NHÂN SINH TỪ DÒ MÌN BẮT ĐẦU

“Chắc thế anh ạ, bởi vì lúc em đến đã thấy chị ấy có mặt rồi.” Thế rồi Thảo My bất chợt tỏ vẻ hào hứng: “Mà bà chị Hani này đúng là streamer nổi tiếng có khác, vừa am hiểu lĩnh vực trò chơi lại vừa thân thiện dễ tính. Các anh chị trong phòng ai cũng hoan nghênh hết á.”

“Vậy em có hoan nghênh không?”

“Tất nhiên là có rồi. Sáng nay hai chị em ngồi cạnh nhau vừa làm việc vừa “buôn” đấy anh, vui cực! ( ̄~ ̄) ”

“Sướng thế, vừa làm việc vừa “buôn” cơ đấy. Nhất em…. Ơ từ từ, Hani á? Có phải là cái bà chị….”

“Đúng rồi đó anh, là người mà chị Liễu mong nhớ ngày đêm đó. Hôm nay ngồi làm việc cạnh chị ấy em mới hiểu tại sao chị Liễu lại theo đuổi người ta ráo riết vậy, mặc dù có hơi tiếc rằng cả buổi sáng nay chị ấy test trò chơi chả tìm được tý bug nào.”

“Ui giời, em phải bình tĩnh để cho người ta làm quen với mọi thứ đã chứ Mimi? Ai lại độp một cái làm việc chuẩn chỉ ngay từ đầu được?” Nắm bắt được tín hiệu ẩn giấu dưới lớp ngôn từ của cô nàng, Dương Khoa đột nhiên chắp hai tay khấn vài cái trông vô cùng tức cười: “À mà hôm nay em làm việc như nào? Có tìm được bug còn sót lại trong trò chơi không? Làm ơn hãy nói “không” em nhé, anh sợ nghe từ “có” lắm.”

“… Vì sao lại sợ? Mà cái hành động này của anh là sao? (híp mắt)”

“Còn sao nữa, trò chơi của bọn anh sắp hoàn thành đến nơi rồi, sợ em hô biến ra thêm một đống bug làm bọn anh lại phải tốn thêm thời gian để sửa chứ sao. Mau nói điều anh muốn nghe nhất từ em đi Mimi.” Bị Thảo My nhìn với ánh mắt khó hiểu Dương Khoa đành nói thẳng vấn đề ra. Kể từ sau cái lần bị hắn chỉnh đốn, đến nay phòng ban Game Tester của Ninja Studio đã dần dần “vào guồng” với phong cách làm việc chuẩn chỉ và tinh thần làm việc nghiêm túc. Hệ quả là thành tích của đội ngũ nhân viên ngày một tốt đẹp, số lượng bug được phát hiện theo đó cũng ngày một ít dần – một điều tốt vì chứng tỏ rằng sản phẩm đang tiến hành kiểm nghiệm đã không còn bao nhiêu bug và có thể chuẩn bị đẩy vào thị trường. Tóm lại là mọi thứ đi theo đúng như quỹ đạo mà hắn hằng mong muốn…

… nếu như không có sự góp mặt của Thảo My.

Bởi vì bản thân gia nhập Ninja Studio dưới danh nghĩa cộng tác viên – một chức vụ thuộc dạng được chăng hay chớ tại phần lớn doanh nghiệp, cộng thêm cái mác bạn gái sếp lớn trên người nên không có gì khó hiểu khi Thảo My nhận được sự ưu ái đến từ toàn bộ đội ngũ nhân viên nòng cốt. Họ để cô tự do làm việc theo ý thích của mình chứ không áp đặt thành tích hay phải đi theo hệ thống quy tắc này nọ, chỉ cần cô đừng gây ra tai hoạ để bộ môn phải gánh trách nhiệm là được. Hay nói cách khác Thảo My cứ thoải mái mà làm một bình hoa để trưng cho cảnh quan phòng ban thêm đẹp mắt, sẽ không có bất kỳ ai dám động đến hay nói ra nói vào hết.

