NHÂN SINH TỪ DÒ MÌN BẮT ĐẦU

“Đùa. Bắt đền chú đấy anh chưa kịp lưu lại kết quả đâu.” Cơ hồ chân vừa chạm đất một cái là Thiếu Hoàng lập tức tỏ vẻ bất mãn vì “đang hay thì đứt dây đàn”, còn Hiền chỉ điềm đạm gật đầu chào Dương Khoa sau đó đứng sang một bên tụ tập cùng Hưng và Trọng Lâm. Trông cả hai đều có vẻ bình thường tự nhiên không thấy mệt mỏi gì, chắc là mới sử dụng buồng máy VR chưa lâu.

“Lưu làm quái gì chứ, chỉ là tập dượt thôi mà? Thêm nữa em còn đang muốn hỏi anh cho ra nhẽ đây, dạo này anh có bỏ bê công việc để ngồi nghịch mocap như thế này không đấy?” Dương Khoa khoanh tay nhìn Thiếu Hoàng với vẻ nghiêm túc hiện rõ trên khuôn mặt. Mặc dù rất hài lòng khi trông thấy thành quả mocap ban đầu của người anh lập dị, thế nhưng nếu như vì để có được nó mà năng suất làm việc của anh giảm sút dẫn đến ảnh hưởng tới tiến độ chung của cả nhóm thì hắn vẫn sẽ không chút do dự trách cứ một phen.

“Không, chú nghe ai nói anh bỏ bê công việc vậy?”

“Anh Hải đây này. Anh ấy bảo anh dạo này toàn “luyện công” trên máy VR suốt thôi, như vậy chẳng phải bỏ bê công việc thì là gì?”

“… Ui giời ơi, chú bị Hải bịp rồi. Những lúc anh mở VR lên toàn là những lúc ngoài giờ làm việc đấy chứ? Có hôm nào anh bỏ bê công việc chính để tập dượt mocap đâu, đây chú xem hôm nay anh phải tranh thủ từng giây từng phút của giờ nghỉ trưa để thử nghiệm đây này.”

“Thật?” Nghe thấy Thiếu Hoàng khẳng định chắc nịch, không giống như chống chế Dương Khoa buột miệng hỏi lại.

“Thật chứ chả nhẽ lại đùa? Không tin chú hỏi mấy anh em xem?” Đoạn Thiếu Hoàng hất đầu về phía mấy anh em trong phòng. Làm Dương Khoa bất ngờ là lần này mọi người đều gật đầu đồng tình với ông anh lập dị chứ không có ai đứng ra bóc mẽ như mọi khi hết. Duy Hải thấy vậy cũng nhanh chóng kéo hắn lại giải thích thêm đôi câu, ý tứ đại khái là lời nói ban nãy của anh cũng chưa được đầy đủ chi tiết, rằng Thiếu Hoàng tuy say mê với mocap thật đấy nhưng chưa hề bỏ bê công việc chính một giây một phút nào cả.

“… Thì ra là vậy. Ok em hiểu nhầm em xin lỗi, anh Hoàng làm việc chăm chỉ thế là tốt.” Hiểu ra đầu đuôi ngọn ngành Dương Khoa lập tức nhận lầm: “Nhưng đừng để đến nỗi quá sức anh ạ, giờ nghỉ ngơi thì nên nghỉ ngơi thôi chứ đừng cố quá. Thêm nữa anh cũng nên kiểm tra lại thành quả công việc của mình cùng với anh Hưng đi, có gì còn chỉnh sửa lại luôn cho tiết kiệm thời gian.”

“Cái đó chú khỏi lo, anh đảm bảo ngày nghiệm thu chú sẽ được chiêm ngưỡng thành phẩm đúng theo ý muốn của chú. Còn bây giờ thì chú phải bồi thường vì đã ngờ vực oan uổng anh đi. Toàn nghe lời nói một chiều thôi, công tác với nhau lâu thế rồi mà chả chịu tin tưởng anh gì cả. Anh là anh hơi bị tổn thương tinh thần….” Thấy Dương Khoa xuống nước với mình Thiếu Hoàng bèn được thể lấn tới, có điều chưa kịp trình bày xong thì đã bị hắn cắt lời luôn:

“Xuống căng tin đi rồi bồi thường luôn. Hôm nay ông Công ông Táo nhà bếp làm ối thứ ngon, anh muốn ăn gì em cũng đãi tất!”

