NHÂN VẬT PHẢN DIỆN SƯ TÔN XINH ĐẸP NHƯ HOA



Đế Cung. Trong một tòa đình hóng gió.

Thẩm Bặc Bặc nằm trong lòng ngực Thẩm Lưu Hưởng, ôm quả táo, lá vàng trên đỉnh đầu tỏa ánh kim lóng lánh, theo cái đầu lắc lư trái phải, quét tới quét lui: “Cha, sao mọi người lại không nói gì?”

Thẩm Lưu Hưởng: “Xuỵt.”

Không khí cứng đờ trong đình đã giằng co hồi lâu.

Nam tử đứng phía trước khuôn mặt tuấn tú, vóc người thon dài, mới bước vào Hóa Thần cảnh, đối mặt với ánh mắt chăm chú của Đế Quân và Yêu Đế ngồi trên bàn, uy áp vô hình bao phủ trên người, cái trán không chống được toát ra mồ hôi lạnh, nhưng lưng vẫn đứng thẳng tắp.

Từ Tinh Liên đứng bên cạnh nắm lấy tay hắn, mặt lộ vẻ lo lắng.

Từ Tinh Thần thấy thế, sắc mặt càng trầm hơn vài phần.

Thẩm Lưu Hưởng cảm thấy vậy là được rồi, túm Chu Huyền Lan, bảo hắn thu uy áp lại, sau đó nói: “Lục Thanh Vân phải không? Ngồi đi.”

Lục Thanh Vân thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra một mạt cười khẽ, nói tạ. Đang muốn ngồi xuống, Từ Tinh Thần hừ lạnh một tiếng, Lục Thanh Vân khựng lại, thu liễm nụ cười, thành thành thật thật đứng trở về.

Từ Tinh Liên không thể nhịn được nữa: “Ca ca!!”

“Ta không bảo hắn không ngồi.” Từ Tinh Thần giấu đầu lòi đuôi, “Ta cũng không truyền âm bảo hắn thành thật đứng ở đó.”

Đứng một lát thì làm sao? Nếu đến chút uy áp này cũng không gánh nổi, làm sau có thể yên tâm đem Tinh Liên giao cho hắn?

Thẩm Lưu Hưởng lắc đầu, bảo Lục Thanh Vân ngồi xuống, rót ly trà đưa cho hắn: “Đừng khẩn trương. Lúc ta mới tới Đế Cung, Từ Tinh Thần cũng thường xuyên hừ lạnh với ta.”

“Đấy không phải vì ngươi đột nhiên nhảy ra, ta lo lắng ngươi cướp mất Đế phụ sao?” Từ Tinh Thần nói thầm, khẽ hừ một tiếng, “Sự thật chứng minh ta không sai, Đế phụ chưa từng để bụng đến ta như vậy. Nhưng sau này ta đã nghĩ thông suốt.”

Thẩm Lưu Hưởng hỏi: “Nghĩ thông suốt cái gì?”

“Nói ra sợ ngươi với Tinh Liên ghen ghét ” Từ Tinh Thần nâng ly trà lên, nhấp một ngụm, trên mặt treo nụ cười không kìm chế được, “Khi ta còn rất nhỏ, tối nào cũng ngủ cùng Đế phụ. Nhưng từ sau khi mẹ ta có Tinh Liên, ta liền dọn qua ở chung với các nàng.”


Từ Tinh Thần càng nghĩ càng đắc ý. Rốt cuộc huynh muội ba người, chỉ mỗi mình hắn có đãi ngộ như vậy. Khi sắp quên hết tất cả, bị nước trà sặc một miếng mới lấy lại tinh thần.

Lúc này tâm tình hắn vui vẻ, thấy Lục Thanh Vân cũng không chói mắt như vậy: “Về sau liền ở lại Đế Cung. Nơi này linh khí dư thừa có thể trợ giúp tu hành. Nghe nói ngươi thích du lịch xuyên núi, còn muốn mang Tinh Liên cùng đi. Có thể. Nhưng chờ đến lúc nào ngươi có thể xuyên qua Thần Kỳ Sơn rồi nói. Trước đó chuyên tâm tu hành.”

Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt. Xuyên qua Thần Kỳ Sơn, chắc phải mất vài chục năm đi? Y không nhịn được cười một tiếng.

Từ Tinh Thần nhìn tới: “Ngươi cũng phải tu hành nhanh một chút, mới Nguyên Anh cảnh, đến bao giờ mới đến Phi Thăng cảnh? Chẳng lẽ không muốn nhìn thấy Đế phụ sớm một chút sao?”

Thẩm Lưu Hưởng ho nhẹ, nghĩ thầm, thật đúng là không muốn gặp Đế phụ đến như vậy.

Lúc Đế Vân Vũ rời đi còn hiếm thấy sinh khí. Tuy rằng đi qua lâu như thế, nhưng theo đánh giá của y, loại người như Đế Vân Vũ, hỉ nộ sẽ không theo thời gian trôi đi mà tiêu giảm, phỏng chừng gặp lại sẽ không còn trái cây ngon cho y ăn nữa.

Thẩm Lưu Hưởng nghiêng đầu, nói với Chu Huyền Lan bên cạnh: “Ngươi nỗ lực tu hành, liền dựa vào ngươi."

Một chốc một lát tu vi của y không tăng lên được, chỉ đành trông cậy vào đồ đệ, đến lúc đó có thể cứu mạng nhỏ của y, vớt y từ trong tay Đế phụ trở về.

Chu Huyền Lan sửng sốt. Từ Tinh Thần nhắc nhở sư tôn việc tu hành, sư tôn lại bảo hắn nỗ lực tu hành, này còn không phải ám chỉ trần trụi sao?

Khóe môi hắn gợi lên một độ cong: “Được.” Chỉ cần sư tôn chịu nổi.

Thẩm Lưu Hưởng thấy hắn cười ý vị thâm trường, cứ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp. Lúc này, Thẩm Bặc Bặc đưa tới một quả quýt, y nếm một miếng, nghe Thẩm Bặc Bặc hỏi: “Cha cũng muốn ở lại đây sao?”

Thẩm Lưu Hưởng chưa trả lời, Từ Tinh Thần đã nói: “Không ở. Về Huyền Yêu Cung đi.”

Yêu giới không thể một ngày không có chủ, Chu Huyền Lan sao có thể ở Đế Cung lâu dài. Từ Tinh Thần hừ trong lòng một tiếng, ngoài miệng nói: “Đế Cung vẫn thanh tĩnh chút thì tốt hơn, nhiều người nhiều phiền. Nếu huynh trưởng thật sự luyến tiếc ta, lâu lâu ta sẽ đến Huyền Yêu Cung vấn an ngươi.”

Thẩm Lưu Hưởng hơi nhướng mày: “Thật sao?”

Từ Tinh Thần thấy y hoài nghi, nhất thời nói: “Cái biểu tình gì đây? Ta lại không phải tiểu hài tử ba tuổi xa ai cũng không thể sống!”

Thẩm Lưu Hưởng: “An thần hương thì sao?”

Từ Tinh Thần: “...... Đã bỏ hết rồi.”

Thẩm Lưu Hưởng: “Không ngủ được thì làm sao bây giờ?”

Từ Tinh Thần: “...... Mặc niệm ngủ rồi là có thể nhìn thấy Đế phụ. Nếu không được nữa thì truyền âm cho huynh trưởng, hoặc là bảo Tinh Liên với Lục Thanh Vân bồi ta đấu đế chủ.”

Thẩm Lưu Hưởng vừa lòng gật gật đầu: “Nhớ không tồi.”

“Bặc Bặc chuẩn bị xong rồi.” Mới vừa rồi Thẩm Bặc Bặc trộm ôm một cái bồn sứ, bên trong đổ hàn linh thổ, ngửa đầu trông mong nói, “Cha đừng bỏ lại Bặc Bặc, mang Bặc Bặc cùng đi.”