Bất quá theo thời gian trôi đi, tai hoạ chẳng thấy đâu mà thay vào đó là hàng loạt các pha cứu thua ngoạn mục đến từ vị trí “bình hoa” Thảo My. Vô số lần cô moi ra bug game từ những mảng nội dung mà cả đội đều cho là đã vận hành ổn thoả trơn tru, khiến cho ai nấy đều phải trợn mắt há mồm vì ngạc nhiên. Đồng thời chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như cô nàng không phải là một “tay mơ” làm việc tuỳ hứng và chẳng tuân theo bất kỳ cách thức khoa học nào, nhưng lại một mực nắm giữ hiệu suất “soi bug” cao nhất đội ngũ Game Tester kể từ khi gia nhập công ty cho đến tận bây giờ.

Vô lý quá đỗi!

Thậm chí có những lúc không cần phải tự tay tiến hành kiểm nghiệm, chỉ cần Thảo My đưa ra phán đoán nội dung nào đó có bug là y như rằng nó sẽ có bug. Khiến cho đội ngũ nhân viên Game Tester từ trên xuống dưới ai nấy đều coi cô như thánh sống, còn Dương Khoa đôi lúc phải cầu mong bạn gái của hắn tầm thường một chút cho thiên hạ yên ổn. Cứ tưởng chuyện bản thân trùng sinh hay xuyên không đã là thần kỳ lắm rồi cơ, ai dè so với tài năng thiên bẩm của đối phương thì chuyện của hắn thật chả đáng nhắc đến chút nào.

“Anh Khoa hâm! Gì mà hô biến ra bug chứ, tại các anh các chị làm việc sơ sót ấy. Em khổ công nhặt ra cho chả cảm ơn thì thôi lại còn trêu em.” Thảo My bất mãn kêu rên vài câu, sau đó bực mình cô trả lời luôn: “Hôm nay vẫn có bug, cơ mà chỉ có một bug thôi. Hơn nữa nghe anh Phong bảo hình như cũng không quá phức tạp để sửa, anh Khoa khỏi phải lo. ( ̄ヘ ̄) “

“Tuyệt, tin này cũng là một tin tức tốt anh muốn nghe. Yêu Mimi của anh quá.” Thấy cô nàng tỏ vẻ giận dỗi Dương Khoa lập tức dỗ dành: “Thôi đừng giận, để tưởng thưởng cho chiến tích vĩ đại của em ngày hôm nay anh sẽ đãi em một bữa ra trò. Em thích ăn gì cứ nói, anh khao!”

”Hứ.”

“Thêm một chuyến du lịch hè nữa nhá. Tháng tới vãn việc anh em mình tha hồ ngao du…. Quyết định nhanh nhanh em, sắp hết buổi trưa rồi đó.”

“… Em muốn ăn bánh tôm. Chính hiệu hồ Đông!”

“Tuân lệnh! ( ̄ω ̄)ゞ“

Thế là dự định hỏi thăm tình hình làm việc tại bộ môn thiết kế trò chơi của Dương Khoa nhanh chóng quay ngoắt thành tháp tùng giai nhân đi ăn đi chơi. Lòng cảm thấy vui vẻ trở lại vì được chiều chuộng, dọc đường đi Thảo My tiếp tục kể chuyện cho hắn nghe:

“... Thế là anh Chu mới nảy sinh ý định làm một sê-ri clip ngắn một hai chục giây để hé lộ những chủng tộc nổi bật trong trò chơi. Cả đám bàn bạc thêm một hồi rồi thống nhất chiều nay trình kế hoạch đó lên chị Liễu, nếu chị ấy thấy ok thì thực hiện luôn.”

“Ừm. Thế em có định tham gia vào hạng mục này không?”

“Em không anh ạ. Sắp tới em dự định “lặn” một thời gian.”

“Sao thế?”

