NHÂN VẬT PHẢN DIỆN SƯ TÔN XINH ĐẸP NHƯ HOA



Tầm mắt Tố Bạch Triệt quét qua quét lại mấy lần trên người tiểu yêu thú. Yêu Kính là y phí công phu cực lớn mới tìm được, chính là để bảo đảm vạn vô nhất thất. Bây giờ Văn Nhân Tần ở dưới Yêu Kính, lại không phải nửa người nửa yêu.

Gã trầm mặt xuống nói: “Ngươi dám gạt ta?”

“Đừng bôi nhọ người, chỗ ta bẫy người không phải ở đây.” Đồng Khê lạnh giọng, “Văn Nhân Tần chính là hỗn loại, trong đó chắc chắn có trá.”

Tố Bạch Triệt nhăn mi, nghiêng đầu hỏi: “Hỏa Kỳ Lân lớn lên bộ dáng như thế sao?”

Văn Nhân Độ đã sớm tức giận đến cả người phát run, thái dương nổi đầy gân xanh, “Giả! Giả! Cho dù huyết mạch không thuần khiết, cũng sẽ không thay đổi thành bộ dáng gầy yếu này. Quả thực ném hết mặt mũi tộc Hỏa Kỳ Lân ta!”

Tố Bạch Triệt thở phào nhẹ nhõm: “Một khi đã như vậy, ngươi đem chân thân biến ra cho mọi người nhìn một cái.”

Văn Nhân Độ sắc mặt khó coi, giọng căm hận nói: “Chân thân ta bị hao tổn, vô pháp biến trở về.”

Trên mặt Tố Bạch Triệt không kiên nhẫn, lão thành chủ này phế đến không dùng được, gã nhíu mi. Văn Nhân Tần trong lòng bá tánh Kỳ Lân Thành được tôn sùng, không có bằng chứng như núi, những Yêu này hiển nhiên càng vui vẻ tin tưởng Thành chủ của bọn họ hơn.

Lúc này ra tay bắt Văn Nhân Tần, những Yêu này sẽ tương hộ.

Tố Bạch Triệt đoán một lát, đột nhiên giương giọng hét lớn: “Chân thân Hỏa Kỳ Lân tuyệt đối không phải như vậy, ngươi đến tột cùng yêu vật nào? Thành thật triệu tới!”

Thân hình tiểu yêu thú trước Yêu Kính run lên, bị tiếng rống to bất ngờ không kịp phòng ngừa dọa nhảy dựng.

Lông ngắn trên trán trong gió đêm thổi đến hỗn độn, đôi mắt đen nhánh hiện lên hơi nước, hơi cúi đầu, yếu ớt “ngao ô” một tiếng.

Ủy khuất cực kỳ.

Chúng yêu phía dưới thấy thế, đều đang trong cơn giận dữ, đồng thời nhìn về phía Tố Bạch Triệt hùng hổ doạ người.

“Không được hung hắn a a!”

“Dám nói năng lỗ mãng với Thành chủ chúng ta. Ngươi là thứ ở đâu đến? Cút đi!”

“Ngươi từng thấy chân thân Hỏa Kỳ Lân sao? Chưa từng thấy liền câm miệng! Thành chủ chúng ta đang ở kỳ ấu niên, ngươi đừng ỷ lão Chu ghét liền khi dễ hắn!”

Có người thậm chí ném đồ vật về phía Tố Bạch Triệt, lớn tiếng trách cứ đuổi gã cút, có thể nói tình cảm quần chúng xúc động phẫn nộ.


Tố Bạch Triệt khó khăn tránh thoát mấy quả trứng gà, sắc mặt âm trầm đến mức tận cùng.

Một lũ ngu dân!

Văn Nhân Độ bị lá cải đập vào mặt, tức giận hét lớn: “Đều dừng lại cho ta! Các ngươi điên rồi. Đừng để Văn Nhân Tần mê hoặc nữa...... Người này, người này nhất định là giả mạo! Nếu Văn Nhân Tần không phải hỗn loại, sao ta có thể bằng lòng giết hắn, phụ tử tương tàn?!”

Mọi người nhớ tới trước kia lão thành chủ yêu thương hậu bối, ẩn ẩn lại cảm thấy không thích hợp.