Thẩm Lưu Hưởng đem nó bế lên: “Đương nhiên mang theo ngươi.”

Thẩm Bặc Bặc mừng rỡ như điên vòng lấy cổ Thẩm Lưu Hưởng, lá vàng quét tới quét lui bên gáy trắng nõn của y. Chu Huyền Lan nghiêng đầu nhìn tiểu gia hỏa này, bỗng nhiên cảm thấy có chút không ổn.

Đến Huyền Yêu Cung, Chu Huyền Lan thấy Thẩm Bặc Bặc đem bồn sứ đặt trên cửa sổ tẩm cung, sau đó tự giác bò lên giường. Sau khi thấy nó lăn mấy vòng trên giường, hắn trầm mặc một cái chớp mắt, hỏi: “Buổi tối Bặc Bặc ngủ ở đâu?”

Thẩm Lưu Hưởng: “Ngủ với ta.”

Chu Huyền Lan: “Ta thì sao?”

Thẩm Lưu Hưởng dừng một chút: “Ta đã hỏi rồi, Bặc Bặc không ngại ngủ cùng với ngươi.”

Chu Huyền Lan hơi híp mắt: “Tu hành thì làm sao bây giờ?”

Thẩm Lưu Hưởng: “?” Ngủ với tu hành có liên quan gì?

Chu Huyền Lan đang muốn mở miệng, một đạo Truyền Âm Phù rơi vào trong tay Thẩm Lưu Hưởng, là Nam Diệu Quyền. Hắn đuổi theo giết Tố Bạch Triệt, nhưng để người chạy thoát.

Thẩm Lưu Hưởng trầm ngâm một lát. Thực lực của Tố Bạch Triệt hiện giờ chưa chắc đã không đấu nối một trận. Lựa chọn đào tẩu, có lẽ vì ngại phù văn trong cơ thể, không muốn gây chuyện


Thẩm Lưu Hưởng trả lời Truyền Âm Phù.

Ban đêm, Thẩm Bặc Bặc bò lên giường trước, chớp mắt chờ. Thật vất vả mới chờ được Thẩm Lưu Hưởng tắm gội xong, trở lại phòng. Còn chưa kịp vui mừng gọi cha, đã nhìn thấy Thẩm Lưu Hưởng bị một người khác cũng nên gọi là cha mang đi.

Thẩm Bặc Bặc chạy nhanh xuống giường: “Cha!”

Chu Huyền Lan quay đầu lại nói: “Tắm gội xong mới có thể ngủ, ngươi về ngủ trước đi.”

Thẩm Bặc Bặc đô đô miệng, nói thầm: “Nhưng cha vừa mới tắm xong, nên ngủ rồi.”

Nhưng nó không kịp nhiều lời, Thẩm Lưu Hưởng đã bị ôm chạy mất. Thẩm Bặc Bặc không vui nhăn mày nhỏ, suy nghĩ một lúc lâu, lại hiểu được.

Cha Yêu Đế còn chưa tắm gội, nếu ngủ cùng nhau, cha nên chờ cha Yêu Đế tắm gội xong lại đi ngủ.

Thẩm Bặc Bặc thông suốt, một lần nữa trở lại giường, trong lòng nghĩ chờ hai cha về rồi ngủ tiếp. Nhưng thời gian lâu quá, nhịn không được ngáp một cái, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, chép chép miệng nói: “Bặc Bặc ngủ trước một lát.”

Mà lúc này trong bể tắm, hơi nước vờn quanh.

Thanh niên mái tóc rối tung bị đè vào vách hồ, nhỏ giọng thở dốc, gần như nói không ra lời: “Ngươi, ngươi nhanh chút......”