“… Ok, đi ăn đê mọi người ơi muộn rồi. Lâm em đâu đứng dậy nhanh nào, thằng em béo bụng của anh hôm nay không đói sao? Mọi hôm giờ này kêu loạn lên rồi cơ mà? ( ̄~ ̄) ”

Trọng Lâm: (;  ̄□ ̄)

“Được rồi được rồi, đừng cà khịa nhau nữa đi nhanh thôi không có hết cơm.” Cuối cùng vẫn là Duy Hải phải đứng ra thúc giục cả nhóm mới chịu di chuyển xuống căng tin. Sau khi lấy cho mình những khay thức ăn toàn của ngon vật lạ mừng ngày Tết sắp đến, bọn họ nhanh chóng nhập bọn với đội nhóm của Định vừa mới yên vị tại một dãy bàn ghế dài. Và thế là trong suốt nửa tiếng sau đó gần như toàn bộ các thành viên thuộc bộ môn thiết kế trò chơi Ninja Studio vừa ăn vừa bàn tán rôm rả với nhau về đủ thứ chuyện trên trời dưới bể, khiến cho một góc căng tin cao ốc Pulse bỗng chốc trở nên náo nhiệt vô cùng.

“Anh Hoàng, dạo này chỗ mấy công ty đang tìm cách sao chép “Plants vs Zombies” của chúng ta có tin tức gì không?” Bữa ăn diễn ra được một nửa thì Dương Khoa bất chợt nhớ tới việc để ý thăm dò động tĩnh của những kẻ cạnh tranh. Chờ cho Thiếu Hoàng dứt chuyện với Hiền hắn lên tiếng hỏi thăm luôn.

“À đấy, chú không nhắc tới thì anh cũng quên béng đi mất. Không hiểu sao lần này mấy công ty mà chú dặn anh phải để ý thám thính nó lại kín tiếng lắm chú ạ. Không thu hoạch được bao nhiêu tin tức tình báo hữu dụng đâu.” Thiếu Hoàng đủng đỉnh trả lời. 

“Căng vậy cơ à anh?”

“Ừ. Hình như là dạo trước mấy công ty lớn nhỏ trong nước vừa xích mích với nhau vì một phi vụ hợp tác nào đó, cho nên hiện tại bên nào cũng hạ lệnh cấm khẩu để không lộ ra phong thanh. Chưa kể các tin tức được bọn chúng chủ động ném ra cũng không đáng tin chút nào, giống như là hỏa mù vậy.”

“Tin tức duy nhất mà theo anh có độ tin cậy chấp nhận được là dường như Thiên Không đang dẫn đầu trong việc thai nghén trò chơi bắt chước “Plants vs Zombies” của chúng ta, với tiến độ hoàn thành đã vượt qua một nửa. Ước chừng qua Tết một khoảng thời gian ngắn là demo hay chí ít là trailer của trò chơi đó sẽ được Thiên Không công bố.”

“Hoàn thành một nửa rồi? Mới được có bao lâu chứ, đám này uống thuốc kích thích hết cả lũ à?” Mặc dù đã có sự chuẩn bị tâm lý từ trước, song khi nghe thấy Thiếu Hoàng nói vậy Dương Khoa vẫn không nhịn được kinh hô. Nếu tin tức này là thật thì khả năng sao chép của đám Thiên Không này quả là cường đại, cỡ BFG hay gì gì đó còn lâu mới bằng được một cái móng chân của người ta.

“Làm gì mà khoa trương đến mức ấy? Anh đoán đám Thiên Không sở dĩ chế tác nhanh như vậy có thể là do bọn chúng đem dồn hết toàn bộ nguồn nhân lực sẵn có vào dự án trò chơi ăn theo, quân số bọn chúng đông lắm nên trò chơi hoàn thành nhanh chóng cũng là điều dễ hiểu. Hoặc thế hoặc là chúng tiết kiệm được thời gian bằng cách đưa vào trò chơi những mẫu thiết kế nhân vật có sẵn từ những trò chơi khác.”

