NHÂN SINH TỪ DÒ MÌN BẮT ĐẦU

"Ra vậy, em cũng đang thấy lạ là làm sao súng ống lại rơi đầy đất thế."

Liếc mắt nhìn qua đống súng ống đủ mọi thể loại kích cỡ tràn ngập sân chơi Dương Khoa gật đầu nhắc nhở: "Cơ mà sau này khóa cố định hệ thống đổi súng các anh đừng quên chừa lại vũ khí cận chiến cho người chơi tự do chuyển đổi qua lại nhé. Vì khả năng vẫn sẽ có trường hợp người chơi bắn hết sạch đạn khẩu súng đang cầm và muốn đổi sang vũ khí khác giết địch, mặc dù xác suất thấp thôi nhưng vẫn phải dự phòng."

"Có, slot vũ khí cận chiến của người chơi bọn anh không động vào đâu em yên chí. Đằng nào về cuối trận cái "búa đồ chơi" cũng sẽ xuất hiện ở slot đấy mà, muốn khóa cũng chẳng được."

"Hẳn là "búa đồ chơi"…. Ơ từ từ, tức là khi lên đến cấp độ cuối các anh đẩy luôn slot vũ khí hiện tại của người chơi sang slot vũ khí cận chiến đấy à?" Nghe Trung nói hết câu đôi lông mày của Dương Khoa đột nhiên hơi nhíu, chi tiết đẩy vũ khí "tối thượng" vào slot "dao kéo" mặc định này đâu có trong bản thảo hắn gửi cho Navigame? Đối phương tự ý đưa vào?

"Ừ. Vì nếu không làm thế mà cứ giữ nguyên khi leo lên đến cấp độ cuối người chơi sẽ có hai món vũ khí cận chiến trông khá là ngốc nghếch. Chưa kể một món kết thúc được trận đấu một món thì không, hai thứ đặt cạnh nhau còn dễ gây nhầm lẫn nữa. Tốt nhất là lược bỏ bớt một thứ luôn từ đầu cho đỡ rắc rối."

"(Gật gù) Khá lắm. Sơ suất to tướng vậy mà em không nhận ra đấy, các anh đúng là chu đáo."

"Quá khen quá khen. ( ̄~ ̄) “

Thấy "thiên tài" khen ngợi một câu thật lòng Trung khoái chí cười toét miệng, sau đó được đà anh tiếp tục khoe thêm ý tưởng mới lạ xây dựng trên nền móng Dương Khoa thiết lập: "Với cả ngoài nó ra bọn anh còn đang tính toán tăng chút sức mạnh khi người chơi đạt cấp độ cuối nữa em ạ. Có hai phương án, một là người chơi trở nên bất tử trong khoảnh khắc cầm búa lên múa vài vòng, hai là mở khóa kỹ năng lướt nhanh một đoạn giống như bổ sung của em trong "Ghost" ấy. Em thử cho ý kiến xem phương án thêm thắt như vậy có được không, với cả nếu được thì phương án nào hay hơn?"

"Bình tĩnh nào anh Trung, tự dưng bắn liên thanh một tràng làm em ngợp quá. Trước hết có thể cho em biết tại sao đoàn đội các anh lại muốn thêm thắt như vậy được không?"

"À cũng không có gì cả, là vì đi qua một hai ngày thử nghiệm đầu tiên bọn anh thấy người cầm búa cuối trận khổ sở quá, phải dùng vũ khí cận chiến chống lại súng ống đã đành còn bị đánh dấu trong tầm nhìn đối phương nữa. Hành tung đi đứng các thứ coi như lộ hết cả, phải lừa lọc đủ kiểu mới kết liễu được một kẻ địch để kết thúc trận đấu. Thế nên bọn anh đang muốn cân bằng lại một chút…."

"Được em hiểu rồi. Không nên anh Trung nhé, cứ giữ mọi thứ nguyên xi như cũ đừng thêm thắt gì cả." Không đợi Trung nói hết Dương Khoa đã quả quyết cắt lời: "Tinh hoa của cái chế độ này nó nằm cả ở việc nhân vậy cầm búa đi gõ nhau lúc cuối trận ấy đấy. Bây giờ gia tăng sức mạnh lên thì chả còn gì là hồi hộp kịch tính nữa cả, chưa kể một nhân vật cầm vũ khí cận chiến vốn dĩ đã chạy nhanh hơn nhân vật cầm súng chút đỉnh rồi chứ không hề lép vế hoàn toàn. Đánh dấu tầm nhìn cũng không phải là yếu tố bất lợi quá khó để chấp nhận, như trong bản thảo em đã trình bày chỉ cần nhân vật nấp sau tường hay vật chắn là kẻ địch sẽ không "soi" được nữa."