Chu Huyền Lan ôm chặt Thẩm Lưu Hưởng từ phía sau, ngực dán vào tấm lưng trắng nõn trơn bóng, môi mỏng bám vào bên tai y, tiếng nói trầm thấp: “Là sư tôn nhanh chút mới đúng.”

Dứt lời, mặt nước nổi lên từng trận dao động.

Hàng mi dài của Thẩm Lưu Hưởng run nhẹ, giữa cánh môi tràn ra một tiếng nức nở, bàn tay trắng như ngọc không nhịn được luồn xuống dưới nước, bắt lấy cổ tay Chu Huyền Lan: “Đừng, đừng động.”

Chỉ là y vừa dứt lời, chiếc hôn tinh mịn nóng rực đặt xuống lưng trần, hòa vào động tĩnh dưới nước, Thẩm Lưu Hưởng không kìm được run rẩy, đầu ngón tay vô lực gãi gãi mu bàn tay Chu Huyền Lan, thấp khóc một tiếng, toàn thân mềm mại nằm ở bên bờ.

Chu Huyền Lan đem người xoay lại, đôi tay chế trụ tế vòng eo mảnh, hôn lên cánh môi mềm mại đỏ nhuận, khàn giọng nói: “Sư tôn đừng nhúc nhích, ta sẽ nhanh một chút.”

Dưới đáy nước, theo rung động giữa hai chân, ngón chân trần trắng nõn hơi hơi cuộn lại.

Thẩm Lưu Hưởng bám vào bả vai Chu Huyền Lan, gương mặt chôn vào cổ hắn, bị nhiệt độ hun cho cả người phát run. Không biết qua bao lâu, y cảm giác bên chân phát đau, hình như rách da, khó nhịn mà cắn cắn cổ vai Chu Huyền Lan, hàng mi treo hơi nước, không tiếng động thúc giục.

Nửa đêm, tiếng nước trong bể tắm nhỏ dần.

Chu Huyền Lan bế thanh niên tinh bì lực tẫn trở lại tẩm cung.

Thẩm Bặc Bặc chép chép miệng, trở mình, bỗng nhiên phát hiện trên giường có thêm hai người, nó dụi dụi mắt, chen vào giữa hai người, lẩm bẩm gọi Thẩm Lưu Hưởng một tiếng cha, duỗi tay ôm lấy, tiếp tục ngủ.

Nhưng sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Bặc Bặc phát hiện trong ngực mình ôm cái gối đầu, còn cha bị người khác ôm.

Thẩm Bặc Bặc tủi thân nhún nhún chóp mũi, cả ngày cũng không cao hứng.

Tới ban đêm, nó như con bạch tuộc quấn lấy Thẩm Lưu Hưởng, nghĩ thầm lần này sẽ không chạy được. Kết quả ngày thứ hai tỉnh lại, trong lòng ngực vẫn là cái gối đầu, cha lại bị cướp đi rồi.

Thẩm Bặc Bặc bám riết không tha nửa tháng, đánh trận nào thua trận đó, lá vàng trên đỉnh đầu cũng héo luôn.

Thẳng đến một ngày, Chu Huyền Lan cho nó quả táo, hỏi: “Còn nhớ cữu cữu Thần Kỳ Sơn không?”

Thẩm Bặc Bặc liên tục gật đầu: “Nhớ ạ.”

Chu Huyền Lan: “Ngươi đi rồi, hắn rất nhớ ngươi.”

Thẩm Bặc Bặc giương giọng: “Thật vậy sao? Con cũng nhớ Đế Quân cữu cữu.”

Chu Huyền Lan gật đầu, sờ sờ đầu nó: “Cho nên, có phải lâu lâu nên đi thăm hắn một chút không? Bằng không hắn sẽ cô đơn lắm.”

Thẩm Bặc Bặc vừa nghe, tự trách nói: “Là Bặc Bặc không tốt, có cha liền quên Đế Quân cữu cữu.”

Chu Huyền Lan câu môi: “Ngoan.”