“ (⊙_⊙) Đưa mẫu nhân vật từ trò chơi khác vào? Như vậy cũng được?”

“Được chứ sao không hả chú?” Duy Hải ngồi đối diện bỗng dưng xen vào: “Trò chơi thủ thành dạng này xây dựng bối cảnh dễ ợt à, cho nên đưa nhân vật nào vào mà chẳng được. Ngay cả Định đây hôm nọ còn muốn đưa con “chim xệ cánh” của chú vào trò chơi với tư cách khách mời nữa kia, có điều suy đi tính lại anh thấy nó kỳ cục quá nên mới phủ quyết đấy.”

“… Ừ nhỉ, xác thực đối với một tựa game thủ thành thì bối cảnh và nội dung cốt truyện rất dễ để có thể xây dựng. Cho nên nếu có sẵn các mẫu nhân vật từ trước thì hoàn toàn có thể đem ra vận dụng…. Chủ quan rồi, cần phải thay đổi kế hoạch ngay.” Lặng người suy tư gần nửa phút Dương Khoa mới lên tiếng đáp lại: “Hai anh nói có lý lắm, nếu vậy thì để ứng phó em sẽ đẩy nhanh tốc độ hoàn thành phiên bản cập nhật “Plants vs Zombies” lên. Chỉ có tạo ra được sự khác biệt thì Ninja Studio mới chiếm được ưu thế so với đám công ty hùng mạnh đó.”

Đoạn hắn quay sang đội nhóm của Định phân phó luôn: “Cả bên đội của Định nữa, mọi người cùng nhau cố gắng hoàn thiện trò chơi nhanh chóng một chút nhé. Vì theo kế hoạch phát hành đề ra thì phiên bản cập nhật và phiên bản dành cho hệ máy PC của “Plants vs Zombies” phải ra mắt cùng một lúc.”

“Sếp cứ yên tâm, cứ ra lệnh tăng ca đi lúc nào bọn em cũng sẵn sàng. Mà cần thiết thì Tết này bọn em trực chiến tại trụ sở không về nữa cũng được!” Một nhân viên quần chúng thuộc đội nhóm của Định vừa nhai nuốt thức ăn nhồm nhoàm vừa vỗ ngực một cách đầy hào khí.”

“Tăng ca hay làm xuyên Tết thì thôi không cần. Cả năm có mỗi một dịp sum họp quây quần cùng người thân gia đình thôi sao có thể bỏ qua chứ? Chỉ cần trong quá trình làm việc hàng ngày các anh em chịu khó nhập tâm thêm chút nữa là được rồi. Thêm nữa nhanh thì nhanh nhưng đừng để sai sót xảy ra, nếu không thì được không bù lại mất.” Dương Khoa nhanh chóng gạt đi đề nghị của người nhân viên dưới trướng mới đề ra, lời này của hắn cũng lập tức chiếm được thiện cảm của tất cả các thành viên xung quanh.

“À sếp Khoa này, nhân tiện nhắc đến trò chơi đó thì tình hình phát hành tại thị trường Bắc Mỹ ra sao rồi?” Ngồi cách đó không xa Hiền lên tiếng tham gia vào câu chuyện.

“Chán lắm anh Hiền ạ. Mở bán mấy ngày mới lết lên được 10000 lượt tải.”

“Ồ, thế thì cũng... hơi đuối nhỉ.” 

“Ừm, xem ra phát hành tại thị trường quốc tế có vẻ khó khăn.” Các thành viên chủ chốt của bộ phận thiết kế nghe thấy thế bèn nhỏ to với nhau, có điều trông ai nấy đều mang theo nét thất vọng trên khuôn mặt. Riêng Thiếu Hoàng thì anh không chút do dự lớn tiếng chê bai:

“Nhất định là cái đám người chơi ngoại quốc này mắt mù hết cả rồi. Trò chơi hay thế mà mấy ngày mới được có 10000 lượt tải, bảo không có gì bất thường không ai tin được luôn!”