"Có thể các anh chưa kiểm nghiệm đủ lâu nên mới có cảm giác khổ sở vậy thôi, cứ chơi tiếp đi rồi các anh sẽ thấy thực ra không có vấn đề gì đâu. Mà lại các anh đã đụng phải khoảnh khắc kết thúc trận đấu mà thành viên dẫn đầu hai đội ai nấy đều cầm dao rình rập làm sao để giết lẫn nhau chưa? Đi kèm với mấy cây "lục đểu" yểm hộ bên cạnh thì tràng cảnh sẽ khá là hoành tráng đấy, đừng để nó bị phá hỏng bởi mấy chiêu "Ghostwalk" của em."

"... Chà chà, nghe có vẻ hấp dẫn đấy chứ nhỉ?"

Được Dương Khoa dẫn đạo hai mắt Trung từ từ híp lại ra chiều thích ý. Kế đó anh nhanh chóng quay ra hỏi thăm các thành viên: "Này các em yêu quý, mấy ngày hôm nay các em đã chơi trận nào ngang tay gay cấn như vậy chưa?"

"Chưa anh Trung, bọn em chơi ờ… toàn những trận cách biệt lớn thôi. Với lại có chơi ngang tay bọn em cũng không để ý đâu, vì còn mải test những phương diện khác ngoài gameplay ra." Một thành viên ngồi gần đó lên tiếng đáp lại.

"Vậy hả. Thế thì có vẻ mấy đứa bọn anh hơi vội vàng thật."

"Tóm lại theo em các anh không nên vội vàng, cứ tiếp tục theo dõi quá trình kiểm nghiệm thêm một đoạn thời gian nữa cho nó khách quan. Với cả em góp ý vậy thôi chứ quyền quyết định sau cùng vẫn là ở các anh nhé, cảm thấy cần thiết phải bổ sung hay thêm thắt gì để cho chế độ chơi trở nên hấp dẫn hơn thì cứ vô tư tiến hành. Dù sao em cũng chẳng phải thần thánh hay gì mà bảo là tiên liệu được hết mọi thứ."

Chủ động nhún vai xuống nước xong, Dương Khoa quay ra thành viên bộ môn Game Tester vừa mới lên tiếng hỏi thêm: "Bạn cho mình hỏi chút, tiết tấu của chế độ chơi "Arms Race" này thế nào? Có nhanh như những chế độ "Deathmatch" thông thường không?"

"Có, hơn nữa còn là nhanh hơn hẳn ấy. Vì không có thời gian chờ hồi sinh như "Deathmatch"."

"Đúng đấy. Thời gian chờ hồi sinh không có, thời gian bất tử cũng biến mất ngay khi nhân vật cử động nên hai bên bắn nhau không ngừng nghỉ luôn. Rất gắt!"

"Cho góp ý thêm là tiết tấu nhanh còn đến từ việc đổi súng giữa chừng nữa. Cảm giác vừa vặn bắn hết băng đạn khẩu súng đang cầm có ngay khẩu súng khác full đạn để bắn tiếp nó phê gì đâu!"

Theo sau câu trả lời của thành viên Game Tester, những người đồng đội ngồi xung quanh cũng nhao nhao lên tiếng tán đồng. Thấy cảnh này cả Dương Khoa lẫn Trung không hẹn mà gặp đều giơ tay vân vê cằm tỏ vẻ hài lòng. Trên lý thuyết mà nói yếu tố sáng giá nhất của "Arms Race" chính là thứ tiết tấu dồn dập đến ngộp thở này, chỉ cần đem nó truyền tải vào bên trong trò chơi một cách trọn vẹn là coi như thành công. Một khi chế độ chính thức ra mắt không lo cộng đồng người chơi không hưởng ứng nhiệt tình.