Đêm khuya, Từ Tinh Thần mặc niệm đi vào giấc ngủ là có thể gặp Đế phụ. Khi ý thức sắp sửa thả lỏng, bỗng nhiên phát hiện trong tẩm cung có pháp thuật đến, biểu tình của hắn biến đổi, ngồi bật dậy, cảnh giác nhìn lại.

Nháy mắt tiếp theo, một tiểu gia hỏa trắng trẻo mập mạp xuất hiện, chạy như bay về phía hắn: “Bặc Bặc đến thăm Đế Quân cữu cữu đây!”

Từ Tinh Thần: “?!”

Đêm hôm khuya khoắt, đột nhiên đến thăm hắn?

Từ Tinh Thần trực giác không đúng: “Là huynh trưởng bảo ngươi tới sao?”

Thẩm Bặc Bặc ở trên giường lăn một cái: “Là cha Yêu Đế.”

Từ Tinh Thần nhíu mày suy nghĩ thật lâu, đột nhiên, mở to mắt: “......”

Bánh bao nhỏ ngày thường nhích tới nhích lui không ở đây, Thẩm Lưu Hưởng có chút không quen: “Tại sao đột nhiên muốn về Đế Cung? Sớm biết vậy lần trước đi đã mang theo nó rồi.”

“Là ta bảo nó đi.” Chu Huyền Lan thản nhiên, rồi không phân trần đem người kéo vào trong ngực, như cho hả giận cắn cắn cái cổ trắng nõn, “Sư tôn cũng nên có mấy ngày thuộc về ta.”

Thẩm Lưu Hưởng ăn đau xít một tiếng, nghĩ đến Chu Huyền Lan quả thật nhịn lâu rồi, liền thả lỏng thân mình, duỗi tay vòng lấy cổ hắn, tùy ý đòi lại.

Thời điểm thật sự chịu không nổi, ngón tay y phát run nắm chặt cánh tay Chu Huyền Lan, không chịu được lắc đầu, tiếng nói cũng nhiễm tiếng nức nở.

Nhưng Chu Huyền Lan giam cầm y, không cho y giãy giụa mảy may.

Đến lúc được buông ra, mái tóc mềm mại của Thẩm Lưu Hưởng tán ra trên gối, cả người mướt mồ hôi, ánh mắt có chút tan rã.

Chu Huyền Lan chặn ngang bế y lên, đến bể tắm một chuyến.

Một lần nữa nằm lên chiếc giường mềm mại, Thẩm Lưu Hưởng mặc áo trong màu trắng, được Chu Huyền Lan ôm vào trong ngực, ý thức rời rạc hết sức, cánh môi bị Chu Huyền Lan nhẹ nhàng hôn xuống, mang theo vài phần lưu manh.

“Sư tôn,” Tiếng nói trầm thấp từ tính dừng bên tai y, “Ta thích ngươi. Chỉ thích ngươi…… Ngươi cũng thích ta, sẽ luôn ở lại bên ta phải không?”

Thẩm Lưu Hưởng sững sờ, sau đó mở mắt ra, nhấc lên chút sức lực, xoay người đè lên người Chu Huyền Lan.

Tóc đen nhẹ rũ, mắt phượng nhìn thẳng vào một đôi mắt đen hơi kinh ngạc, Thẩm Lưu Hưởng cúi đầu, hôn lấy đôi môi mỏng mềm mại: “Ta cũng thích ngươi. Vĩnh viễn không rời xa ngươi.”

___Hoàn chính văn___

_

_______________________

????????????

Hoàn chính văn rồi ha.

Mấy ngày tớ bỏ họp hành cắm mặt vào đây, giờ up hết cho chúng ta yên tâm kiếm tiền tiêu tết.

À tớ bảo này, tớ chỉ làm nốt 3 chương phiên ngoại của nhà Lan Hưởng thôi. Còn 8 chương về ông đạo nhân thì thôi ha. Chuyện 2 ông đấy ko vui đâu.




Bình luận

Truyện đang đọc