“Tại cái sê-ri “Xuất kích” ấy. Không thể tin được phi vụ đó qua đi lâu vậy rồi mà bây giờ đi đến đâu vẫn cứ có người nhận ra em. Chỉ trỏ hỏi han này nọ đến là phiền. Xong rồi các em nhỏ cỡ thằng Cường nhà em thấy mặt em một cái là rủ nhau bâu xâu vào. Biết thế khi xưa em đã giấu mặt trên kênh stream anh ạ, với lại em cũng chả hiểu tại sao mấy anh chị streamer trong phòng chịu được cảnh bị săn đuổi thế này nữa. Nhiều lúc em thấy nể phục mọi người lắm luôn á.”

“Về chuyện này thì anh nghĩ là do mỗi người một tính đấy em. Có người thích hưởng thụ sự chú ý của mọi người đổ dồn vào mình, có người lại chỉ thích nhàn tản tự do tự tại thôi. Như em chắc là thuộc vào kiểu dạng thứ hai.”

“... Có lẽ vậy anh ạ. Thế nên đợt hoạt động quảng bá sắp tới cho em “múa may” cổ vũ chơi chơi thôi anh nhé. Dù sao bộ môn vốn dĩ cũng không thiếu người, lại còn mới có thêm chị Hani gia nhập nữa.”

“Ừ, em cứ làm những gì bản thân thấy thích. Anh ủng hộ.” Dương Khoa trịnh trọng làm ra cam đoan.

“Hí hí, cảm ơn anh Khoa.~”

Một nụ hôn nhẹ khác tìm đến má bên kia của Dương Khoa cho có đôi có cặp. Thế rồi như sực nhớ ra một điều gì đó Thảo My vội vàng hỏi dồn: “À đúng rồi anh ơi, ba ngày nữa là sinh nhật anh phải không? Năm nay mình lại tiếp tục “truyền thống” mọi năm anh nhé? Cơ mà anh có định mời thêm ai không hay chỉ gọi bạn học cũ đến chung vui thôi?”

“Từ từ Mimi. Năm nay anh không định tổ chức sinh nhật hoành tráng như mọi năm đâu.” Dương Khoa vội vàng xua tay: “Đợt này bạn bè anh đứa nào cũng bận học bận làm ăn hết cả, đoán chừng mấy hôm tới không tụ tập được đâu nên thôi khỏi tổ chức cho đỡ tốn kém với mất thời gian em ạ.”

“… Ghê nha, đám bạn của anh mà cũng bận sao? Em tưởng chuyện tụ hội ăn chơi kiểu này anh chỉ cần ới một tiếng là mọi người sẽ tụ tập đông đủ chứ?”

“Ừ thì chắc là đột xuất hay đổi tính sao đó, cái này làm sao mà anh biết được?” Trước câu hỏi khó của cô bạn gái đáng yêu Dương Khoa chỉ biết nhún vai trề môi. Mấy hôm trước hắn có nói bóng gió về chuyện sinh nhật với đám bạn học cũ nhưng chỉ đổi lại được những cái lắc đầu và lời xin lỗi năm nay không thể tham gia chung vui. Lý do thì có nhiều, từ bận học hè trả nợ tín chỉ cho đến đi theo cha chú trong nhà lập nghiệp vân vân….

Toàn là lý do chính đáng cả cho nên Dương Khoa cũng không tiện nói nhiều, chỉ đáp lại không vấn đề gì hết và hẹn gặp mọi người vào một dịp khác. Ngoài ra hắn còn không quên trêu chọc bạn bè của hắn rằng vậy là cả đám noi theo hắn trưởng thành lên nhiều đấy, biết lo cho bản thân như thế là rất tốt. Để rồi ngay sau đó hắn nhận về không ít lời chửi bới bông đùa như mọi khi, khiến hắn phải mau chóng rút lại lời nhận xét vừa đưa ra.

“… Nếu vậy thì ta làm một buổi tiệc nhỏ mời người thân gia đình anh nhé. Dù sao thì đời người được mấy ngày sinh nhật đâu, vẫn phải có một buổi tiệc cho nó có không khí anh ạ.” Trù trừ suy tính vài giây, phương án B nhanh chóng được Thảo My đưa ra. Thêm vào đó, không biết chuyện bạn học cũ của Dương Khoa năm nay không đến chúc mừng sinh nhật được có gì hay mà cô nàng bỗng dưng cười toét cả miệng, trông hí hửng vô cùng.