Bất quá, nghe nói như vậy đương nhiên là không thể nào khách quan bằng trải nghiệm tận tay. Mà lại đứng nhìn cảnh tượng thêm một ý tưởng trò chơi mới "nhập khẩu" thành công máu ham chơi trong Dương Khoa cũng nổi lên. Thế là sau khi chắc chắn rằng đoàn đội Navigame đang đi đúng hướng hắn lập tức đưa ra thỉnh cầu nhập cuộc: "Nghe mọi người nói em thấy ham quá anh Trung ạ. Có thể cho em tham gia chơi thử một vài ván với mọi người được không anh? Thuận tiện kiểm nghiệm tình hình thực tế luôn, chứ hỏi thăm qua loa mỗi mấy câu như này hơi bị "cưỡi ngựa xem hoa"."

“Ồ thoải mái đi em. Gì chứ riêng cái này bọn anh còn không được."

Trung hồ hởi gật đầu đồng ý, cánh tay thuận chỉ cho Dương Khoa một chỗ kiểm nghiệm sản phẩm trống còn đầu thì quay sang phía khác phân phó: "Các anh em đâu tạm dừng chút nào. Thoát trận đang chơi đi sau đó tạo lại lobby, một người tạm thời lui ra nhường cho khách quý của chúng ta vào."

"Vâng."

Một thành viên ra dáng cầm đầu đội ngũ gật đầu ưng thuận, kế đó người này vươn đầu nhìn đao dác xung quanh mấy lượt trước khi dõng dạc tuyên bố: "Ê Tùng Khang, đội ông bỏ bớt một người ra đi. Nhanh."

"Sao lại là đội tôi mà không phải đội ông?" Phía dãy máy sau lưng chợt vang lên giọng điệu có chút "chanh".

"Vì các ông ngồi suốt từ sáng đến giờ rồi, nghỉ giải lao một tý đi cho đỡ hại mắt.”

“Chả liên quan! Các ông thì không ngồi từ sáng?”

“Ngồi nhưng bọn tôi test kỹ thuật khác các ông. Các ông được giao cho test thao tác với trải nghiệm tổng thể nó không khác gì chơi trò chơi bình thường rồi. Bây giờ có khách quý nhập cuộc phải đến lượt bọn tôi trải nghiệm tổng thể cùng chứ?"

"Không được. Khách quý ngồi cách dãy bọn ông có một ghế thế kia thì bọn ông cắt người luôn đi, đẩy sang bọn tôi làm gì định "đá máy" hả?"

“Đá đấm quái gì ông cứ đổ tiếng xấu…. Mà "đá" một tý cũng được chứ sao, test trò chơi giải trí thôi chứ có đánh độ hay gì đâu mà phải căng?"

“Nope, test cũng cần phải nghiêm cẩn không thì kết quả nó sẽ thiếu khách quan."

Dương Khoa: ( ̄Д ̄;)

Ối giời ơi, kiểm nghiệm một cái chế độ chơi xây dựng chưa đâu vào với đâu như này mà cũng cần phải nghiêm cẩn với khách quan à? Nghiện thì cứ nói thẳng ra đi lại còn…. Mà mấy thanh niên Game Tester bên này có vẻ nghiện chơi đùa còn hơn cả tổ đội nhà mình ấy nhỉ, không biết bẩm sinh đã vậy hay là chỉ khi nào kiểm nghiệm mấy “món hàng” mình nhập khẩu qua đây mới thế. Nếu là cái sau thì hơi bị nổi da gà đấy, không biết nước đi cố vấn giúp trò chơi đối phương thêm phần hấp dẫn này có nên đi lại không nữa.

" ( ̄ヘ ̄*) Được rồi, mấy đứa làm anh mất mặt quá rồi đấy. Nhanh đứng dậy đi nào, ai cũng được."

Trông thấy mấy anh em đồng nghiệp đùn đẩy nhau không chịu nhường lại suất chơi thử cho “khách quý” Trung biểu thị bản thân bắt đầu mất kiên nhẫn. Rất nhiều tràng lầm bầm làu bàu vang lên ngay sau đó, cuối cùng hình tượng một thành viên cực kỳ không tình nguyện đứng dậy xuất hiện trước mắt càng làm cho Dương Khoa thêm vững tin rằng nhóm người này nhất thời bị “Arms Race” hớp mất hồn không dứt ra nổi. Cơn tò mò trong lòng bành trướng thêm bội phần, hắn hăm hở vớ lấy phím chuột đăng nhập vào hệ thống theo chỉ dẫn tận tình của nhóm nhân viên Navigame, chuẩn bị sẵn sàng tham gia cuộc vui.

Nửa tiếng sau.

"-ImUso đã bắn nổ đầu xuyên vách Camp96 bằng Dragunov mà không cần nhìn ống ngắm!"