“Đúng vậy, đã là phụ tử, vì sao lão thành chủ một hai phải trí Thành chủ vào chỗ chết?”

Lúc này, tiểu thân ảnh trước Yêu Kính nhoáng lên, Thẩm Lưu Hưởng khôi phục nhân thân, mang khuôn mặt Văn Nhân Tần kéo lên một bên khóe môi, tươi cười tà khí.

Trong một mảnh tiếng nghi ngờ, Thẩm Lưu Hưởng tới gần Tố Bạch Triệt, dừng bước trước mặt gã.

Y chăm chú nhìn Tố Bạch Triệt một lát, ý cười trên mặt dần dần biến mất, mi mắt hơi hơi rũ xuống, lại lộ ra biểu tình đau lòng, “Tố Tố, đừng giả vờ nữa.”

Mọi người sửng sốt, trên mặt đầy mê hoặc.

Ý gì? Chẳng lẽ Thành chủ quen biết Chu Yếm này? Nhìn ánh mắt này còn trộn lẫn ý tứ không minh bạch, tựa hồ quan hệ không giống bình thường.

Tố Bạch Triệt hơi híp mắt.

Quả nhiên không phải Văn Nhân Tần, biết được tên gã, sẽ là ai?

Gã cảnh giác nhìn chằm chằm người trước mặt, đang muốn nói chuyện, đối phương giơ tay đánh ra một tiếng vang thanh thúy, Tố Bạch Triệt chỉ cảm thấy trên mặt chợt lạnh, trong lòng trầm xuống.

Phá Thuật Dịch Dung.

Thẩm Lưu Hưởng lại đột nhiên không kịp phòng ngừa duỗi tay, một phen túm dây cột tóc của gã.

Một sợi tóc đen phất qua khuôn mặt trắng nõn tú mỹ, mọi người hơi mở lớn mắt, khắp thiên địa lâm vào tĩnh mịch.

Tuy bọn họ thích mỹ nhân yêu diễm hơn, nhưng cũng biết, người trước mắt này có dung mạo khuynh thành, khuôn mặt tuyệt sắc nhu mỹ, mi cong nhíu lại liền lộ ra tư thái nhu nhược, nói không nên lời chọc người thương tiếc.

Tố Bạch Triệt nắm chặt ngón tay như ngọc, ngăn chặn sát ý: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Thẩm Lưu Hưởng không hé một từ, dùng ánh mắt thâm tình nhìn gã trong chốc lát, nghiêng đầu nhìn về phía nam tử bên cạnh gã, sắc mặt tức khắc biến thành vô cùng phẫn nộ.

“Văn Nhân Độ! Ta kính trọng ngươi một chút ân huyết mạch, đã đem Tố Tố yêu quý nhường cho ngươi, vì sao còn muốn đau khổ tương bức?!”

Lão thành chủ biểu tình cứng đờ, trừng lớn con mắt như chuông đồng.

Tên hỗn trướng này, nói chuyện ma quỷ gì vậy?

Bá tánh Kỳ Lân Thành: “Xôn xao......!”

Thì ra tối nay là một tràng tuồng, phụ tử vì tranh mỹ nhân dẫn đến tranh chấp. Nhìn tình huống, Thành chủ niệm tình phụ tử chủ động rời đi, lão thành chủ lại không lưu tình, trong đêm trăng máu tỉ mỉ lên kế hoạch, muốn đem tình địch kiêm nhi tử đuổi tận giết tuyệt.

Tất cả manh mối đã rõ ràng!

Tầm mắt mọi người nhìn về phía Tố Bạch Triệt lập tức thay đổi, tràn ngập suy đoán.

Người này thích ai?

Theo lý nên là Văn Nhân Tần anh tuấn. Nhưng gã vẫn đứng ở bên lão thành chủ. Chẳng lẽ là vì Văn Nhân Tần đem gã cho cha “làm”, bởi vậy vì yêu sinh hận, hiệp trợ lão thành chủ giết con?

Tốt quá, thoại bản mới vừa ra đã có tuồng cẩu huyết! Kích thích!