“… Thôi được, vậy thì mấy hôm tới lại phiền em nhé Mimi. Cơ mà em nhớ là làm nhỏ và đơn giản thôi đấy. Tốt nhất là ăn trưa cho nhanh gọn, đừng ăn tối.”

“Oki anh Khoa!”

...

- ---------

Xác thực sinh nhật tuổi 21 của Dương Khoa trôi qua một cách tương đối bình đạm. Không tổ chức ăn chơi nhảy múa tưng bừng như mọi năm, năm nay hắn và Thảo My chỉ mời người thân trong gia đình ăn một bữa cơm trưa để chúc mừng mà thôi. Sau đó mọi người ai lại về với cuộc sống thường nhật của người ấy, còn hắn thì quay về Ninja Studio để tự mình biến ngày này trở nên đặc biệt so với mọi ngày.

“Nào, hôm nay nắng đẹp thế này cho mày ra ngoài tắm nắng nhé…. Hé hé hé, đùa thôi chứ để mày lộ mặt ra ngoài thì toi Btop ạ!”

Sau khi giải quyết xong một số công việc vặt vãnh, Dương Khoa khoá cửa cài then phòng làm việc kỹ càng, treo biển cấm làm phiền thật cẩn thận rồi mới khệ nệ bê chiếc hộp đựng Btop ra khỏi két sắt. Đúng thế, hôm nay nhân dịp sinh nhật trọng đại hắn quyết định mang Btop ra nghịch một phen, dù sao lâu rồi không động vào hệ thống bản thân hắn cũng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Từ tốn nhấc cục kim loại đen tuyền ra khỏi hộp, Dương Khoa lấy khăn lau chùi qua loa cho đỡ bụi rồi lắp đặt dây nhợ bật máy lên. Như thường lệ, theo sau tiếng nổ vui tai giao diện chính của hệ thống nhanh chóng xuất hiện trên màn hình. Trơn tru, mượt mà và nhanh nhạy hệt như những ngày đầu tiên sử dụng vậy.

Cũng đã ba năm rồi chứ chẳng ít ỏi gì, vậy mà máy móc trước mặt hắn không hiểu sao vẫn hoạt động ngon lành, không hề có bất kỳ dấu hiệu giảm sút hiệu năng nào dù là nhỏ nhất. Là do ít dùng nó thế chăng, hay là do có cái mác vật phẩm thần kỳ ông trời ban tặng đi kèm?

“Có khi là do cả hai yếu tố cũng nên. Mà thôi kệ đi, máy móc không hỏng hóc gì là được rồi. Quan tâm nhiều chỉ tổ nhức đầu.... Ồ, danh vọng hơi ít nhỉ?”

Số điểm danh vọng chỉ xấp xỉ ba chục nghìn trên màn hình đập vào mắt làm Dương Khoa cảm thấy hơi thất vọng đôi chút, có điều rất nhanh chóng tâm tình của hắn bình ổn trở lại. Năm vừa rồi hắn chẳng cho ra đời sản phẩm nào mới mẻ hết, có mỗi “Angry Birds” thì lại tự mình mang ra không thông qua Btop. Điểm danh vọng kiếm về không được nhiều cũng là chuyện dễ hiểu.

“Thôi không sao, tương lai kiểu gì bộ ba trò chơi đang thai nghén cũng sẽ kiếm về một đống lớn. Trước mắt từng này là quá đủ để đánh giá vận hạn tuổi đời 21 của mình rồi. Cơ mà trước hết cần phải thực hiện nhiệm vụ chính trước.” Nghĩ đến đây Dương Khoa không chút do dự mở hạng mục nâng cấp trò chơi trong máy lên. Lần sử dụng Btop gần đây nhất vì bất cẩn nên hắn đã bị hệ thống hố một quả không nhẹ, và hắn muốn ngã ở nơi nào thì tự mình phải biết đứng dậy từ nơi đó.

Bình luận

Truyện đang đọc