"WTF?!!! Tôi vừa nhìn thấy dòng chữ gì thế này hả giời?”

“Vãi *** chim én! Xuyên vách lại còn không ngắm, "hách" rồi!”

“ (⁀ᗢ⁀) "Hách" cái con ***, đấy gọi là đẳng cấp! Thôi quả này thì tuyển tập highlight vẫy gọi! Một nhân viên Navigame vô danh lấy đầu ông trùm Ninja Entertainment khét tiếng như lấy đồ trong túi!!!”

“Gớm highlight. Chẳng qua lúc đổi súng lỡ đà bắn một viên thôi, rùa *** chứ ở đấy mà đẳng cấp.”

“Thế cơ á? Vậy thì càng phải làm highlight chứ bác Đường? (Quay mặt sang trái) Mấy khi được dịp tình cờ bất ngờ đâu, phải không sếp Khoa?”

"Ừ ừ.” Dương Khoa nở nụ cười trừ trước tiết mục trêu đùa vô tư của đồng đội ngồi cách đó không xa, trong lòng thì không ngừng nhổ nước bọt pha bắn không khác gì hack của thành viên cao điểm nhất bên phe đối phương. Cũng may giây phút xuất thần nghìn năm có một ấy rất nhanh chóng trôi vào dĩ vãng bởi tiết tấu giao tranh dồn dập của “Arm Race”. Cả đám đùa cợt qua lại thêm một hai câu nữa rồi ai nấy ăn ý ngậm chặt miệng như chưa hề có gì xảy ra, khiến hắn đỡ khó xử hơn đôi chút.

“Khó thật, cứ ra khỏi điểm an toàn là ăn đạn tứ phía. Đội này chả hiếu khách gì hết.” Cầm lên khẩu tiểu liên Micro Uzi, Dương Khoa thu hồi ý cười điều khiển nhân vật lần mò đường rời khỏi bãi đỗ xe lộ thiên - địa điểm hồi sinh của cả đội. Với kỹ năng chơi trò chơi PC thuộc hàng “thượng thừa”, hiện tại hắn đang “vinh dự” đứng cuối không chỉ một mà là cả hai bảng xếp hạng KDA của hai phe. Chặng đường leo cấp người ta đã đi được quá nửa rồi, vậy mà hắn thì vẫn đang giãy dụa với những khẩu súng tiểu liên phân phát lúc khai cuộc.

“Nhưng thôi không sao. Bây giờ súng mình cầm cơ động hơn hẳn đối phương, luồn lách ra sau lưng rồi làm một đường càn quét thì gỡ lại mấy chốc!”

Tự cổ động suông bản thân cho lên tinh thần, Dương Khoa điều khiển nhân vật rẽ ngoặt vào một con đường mòn dẫn tới điểm hồi sinh của phe địch, thay vì chạy ra khu vực hai phe hiện đang giao tranh. Lúc này phần lớn người chơi đã xoay tua vũ khí tới những khẩu súng ngắm khó xoay sở ở khoảng cách gần, trong khi hắn thì lại đang cầm lăm lăm khẩu súng thuộc hàng “cận chiến vô địch” trong trò chơi, đồng thời chuỗi súng ống chờ xoay tua ở phía trước cũng rất mạnh mẽ. Không có bất kỳ lý do gì để hắn phải chạy ra tiền tuyến làm bia ngắm hết.

Chỉ cần luồn ra sau lưng phe địch thành công là hắn sẽ có cơ hội cải thiện thứ hạng, vớ vẩn có khi còn được quả highlight gỡ gạc pha làm nền bất đắc dĩ mới rồi cũng chưa biết chừng!

“Nhưng đoạn cuối đường tường đổ vẫn dễ lọt vào tầm ngắm…. Thôi kệ, liều đi!”

Khựng người nhìn bức tường đổ nơi cuối đường, Dương Khoa ngập ngừng mất một giây rồi tiếp tục điều khiển nhân vật tiến lên. Đúng lúc này, dường như vừa vặn nghĩ tới một điều gì đó cực kỳ hay ho khóe miệng hắn chợt mỉm cười trông rất gian. Tay cầm chuột vốn giữ nguyên đột nhiên đảo trái đảo phải liên hồi, còn bàn tay lướt trên bàn phím thì không ngừng nhấn nút nhảy lên.

Bình luận

Truyện đang đọc