Tối nay sóng gió một đợt còn cao hơn đợt kia. Đang lúc mọi người không biết khi nào thì kết thúc, nhìn thấy Tố Bạch Triệt bỗng nhiên ra tay với Thành chủ.

Mà lúc này, trong đám người hét lớn một tiếng: “Bảo hộ Thành chủ!”

Thân là Đại thống lĩnh, Hùng Du dẫn đầu xông ra ngoài, chúng yêu thấy thế, cũng nhiệt tình ra tay.

Thẩm Lưu Hưởng đã sớm có đề phòng, ở khoảnh khắc Tố Bạch Triệt giải Thuật Dịch Dung của y, y đã lắc mình tránh thoát. Đối thượng khuôn mặt dù tức hộc máu cũng như đang làm nũng, Thẩm Lưu Hưởng cười nhẹ một tiếng, thậm chí nhàn hạ thoải mái nháy mắt trái.

“Thật ra bộ dáng ngươi tức giận rất đẹp.”

Tố Bạch Triệt: “......”

Gã nhìn chằm chằm người mặt mày hớn hở, khóe mắt hơi nheo lại, bỗng nhiên nhận ra, từ giữa răng nặn ra ba chữ: “Thẩm, Lưu, Hưởng......”


Lại là y!!!

Tố Bạch Triệt ánh mắt âm ngoan: “Hôm nay ta phải giết ngươi.” Liên tiếp làm hỏng chuyện tốt của gã, tuyệt đối không thể giữ lại.

Thẩm Lưu Hưởng nhẹ nhướn đuôi lông mày, giơ giơ cằm lên: “Không bằng nhìn phía sau ngươi xem.”

Bầy yêu xuất động, phía sau theo phía trước đánh tới Tố Bạch Triệt, muốn ở đại cục đã định kiến công lập nghiệp, Tố Bạch Triệt cho dù tu vi cao thâm, cũng song quyền khó địch bốn tay, cuối cùng ném truy binh ra, biến thành một đạo cầu vồng hốt hoảng rời khỏi.

Thẩm Lưu Hưởng không đuổi theo gã, liếc mắt bắt lấy Văn Nhân Độ giao cho Hùng Du, bảo hắn coi kỹ người, chính mình thì lui vào một góc không người.

Thẩm Lưu Hưởng khôi phục chân thân, tháo túi đen nhỏ treo bên hông xuống, niệm pháp quyết, một đạo huyền quang xẹt qua, Văn Nhân Tần chui từ trong Túi Tinh Hoa ra, thiếu chút nữa trực tiếp bổ nhào xuống đất.

Thẩm Lưu Hưởng giơ tay đỡ lấy hắn: “Còn được không?”

Tuy Văn Nhân Tần ở trong túi cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng nghe được thanh âm, đối với chuyện phát sinh bên ngoài đều biết tất cả, choáng váng một lát, nhìn về phía khuôn mặt gần trong gang tấc.

“Ngươi và ta không thân chẳng quen, vì sao giúp ta như thế?”

Thẩm Lưu Hưởng sờ sờ cằm, trầm ngâm một lát, ngước mắt cười: “Tố Bạch Triệt là người quen biết đã lâu, ta thích đùa giỡn mỹ nhân.”

Văn Nhân Tần nhìn y, không nói gì.

Thẩm Lưu Hưởng đeo lại Túi Tinh Hoa, giao cho hắn một lọ ô đan, “Lúc này ngươi đi ra ngoài, những người khác ngửi thấy hơi thở cũng sẽ không ngờ vực. Bên ngoài lộn xộn, nhanh ra xử lý một chút.”

Thẩm Lưu Hưởng nhìn phía nơi xa nghĩ tới Từ Tinh Thần lại không thấy đâu, vẫy vẫy tay, bỏ xuống một câu: “Ta còn có việc, đi trước đây.”

Văn Nhân Tần lập tức vươn tay, đầu ngón tay khó khăn xẹt qua tay áo y, nắm vào hư không.

Văn Nhân Tần nhìn chằm chằm bàn tay trống không, chăm chú nhìn hồi lâu, phất tay áo đi ra ra ngoài. Hắn vừa hiện thân, Hùng Du lập tức tới, thử nói: “Thành chủ?”

Văn Nhân Tần gật gật đầu.

