổi livestream của Ninja Studio ngày hôm nay là những người vô cùng may mắn, bởi vì ngay bây giờ các vị sẽ được chứng kiến tôi – game thủ tài năng bậc nhất nơi đây trình diễn tài nghệ chơi game phi thường qua trò chơi thú vị này.”

“Để cho các vị khán giả đỡ hoang mang thì đó chỉ là danh hiệu anh Hoàng đây tự phong mà thôi. (cười)”

“Và không để mất thời gian thêm nữa, ngay bây giờ tôi xin được bắt đầu hành trình trải nghiệm “Flappy Bird” – xuất phẩm mới nhất của Ninja Studio. Lét sờ gôôô ố ối ối quên mất ấn vào là chơi luôn ạ!”

Thành tích tức cười “Chưa bay đã gãy cánh” lại hiện lên, Thiếu Hoàng ngồi lặng yên ngắm màn hình vài giây rồi chợt đổi giọng nghiêm túc: ”... Lại lại, ván vừa rồi không tính nhé mọi người, vì tôi mải dẫn chương trình quá nên hơi mất tập trung tý thôi. Lần này mới là chơi thật đây nè.”

Mười phút sau.

“Ui xời ơi quá đơn giản. Đấy các bạn thấy chưa, chỉ cần bỏ ra vài phút quen thuộc thao tác một cái là có thể vô tư điều khiển chim chóc bay lên lượn xuống đúng theo ý mình ngay. Trò này về cơ bản là dễ.... FUC*!!!” Tiếng chửi thề kèm theo tiếng vỗ bàn đánh “Rầm” một cái vang lên cùng lúc.

Thêm mười phút nữa.

“Lên là lên là lên. Ôi không không xuống xuống xuống, ok ngon rồi. Khoảng trống ở giữa thì đơn giản.... CÁI GÌ NỮA VẬY? Bấm rất là mạnh rồi mà nó nhảy lên có tý ạ sợ thật!... Hay là bị mồ hôi tay nhỉ, các bạn ơi chờ tý mình phải lau mồ hôi tay đã. Điện thoại cầm lâu quá nên tay ra mồ hôi bấm không nhạy.”

Những phút cuối cùng của buổi livestream.

“Mấu chốt khi chơi trò chơi này là các bạn phải thật bình tĩnh không được cay cú. Các cụ dạy rồi nóng giận là mất khôn, cứ thoải mái tự nhiên kiểu gì cũng sẽ được điểm cao.... ỐI GIỜI ÔÔIII TÔI TRƯỢT TAY Ạ ĐIÊN THẾ CHỨ LỊ! Tý nữa thì phá được kỷ lục 10 điểm rồi!”

Trải qua nửa tiếng vừa chơi vừa chém gió kinh thiên động địa, Thiếu Hoàng chốt lại màn tấu hài của mình bằng một pha trượt tay cực kỳ bài bản, khiến cho con chim va đầu vào bụi tre rồi ngã lăn quay xuống đất. Nắm đấm giơ lên không trung vung vẩy một hồi rồi hạ xuống, bằng vẻ mặt xa xăm anh thở dài dí sát micro vào miệng cất giọng buồn bã: 

“Không được rồi các bạn ạ, hôm nay có lẽ mình phải dừng ở đây thôi. Này ông trời, nếu ông có nghe thấy những lời này thì xin chúc mừng, ông vừa mới phá hỏng niềm đam mê trò chơi của một thanh niên Việt Nam tài tuấn rồi đấy.”

“Diễn sâu quá, ông anh này không đi làm diễn viên tấu hài đúng là phí phạm tài năng.” Ngồi bên cạnh nghe thấy lời này thiếu chút nữa Dương Khoa phì cười thành tiếng. Cầm lấy bút hắn nhanh chóng ghi lại giây phút cụ thể của khoảnh khắc vừa rồi để lát nữa cắt ghép cho tiện, trong lòng bồi thêm nếu kiếm được quả nhạc buồn lồng vào đây thì đúng là hết ý.

