NHÂN SINH TỪ DÒ MÌN BẮT ĐẦU

Đầu buổi chiều.

“… Và đó là phương án trao đổi thay thế mà công ty có thể đáp ứng các vị. Mong các vị cho biết ý kiến.” Sau khi hai bên ngồi lại vào bàn đàm phán, người phó phòng kế hoạch tên Ngọc ngay lập tức thay mặt cho đội ngũ phía Navigame phát biểu trước tiên. Theo đó, người này biểu thị công ty vô cùng hoan nghênh cuộc hợp tác lần này, thế nhưng điều khoản trao đổi thứ hai mà Thu Lan đã đưa ra để thảo luận ban sáng sẽ bị gạt bỏ để thay bằng điều khoản mới phù hợp hơn. Về phần nội dung cụ thể của điều khoản mới thì tất nhiên là nó dựa theo ý kiến đã thống nhất trước đó của đội ngũ quản lý Navigame và hoàn toàn nằm trong dự liệu của Thu Lan.

“… Xin các vị cho chúng tôi một vài phút để hội ý.” Nghe đối phương trình bày xong, Thu Lan cáo lỗi một câu rồi quay về phía Dương Khoa thì thầm một điều gì đó. Chỉ thấy vẻ mặt của Dương Khoa sau khi nghe xong ngay lập tức biến đổi, hắn quay lại nhìn Thu Lan bằng ánh mắt đầy bất mãn.

Kế đó, không biết Dương Khoa đáp lại thế nào mà Thu Lan cũng tỏ vẻ không hài lòng. Cô khẽ liếc về phía đội ngũ Navigame một cái rồi quay người đối mặt với hắn, vừa thì thầm cô vừa giơ tay làm động tác trông rất hùng hồn, chắc là để nhấn mạnh cho quan điểm của mình. Dương Khoa tất nhiên là cũng không chịu kém cạnh, chẳng mấy chốc cảnh hai người vừa múa may vừa lẩm bẩm những câu không ai nghe rõ hiện ra trước mắt đội ngũ Navigame. 

“... Thế kia chắc là lục đục nội bộ rồi anh Khải ạ.”

“Ừ, chung quy cũng chỉ là trẻ con thôi mà. Xem ra Nghĩa bị lừa rồi, cậu bé kia vẫn là người nắm trong tay thực quyền chứ chẳng phải cô gái ngồi cạnh đâu. Trăm phần trăm cái yêu cầu chia sẻ nguồn nhân lực là do cậu ta nghĩ ra.”

“Em biết mà, làm gì có chuyện sếp lớn mà lại không nắm được thông tin chứ.”

“Cố gắng chờ thêm chút nữa xem sao.... Với cả các em thấy cô gái kia thế nào? Anh thì thấy được đấy, có thể dựa trên yêu cầu viển vông ấy một mình đàm phán với chúng ta cả buổi đã là không tệ rồi.”

“Em cũng thấy cô bé Lan này có chút bản lĩnh, tuổi còn trẻ mà đã dám đảm nhận vai trò quản lý. Vào cái tuổi ấy còn lâu em mới làm được như thế.”

“Ha ha, không ngờ cuối cùng cũng có người khiến chị Ngọc phải nể phục cơ đấy!”

“Nể phục gì chứ? Đó chỉ là đánh giá khách quan thôi.”

Thấy Dương Khoa và Thu Lan bắt đầu xích mích, trong lòng các thành viên bên phía Navigame cũng cảm thấy yên tâm phần nào. Chung quy đối phương vẫn còn trẻ quá, chưa va chạm nhiều thì làm sao có thể ngang hàng với những con cáo giá lăn lộn xã hội cả chục năm như họ được? Thế là họ quay sang tán gẫu với nhau trong lúc chờ đợi kết quả tranh luận của hai người, ai nấy trông đều có vẻ ung dung như thể cuộc đàm phán này đã nắm chắc trong tay.

Thế nhưng, bởi vì khoảng cách giữa hai bên quá xa nên các thành viên bên phía Navigame đã không nghe thấy những lời thì thầm của Dương Khoa và Thu Lan. Cho nên bọn họ không biết rằng những cử chỉ và điệu bộ gay gắt trước mặt họ đều là giả dối, thực chất hai thành viên của Ninja Studio đang diễn kịch cho họ xem.

Và dưới đây là nguyên văn lời thoại của vở kịch:

“Đấy em thấy chưa, đúng như dự liệu của chị luôn!”

“Chị giỏi quá! Tối nay em phải khao chị một bữa ra trò mới được!”