Hùng Du tức khắc nhẹ nhàng thở ra, đang muốn hội báo tình hình, phía sau hai người vang lên một giọng sữa, “Thành chủ đại nhân.”

Văn Nhân Tần quay đầu lại, nhìn thấy một tiểu oa nhi ba tuổi, bước chân nhỏ chậm rì rì đi tới, khuôn mặt non nót không có chút nào sợ hãi.

Văn Nhân Tần sửng sốt.

Không nói lúc này trên người hắn có hơi thở hỗn loại, chính là ngày thường, chúng yêu Kỳ Lân Thành cũng không dám thân cận hắn, đối với đại yêu trước sau lòng mang nhút nhát.

Lúc này một tiểu oa nhi, dám trước mặt mọi người gọi hắn, đi tới chỗ hắn?

Không sợ hắn sao?

Văn Nhân Tần nhìn vòng quanh bốn phía, phát hiện trong mắt không ít chúng yêu đều không có sợ hãi, ngược lại toát ra một loại ý vị không tên.

Hắn buồn bực nhíu nhíu mày, đảo mắt nhìn thấy tiểu oa nhi giơ lên một con thú bông nhỏ: “Cái này đưa cho đại nhân.”

Văn Nhân Tần cúi người, duỗi tay tiếp nhận thú bông to bằng bàn tay.

Là bộ dáng yêu thú còn nhỏ, toàn thân đỏ như lửa, trên lưng cắm hai cái cánh nhỏ, một bên khóe miệng nhếch lên, hung ba ba nhe răng.

Nhưng rơi vào trong mắt, lại là giả vờ hung ác, thoạt nhìn đặc biệt ngây thơ chất phác.

Văn Nhân Tần cười nhẹ một tiếng, đang muốn hỏi này là loại Yêu nào, lớn lên đáng yêu như vậy, liền nghe thấy tiểu oa nhi nãi thanh nãi khí nói: “Nguyên hình của đại nhân thật ngoan nha, mẫu thân mới vừa làm được, đợi lát nữa khẳng định bán điên rồi.”

Văn Nhân Tần ngẩn ra, bỗng chốc trợn to đôi mắt.

Hắn nhìn chằm chằm tiểu yêu thú trong tay, trầm mặc thật lâu, nhìn tầm mắt chúng yêu đều hướng lại, ẩn ẩn hiểu được.

“......”

***

Không bao lâu, Kỳ Lân Thành khôi phục như lúc ban đầu, phố lớn ngõ nhỏ đàm luận việc tối nay.

Thẩm Lưu Hưởng đi trên đường, Từ Tinh Thần bên cạnh một đường trộm nhìn y, cũng không hé răng.

Thẩm Lưu Hưởng đến ven đường mua đồ chơi bằng đường, xoay người đưa cho hắn một cái, nhướn mi: “Nhìn ta làm gì? Chưa từng thấy sao?”

Từ Tinh Thần theo bản năng duỗi tay nhận lấy, trên mặt biểu tình cổ quái, lại lộ ra một chút tò mò: “Ta đang suy nghĩ sao ngươi có thể làm được việc đầy miệng bịa chuyện, còn có thể làm người tin tưởng như vậy?”


Thẩm Lưu Hưởng câu môi: “Đây là bản lĩnh giữ nhà của ta. Thiên phú. Ngươi không học được.”

“Cái gì thiên phú? Ngươi nói......” Từ Tinh Thần quét mắt bốn phía, hạ giọng nói, “Ngươi nói phụ tử nhà Văn Nhân vì một nam tử sinh tử tương bác, thế mà lại có người tin? Còn có tiểu bộ dáng ngươi biến ra kia, thế mà có người thực sự cho rằng là Kỳ Lân kỳ ấu niên?!”

Thẩm Lưu Hưởng nhẹ nấc: “Thích là được.”

Từ Tinh Thần: “??”

“Lựa chọn thích tin tưởng, không có gì kỳ quái, nguyện ý tin tự nhiên liền tin.”

Thẩm Lưu Hưởng trả linh thạch, cầm đồ chơi bằng đường, đang muốn cắn một ngụm, ngước mắt nhìn thấy bóng người từ xa đi tới.