“Vâng vậy là anh Hoàng đây đã đầu hàng rồi các bạn ạ. Khá đáng tiếc, thế nhưng hy vọng là qua những giây phút ngắn ngủi vừa rồi các bạn đã có được cái nhìn toàn diện về trò chơi “Flappy Bird” của Ninja Studio. Và màn trải nghiệm của Hoàng cũng đã khép lại nội dung của buổi livestream ngày hôm nay, thay mặt Ninja Studio mình xin được cảm ơn các bạn khán giả đã quan tâm theo dõi. Các bạn cũng đừng quên truy cập vào trang chủ của Ninja Studio cũng như những trang mạng xã hội liên kết khác để đón đọc những tin tức mới nhất các bạn nhé.” Thấy đã đến giờ, Duy Hải nói lời chào tạm biệt rồi tháo tai nghe xuống tắt kênh livestream đi. Mà chỉ chờ có thể Thiếu Hoàng cũng lập tức tươi tỉnh trở lại:

“Đó, chú Khoa giúp bọn anh cắt ghép rồi gửi cho chị Liễu xem nhé. Giờ anh phải đi luôn đây.” Đoạn Thiếu Hoàng thu dọn đồ đạc cất hết vào trong túi rồi đeo lên vai chạy một mạch ra cửa, bộ dạng trông có vẻ vội vã vô cùng.

“Ok, chào anh.... Chưa gì đã chạy mất rồi.” Dương Khoa lắc đầu quay sang phía Duy Hải: “Ông anh Hoàng này diễn kinh thật đấy anh nhỉ, nếu trước đó không biết ông ấy đã từng chơi “Flappy Bird” được 30 điểm thì em cũng không nghĩ quả trượt tay vừa rồi là cố ý đâu.”

“Ừ, trông cứ như thật ấy. Thế tính hình khán giả theo dõi livestream ra sao hả chú?”

“Im ắng lắm anh ạ, lâu rồi mình không livestream với cả không thông báo trước nên chỉ có tầm 50 - 60 khán giả theo dõi thôi. Lời bình luận nhắn lại cũng không có gì đáng để lưu tâm cả.”

“Thôi thế là được rồi, dù sao thì mình livestream cho nó có không khí thôi. Cái quan trọng nhất vẫn là clip, chú chịu khó cắt ghép tử tế một chút là được.” Duy Hải gật đầu đứng lên: “Thôi anh cũng phải đi đây, hẹn tuần sau lại gặp chú nhé.”

“Bye bye anh, hẹn tuần sau gặp.”

Chờ cho Duy Hải đi khuất, Dương Khoa mới mở đoạn livestream vừa thu lại xem từ đầu đến cuối một lượt để cắt ra những khoảnh khắc hài hước nhất. Sau khi chọn được khoảng mười đoạn ưng ý, hắn nối chúng lại với nhau rồi bắt đầu lồng ghép thêm một số bài nhạc cũng như hiệu ứng phù hợp vào trong để tăng thêm tính gây cười của clip.

“Ban nãy mấy anh em đến đây livestream chưa thế Khoa?” Tầm gần trưa, Liễu xách theo túi đồ đi xuống dưới lầu. Trông thấy Dương Khoa đang ngồi xem lại đoạn clip đã cắt ghép xong xuôi hết thảy cô lên tiếng hỏi han.

“Đến rồi chị ạ. Em cũng vừa mới làm xong đoạn clip mấy ông ấy chơi “Flappy Bird” nè, chị xem thử giúp em xem thế này đã được chưa?”

“Em gửi vào hòm thư đi, lát nữa chị về xem sau. Bây giờ chị phải tranh thủ sang SmileIndie ký kết nốt một ít giấy tờ bên chỗ anh Tịch đã, với cả sau buổi trưa nay thì chị chính thức là người tự do rồi đấy Khoa.”

“Tuyệt vời.” Dương Khoa giơ lên ngón tay cái: “Xong rồi chị về đây ta đi ăn mừng một phen nhé.”

“E là không được, chị cũng hẹn mấy anh em thân thiết bên kia đi ăn một bữa chia tay rồi. Để tuần sau đi Khoa.” Liễu mỉm cười xách túi định đi, thế nhưng mới được hai bước chân sực nhớ ra điều gì đó cô chợt quay lại: “À phải rồi Khoa ơi, sáng nay chị thấy có chuyện này hơi lạ.”

“Chuyện gì thế chị?”

“Tại diễn đàn zoV lẫn một số diễn đàn thảo luận trò chơi trong nước đang rộ lên một loạt bài viết thuộc dạng spam với nội dung liên quan tới trò chơi “Flappy Bird” của em. Có phải em vừa thuê một ai đó đứng ra tuyên truyền trò chơi không?

“Làm gì có? Công việc tuyên truyền quảng bá trò chơi em giao hết cho bên chị rồi mà, em có còn nhúng tay vào bất cứ việc gì liên quan đến nó nữa đâu?” 