“(Liếc mắt) Tối nay thì không được. Để hôm khác đi, hôm nay chị có hẹn rồi.”

“Hẹn bạn trai phải không?”

“Gái, chị Uyên nhà em đó.”

“Trời ui lại chị Uyên! Bao giờ chị mới chịu yêu đương vậy? Em đây 19 tuổi đã có bạn gái xinh xắn dễ thương rồi nè, chị cũng 23 tuổi rồi phải yêu đương dần đi chứ?”

“Thôi đi, chị đây còn đang phải còng cả lưng gồng gánh phòng làm việc của em thì lấy đâu ra thời gian để yêu đương?”

“Chị cứ thoải mái đề xuất, em sẵn sàng đặc cách cho chị nghỉ vài ngày để đi kiếm người yêu ngay!”

“Rồi những hôm sau chị phải làm việc bù phải không? Thôi, chả dại.”

Bằng nét mặt cau có và cử chỉ quyết liệt, hai người cứ thế nói thầm vào tai nhau những câu chuyện vẩn vơ đời thường. Mãi cho tới khi thoáng thấy vẻ mất kiên nhẫn hiện lên trên khuôn mặt những người đối diện, Dương Khoa mới tỏ vẻ bình tĩnh hết mức có thể quay người ngồi lại ngay ngắn. Mà Thu Lan thì sau khi kết thúc cuộc hội ý cô với lấy cuốn sổ cùng cây bút đặt ở trước mặt ghi chép thật nhanh thứ gì đó.

“Vậy ý kiến của bên phía Ninja Studio là?...” Trông thấy cảnh này Vương Khải bèn lên tiếng.

“… Về cơ bản, Ninja Studio đồng ý làm ra nhượng bộ. Với điều kiện là các vị phải đảm bảo thực hiện đúng như những gì đã hứa hẹn ban nãy.” Gấp quyển sổ lại, Thu Lan làm ra vẻ khó khăn chấp thuận điều khoản mới mà Navigame vừa đưa ra.

“Chuyện đó là lẽ đương nhiên. Một khi chúng ta đã là đối tác của nhau rồi thì giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm. Navigame sẽ tận tình giúp đỡ các vị trong việc xây dựng nền móng của mình để sớm ngày phát triển lớn mạnh.” Vương Khải không chút do dự rót lời đường mật vào tai Thu Lan.

“Vậy thì, Ninja Studio đồng ý hợp tác với Navigame phát triển hạng mục dự án “Điểm chết”.” Thu Lan gật đầu chốt lại cuộc đàm phán bằng lời tuyên bố đồng ý hợp tác.

“Tốt lắm, em Ngọc soạn thảo hợp đồng luôn đi.”

Chuyện tiếp sau đó diễn ra vô cùng thuận lợi. Bên Navigame soạn ra hợp đồng với những điều khoản đã được thỏa thuận từ trước, hai bên bàn bạc với nhau thêm một số chi tiết bên lề rồi cùng nhau ký tên.

“Hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ. Đây là thứ các vị cần, sau khi xem xét xong nếu có khúc mắc gì nữa xin đừng ngại liên hệ với Ninja Studio. Ngoài ra, nếu quý công ty cảm thấy cần thiết thì trong tương lai tôi có thể dành ra một chút thời gian để hỗ trợ công tác phát triển, áp dụng ý tưởng và nghiệm thu thành quả.” Sau khi nhận lấy hợp đồng cùng bắt tay với Vương Khải¸ Dương Khoa lôi ra một phong bao chứa đựng giấy tờ đưa lại cho ông.

“Được vậy thì tốt quá rồi, thay mặt Navigame tôi xin được chân thành cảm ơn cậu.”

“Không dám, hai bên là đối tác của nhau nên đó là trách nhiệm của chúng tôi. Giờ thì chúng tôi xin được phép cáo từ.” Đưa bản hợp đồng cho Thu Lan cất đi, Dương Khoa nhã nhặn nói lời tạm biệt.

“Ồ, các em đi luôn à? Sao không ở lại đây thêm chút nữa, bây giờ còn sớm mà? Bọn anh đang định tổ chức tiệc chào mừng hai bên chính thức hợp tác đây.” Trung thấy Dương Khoa muốn rời đi bèn tiến tới níu kéo.

“Cảm ơn anh, nhưng hôm nay bọn em còn có chút chuyện cần phải giải quyết gấp tại nơi làm việc. Mong mọi người thông cảm, ngành nghề dịch vụ thế này bận rộn mà.” Dương Khoa lại khéo léo từ chối như một thói quen.