Nhìn thấy đồ đệ, Thẩm Lưu Hưởng bước nhanh tiến lên, mới vừa câu môi cười cười, tầm mắt thoáng nhìn phía sau hắn xuất hiện một người, đồ chơi bằng đường trong tay thiếu chút nữa kinh hãi rơi xuống đất.

Người nọ một bộ bạch y, ngọc quan vấn tóc, tay cầm bội kiếm khắc hoa.

Khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, lại lạnh như phủ sương, mở to một đôi tròng mắt như hàn băng. Trông thấy thanh niên phía trước giơ đồ chơi bằng đường, biểu tình ngẩn ngơ, nhưng cực nhanh thu liễm cảm xúc, hướng người này hơi gật gật đầu.

Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt một lúc lâu, đến tận khi cằm bị bẻ lại.

Chu Huyền Lan rũ mắt nhìn y, ngữ khí lãnh trầm, lộ ra một chút nóng nảy: “Sư tôn không được nhìn hắn.”

Thẩm Lưu Hưởng lấy lại tinh thần: “A? Ồ....... Được.”

Y chỉ là quá kinh ngạc, không nghĩ tới ở Yêu giới sẽ nhìn thấy Diệp Băng Nhiên, hẳn là có quan hệ đến việc đệ tử Kiếm Tông biến mất ở Yêu giới.

Từ Tinh Thần ở một bên yên lặng quan sát mấy người, đột nhiên hắn nheo mắt, sờ sờ cằm, “Hắn là ai?”

Thẩm Lưu Hưởng: “Bắc Luân Kiếm Tông, Diệp Băng Nhiên.”

Vừa nghe là Kiếm Tông, tâm tư xem náo nhiệt của Từ Tinh Thần tức khắc không còn, nhớ thương Quỷ Đan, nói: “Chỗ này không nên nói chuyện, về Quyển Vân Các.”

Từ Tinh Thần ở phía trước dẫn đường, Diệp Băng Nhiên đi theo phía sau hắn.

Thẩm Lưu Hưởng cùng Chu Huyền Lan đi ở phía sau, sau hai người còn có ba thủ hạ.

Lạc Ngư cùng Thập Phương nhìn nhau, lại nhìn về phía Lục Vô, mọi người hai mặt nhìn nhau, đại khí cũng không dám thở một miếng.

Lúc trước bọn họ còn nghi hoặc Diệp Băng Nhiên là người nào, hiện giờ nhìn, tựa hồ có quan hệ không cạn với sư tôn đại nhân, khó trách thời khắc Chủ thượng thấy đối phương lại thất thố như thế.

Chỉ là phân thân, đã biểu hiện đến đáng sợ như vậy, sợ tới mức bọn họ kinh hồn táng đảm, hận không thể biến mất không thấy tại chỗ.

Đèn lồng bên đường nhẹ nhàng lắc lư trong gió, Thẩm Lưu Hưởng nghiêng đầu, nhận ra áp khí bên người Chu Huyền Lan thấp đến mức tận cùng, dưới ánh trăng đỏ tươi, cặp mắt đen nhánh kia ẩn ẩn phiếm hồng.

Thẩm Lưu Hưởng nghi hoặc chớp chớp mắt, chần chờ một lát, giơ đồ chơi bằng đường trong tay tới bên miệng hắn.

Chu Huyền Lan ngừng bước chân, môi mỏng hé mở, đồ chơi bằng đường kia nhân cơ hội đẩy vào trong một chút.

Hắn ngây người một khắc, trong miệng ngậm một mảnh nhỏ đồ chơi bằng đường, nhìn về phía Thẩm Lưu Hưởng: “Sư tôn làm gì vậy?”

Thật ra lời này lại làm Thẩm Lưu Hưởng kẹt cứng.

Y chính là thấy đồ đệ trầm mặc, vẻ mặt không cao hứng, theo bản năng muốn làm gì đó trêu đùa hắn.

Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, Thẩm Lưu Hưởng đột nhiên cười, mắt phượng nổi lên quang mang nhỏ vụn trong đêm tối.

“Không có gì, chính là dùng đồ chơi bằng đường dỗ ngọt ngươi một chút."




Bình luận

Truyện đang đọc