“Chị cũng nghĩ thế cho nên mới bảo lạ. Bởi vì những bài viết này đều có điểm chung là khen ngợi trò chơi của em, hơn nữa cái cách thể hiện của nó cũng... có vẻ không bình thường.”

“Không bình thường như thế nào hả chị?”

“Tâng bốc trò chơi của em một cách quá đáng, cứ như nó là chuẩn bị giật giải "Trò chơi của năm" ấy. Chị chơi qua trò này của em rồi nên chị biết thực lực của nó tới đâu chứ, thật lòng mà nói không bị cư dân người ta chửi bới một trận đã là phúc lắm rồi chứ đừng nói đến khen ngợi tung hô như thế này.”

“Làm gì đến nỗi đấy, chị cứ nói quá lên.”

“Thôi đi, đến em Thủy nhà chị đây lành tính như thế mà chơi trò của em không được lấy mười phút. Hôm qua cũng là lần đầu tiên trong đời chị thấy nó chửi tục luôn.”

“Nghiêm trọng thế cơ à.” Dương Khoa đưa tay vân vê cằm suy nghĩ: “Cơ mà chị nói cũng đúng, trò này của em nó đúng là chưa đạt đến cái tầm được người người khen ngợi đâu. Trong chuyện này chắc chắn là có gì đó bất thường.”

“Cho nên chị mới hỏi xem liệu có phải em là người đứng sau việc rải tin bài thế này không.” Liếc mắt nhìn đồng hồ thấy đã muộn Liễu vội chốt lại: “Thôi để chị đi đã không có muộn, chiều nay chị sẽ xem xét chuyện này sau.”

“Ok, bye bye chị.”

...

Hoàn thành xong công việc bên lề, Dương Khoa rốt cuộc cũng có thể yên tâm ngồi hoàn thành nốt những màn chơi còn sót lại của phần chơi “Foil Box” – phần chơi thứ ba của trò chơi “Cut the Rope” và cũng là hạng mục cuối cùng của dự án lần này.

“Bẫy điện sẽ được đặt khởi điểm ở đây, sau đó nó chạy lên chạy xuống trong một khoảng như thế này.... Ok, vậy là xong rồi.” Cuối buổi chiều, dáng vẻ có chút mệt mỏi Dương Khoa cố gắng đặt nốt chiếc bẫy điện vào đúng vị trí trên màn hình. Sau đó, thấy không còn vấn đề gì nữa hắn lưu màn chơi lại rồi mở ra chơi thử để xem mọi thứ vận hành ra sao, một phần cũng là để thư giãn một chút.

Cắt sợi dây treo viên kẹo để nó rơi vào màng bong bóng, Dương Khoa cẩn thận dùng đệm khí đẩy nó xuống dưới bám sát theo chiếc bẫy điện đang từ từ di chuyển để ăn được ngôi sao nằm gần đáy hộp. Ăn xong ngôi sao, hắn thả tay cho viên kẹo nổi lên trên, không quên thổi viên kẹo bay chếch sang trái rồi bấm vỡ màng bong bóng bao quanh. Tức thì viên kẹo rơi tự do thẳng vào cái mồm đang há to của con thú “Om Nom”.

“Yes, hoàn mỹ.” Trông thấy ba ngôi sao mỹ mãn hiện lên Dương Khoa hài lòng ra mặt. Cảm thấy không còn gì để làm nữa, hắn tắt trò chơi đi rồi sao chép lại một bản đem cất riêng vào một thư mục khác trong máy. Xong xuôi đâu đó hắn mới đóng mã nguồn trò chơi lại để chuẩn bị đăng tải lên trên trang chủ Ninja Studio.

Vậy là, trải qua ba ngày làm việc miệt mài cuối cùng Dương Khoa cũng đã hoàn thành dự án phụ của bản thân trong năm nay. “Cut the Rope” đã được hoàn thành sơ bộ và có thể chơi được ba phần chơi đầu tiên với 75 màn chơi tất cả.

“Có chút sơ sài, nhưng hiện tại mình chỉ có thể tạm thời thiết kế được từng ấy màn thôi. Sau này có thời gian rảnh rỗi mình sẽ từ từ thiết kế nốt những phần chơi phía sau rồi cập nhật luôn vào cái file trò chơi sao chép kia. Còn bây giờ... thôi hôm nay đến đây nghỉ được rồi. Mà hình như chị Liễu chưa thấy về thì phải, lên xem sao đã.” Ngắm nhìn kim giờ trên đồng hồ nhích dần đến con số 5, hắn tắt đi máy tính rồi vươn vai đứng dậy bước chân lên gác.

Bình luận

Truyện đang đọc