“Vậy à, tiếc quá nhỉ.” Nghĩa cũng tiến tới bày tỏ sự tiếc nuối, nhưng trong thân tâm anh thì lại cho rằng Dương Khoa đây chỉ là đang hờn dỗi mà thôi. Có lẽ cậu ta vẫn chưa thể tiếp nhận được kết quả cuộc đàm phán hợp tác vừa rồi.

“Đúng vậy, cho nên để khi khác anh nhé. Một lần nữa xin được cảm ơn mọi người vì đã dành thời gian tiếp đón.” Dương Khoa lần lượt bắt tay với từng thành viên bên phía Navigame trước khi rời khỏi toà cao ốc. Trèo lên xe taxi ra về, hắn cùng với Thu Lan tổng kết lại những gì vừa mới trải qua:

“Hợp đồng không có vấn đề gì nữa chứ chị?”

“Không, mà cái này em hỏi chục lần rồi đấy.” 

“Hỏi cho chắc mà. Thế bao giờ thì chị cho chị Ly sang bên đó học hỏi người ta?”

“Càng sớm càng tốt.”

“Vậy công việc của chị ấy thì ai phụ trách?”

“Tú và chị sẽ lo liệu, em yên chí.”

“Thế còn biểu hiện của em hôm nay thế nào?”

“Tạm được.”

“Tạm được? Diễn xuất đạt tượng vàng ốt sờ ca mà trong mắt chị chỉ là tạm được thôi à?”

“Mâm xôi vàng thì có. Đoạn chị em mình quay ra cãi nhau trông em khoa trương bỏ xừ, may mà bên kia không nghi ngờ gì đấy. Chị đã dặn từ trưa là phải tự nhiên hết mức rồi mà chả nghe chị.”

“Chị Lan khó tính thế!”

“Có sao thì chị nói vậy chứ khó tính cái gì?” Thu Lan bĩu môi một cái rồi chuyển sang chuyện khác: “À này, đợt tới chị định gặp chị Chi nhà em để thảo luận về chuyện thuê trụ sở làm việc mới đấy, về nhà đánh tiếng trước đi nhé.”

“Tối nay chị đi chơi với chị Uyên cơ mà? Sao không bảo chị ấy luôn đi còn vòng qua em làm gì?”

“Chị Uyên nhà em hình như dạo này đang buồn bực chuyện gì đó nên chị không muốn nhắc đến công việc, chứ không thì chị đã chẳng nhờ em.”

“... Ờ, em cũng thấy dạo này bà ấy là lạ. Ok, thế để tý nữa em nhắn chị Chi.”

“Thêm nữa, chị vừa mới chốt lại kế hoạch mở rộng quy mô thành viên của bộ phận văn phòng như thế này, em nghe cho chị xem....”

“Thôi khỏi, nhức đầu lắm. Mấy chuyện ấy chị cứ xem thế nào….”

“... Mà làm thôi.”

“... Chị ngày càng….”

“Hiểu ý của em rồi đấy.”

“… Quả này nhất định phải đập tay thôi chị Lan!” Dương Khoa mặt cười hơn hớn giơ cao cánh tay, bà chị này ngày càng “hợp cạ” với bản thân hắn rồi đấy!

“Chỉ thế là nhanh thôi!” Thu Lan khẽ gắt, nhưng rồi cô cũng miễn cưỡng giơ tay mình lên đập vào tay của Dương Khoa.



Một tiếng sau, tại đại bản doanh Navigame.

“… Sếp ơi, hay là sếp cứ về trước đi ạ. Có gì em sẽ bảo mấy đứa kia thông báo lại kết quả cho sếp sau.” Liếc mắt nhìn đồng hồ Phát quay sang khuyên Vương Khải ra về. Sau khi đàm phán xong, có được thứ mình cần Trung và Nghĩa xin phép mọi người rồi nhanh chóng chạy xuống phòng Game Tester tập hợp đội ngũ nhân viên cấp dưới để cùng nhau đánh giá. Về phần người phó phòng kế hoạch tên Ngọc thì rời đi vì có chút việc phải giải quyết ngay trong ngày, thế là trong phòng họp chỉ còn lại hai người ngồi chờ kết quả đánh giá tính khả thi của ý tưởng Dương Khoa vừa cung cấp. 