“Anh Hoàng nói chí phải!” 

“Chuẩn quá anh Hoàng, chắc chắn là chúng ta bị kỳ thị rồi!” Các thành viên của nhóm Định nghe thấy Thiếu Hoàng nói vậy bèn đua nhau tán đồng, khỏi phải nói người nào người nấy đều bị siêu phẩm thủ thành Dương Khoa mang tới đây tẩy não hết rồi. Ai cũng tung hô bênh vực chẳng khác gì fan cuồng vậy.

“Được rồi, mọi người đừng nói quá lên vậy. Không có gì bất thường cả đâu, chỉ là tên tuổi của chúng ta còn chưa đủ cân lượng trong lòng người chơi quốc tế thôi.” Hết cách, Dương Khoa chỉ còn biết cười mắng xen lẫn khuyên bảo: “Vạn sự khởi đầu nan, cứ từ từ rồi mọi chuyện sẽ chuyển biến tốt lên.”

“Phải đấy, chỉ cần lớp người chơi đầu tiên đưa ra những phản hồi tích cực thì sớm muộn gì “Plants vs Zombies” cũng sẽ nổi danh. Các anh em cứ yên tâm. Thôi ăn cơm nhanh đi rồi còn tranh thủ nghỉ ngơi, không có chiều nay lại không có sức đẩy nhanh tiến độ làm việc.” Duy Hải chốt lại câu chuyện bằng đôi lời. Thấy vậy mọi người ai nấy đều gật đầu rồi tập trung giải quyết nốt suất cơm thịnh soạn còn dang dở.



Cách đó nửa vòng Trái Đất.

“Ố mài gót! Giờ này mà vẫn có clone của “Flappy Bird” xuất hiện? Các người không thể nghiêm túc trong việc làm ra trò chơi mới được sao?”

Trong một căn phòng nhỏ hẹp đơn sơ, một người thiếu niên ngoại quốc mắt xanh mũi cao giờ phút này đang nằm trên giường chăm chú săm soi danh sách những trò chơi vừa mới được tung ra trên thị trường trên chiếc máy tính bảng tuỳ thân. Thế rồi sau một hồi đưa tay lướt qua lướt lại dọc ngang màn hình, người thiếu niên chán nản thả máy tính bảng trong tay qua một bên, hai tay gối đầu nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Mặc dù hiện tại “Flappy Bird” đã lùi dần về hậu trường sân khấu, thế nhưng những phiên bản sao chép mang theo ít nhiều cải tiến của nó vẫn cứ xuất hiện nhan nhản khắp mọi nơi, với tần suất tuy có giảm đi nếu so với khoảng thời gian gây bão nửa năm về trước song vẫn còn tương đối dày đặc. Và nếu như tại quê hương của nó còn có một Hiệp hội Trò chơi thi hành một số biện pháp bảo hộ trò chơi gốc, thì ở những nơi còn lại trên thế giới những sản phẩm ăn theo này được phát hành một cách vô tư, hoàn toàn không hề chịu bất kỳ sự kiểm soát nào.

Tất nhiên, người chịu thiệt ở đây chỉ có thể là những người chơi hệ máy di động, khi mà hiện giờ họ không có nhiều lựa chọn trong việc giải khuây. Cộng thêm mùa Giáng sinh sôi động đã qua đi, thời điểm tháng hai của năm mới thường là mùa “ế hàng” không có nhiều sản phẩm chất lượng tốt xuất xưởng nên các “clone” của “Flappy Bird” càng được thể hoành hành. Điều này dẫn đến một hệ quả tất yếu, đó là dẫu cho những sản phẩm này vẫn đem lại lợi nhuận nhất định cho đơn vị chế tác, song càng ngày chúng càng bị dân tình dè bỉu và đánh giá bằng những lời lẽ thiếu thiện cảm mỗi khi bắt gặp.

Thói đời có ai ăn mãi một món mà không ngấy đâu cơ chứ, dù là dân Tây dân Tàu hay dân ta cũng vậy cả. Và người thiếu niên nêu ở trên tất nhiên cũng chẳng phải là ngoại lệ.

Bình luận

Truyện đang đọc