“Không sao đâu, hôm nay anh cũng không có việc gì cả nên không cần phải vội.... Mà hay là ta xuống dưới phòng Game Tester xem mấy anh em làm việc ra sao đi Phát.” Vương Khải xua tay tỏ vẻ không sao cả, sao đó ông chợt đề xuất ý kiến xuống tận nơi làm việc của các anh em để nắm bắt tình hình. 

Sếp đã mở lời thì dĩ nhiên là không thể cự tuyệt, thế là Phát nhanh chóng tháp tùng người phó giám đốc già đi xuống phòng Game Tester. Hiện tại nơi này đã có vẻ đông đúc hơn so với ban sáng, nhất là ở phía góc phòng đang có một đống người đứng ngồi lố nhố đang châu đầu vào nhau theo dõi một thứ gì đó.

“Tuyệt diệu!”

Cảnh tượng khác thường đập vào mắt, hai người tò mò tiến lại gần thì thấy một nhân viên trong đội thiết kế trò chơi vỗ đùi đen đét. Kế đó người này quay sang phía Trung nói tiếp: “Chế độ này tuyệt lắm anh ạ! Nếu có thể hệ thống lại sao cho bài bản thì có lẽ nó sẽ trở thành trào lưu, hay thậm chí là thay thế chế độ đặt bom trong các giải thi đấu cũng nên!”

“Sao, chế độ gì mà hay thế?” Vương Khải trông thấy vẻ hưng phấn của người nhân viên cấp dưới không nhịn được lên tiếng hỏi thăm.

“A, chào sếp Khải.” Đội ngũ nhân viên rối rít chào sếp mình, còn Trung thì tỏ vẻ áy náy:

“Chào sếp ạ. Xin lỗi vì đã bắt sếp phải chờ lâu, bọn em vẫn đang phân tích ý tưởng mà cậu Khoa cung cấp....”

“Không sao.” Vương Khải xua tay kéo ghế ngồi xuống: “Thế các em phân tích được những gì rồi?”

“Dạ thưa sếp, Cậu Khoa lần này cung cấp cho chúng ta ý tưởng liên quan đến ba khía cạnh của “Điểm chết”. Khía cạnh thứ nhất là về nhân vật, thứ hai là về cửa hàng và thứ ba là về chế độ chơi.” Trung đứng ra đại diện cho đội ngũ lên tiếng trình bày.

“Trình bày từng thứ một đi.”

“Vâng. Đầu tiên là khía cạnh nhân vật. Dương Khoa đưa ra ý kiến là chúng ta nên mạnh dạn xóa bỏ những lớp nhân vật không phù hợp như y sĩ, công binh vân vân..., chỉ nên giữ lại ba lớp nhân vật hạch tâm là Point man, Rifle Man, và Sniper. Point man sử dụng những loại súng ống có uy lực mạnh trong tầm gần như shotgun hay tiểu liên, Rifle Man sử dụng súng trường có tầm bắn xa như dòng M4 hay AK và Sniper sử dụng súng ngắm.”

“Vì sao cậu ta lại muốn phân chia như vậy?”

“Theo chú thích thì là để đảm bảo tính phù hợp và cân bằng trong tranh tài ạ. Mỗi lớp nhân vật sẽ có thế mạnh với từng khoảng cách khác nhau cũng như từng trường hợp khác nhau, đảm bảo không có lớp nhân vật nào quá vượt trội cũng như quá “phế” trong thi đấu.”

“Còn gì nữa không?”

“Dạ còn. Ba lớp nhân vật này có một hệ thống cấp độ mô phỏng theo quân hàm ngoài đời thực và sẽ được tăng một chút ít sức mạnh mỗi khi “lên lon”, nhằm mục đích khuyến khích người chơi cày cuốc. Ngoài ra cậu ấy còn ghi thêm người chơi khi xếp đội có thể tự do lựa chọn lớp nhân vật để chuẩn bị chinh chiến, đồng thời tùy từng chế độ chơi mà người chơi có thể thay đổi lớp nhân vật giữa chừng cho phù hợp với tình huống đang gặp phải. Theo bọn em phân tích thì tính năng này cực kỳ tuyệt vời nếu đem áp dụng vào những chế độ có nhịp điệu nhanh như Deathmatch hay Free For All.”

“... Rất tốt, tiếp tục.” Nghe tới đây Vương Khải cũng bắt đầu mường tượng ra trong đầu cảnh người chơi thi đấu một cách đầy biến ảo và khó đoán trước. Hứng thú trỗi dậy, ông bèn đưa tay ra hiệu cho Trung nói tiếp.

Bình luận

Truyện đang đọc