NHÂN VẬT PHẢN DIỆN SƯ TÔN XINH ĐẸP NHƯ HOA



Bóng đêm dần dần dày, khí lạnh từ mặt đất bốc lên, tràn ngập mọi ngóc ngách trong rừng.

Tố Bạch Triệt thức tỉnh rất nhanh.

Thẩm Lưu Hưởng vừa mới trói chặt tay chân gã, liền đối thượng một đôi mắt màu đỏ tươi. Đôi mắt này không trong veo như lúc trước, đồng tử phóng đại, đỏ ngàu, bên trong tràn ngập sát ý vô tận.

Không phải ánh mắt người, mà giống dã thú chưa mở linh thức hơn, lộ ra bản năng tàn bạo, giết chóc.

Bị Chu Yếm phản phệ, cả đầu Tố Bạch Triệt bạc trắng, trên mặt dày đặc yêu văn. Nếu tay chân không bị trói buộc, dùng hết sức lực cũng không thể tránh thoát, sớm đã đánh tới Thẩm Lưu Hưởng.

Nhưng ngay cả như vậy, gã vẫn mang ý đồ công kích, há cái mồm đầy máu tươi ra, mấp máy thân hình hướng đến vật sống duy nhất ở đây.

Hoàn toàn mất đi lý trí, cơ hồ chỉ có thể dựa vào giết chóc để bình ổn sát ý.

Thẩm Lưu Hưởng chưa quyết định giải quyết gã như thế nào, thấy thế, tay nâng chưởng, sạch sẽ lưu loát đánh người hôn mê.

Một khắc trước khi Tố Bạch Triệt té xỉu, Đồng Khê rối rắm hồi lâu, âm thầm giúp Tố Bạch Triệt một tay, đem yêu thú phản phệ dữ tợn đẩy lui một chút.

Hắn cũng không phải suy nghĩ cho Tố Bạch Triệt, chỉ là lúc này thần hồn Tố Bạch Triệt vẫn còn ở đây, dùng chung một cơ thể với hắn. Đối phương hôn mê bất tỉnh, hắn cũng sẽ bị cắt đứt cảm giác với thế giới bên ngoài. Mà đối mặt với Thẩm Lưu Hưởng vốn dĩ không bỏ vào trong mắt, gần đây lại càng thêm kiêng kị...... Đồng Khê muốn thời khắc nhìn chằm chằm.

Người này với bộ dáng vốn có lệch khỏi quỹ đạo nghiêm trọng nhất. Nếu mặc kệ y, nói không chừng quay đầu y liền hoàn toàn bắt lấy Chu Huyền Lan.

Vì thế, vào lúc Tố Bạch Triệt đoạt lại chủ quyền thân thể, là lúc hắn giúp một phen. Đồng thời trong lòng nghĩ, trải qua một lần này, nói không chừng Tố Bạch Triệt biết sai rồi, về sau sẽ cố giữ mạng.

Vào lúc Đồng Khê đang mặc sức tưởng tượng ngày sau, dựa vào thủ đoạn của hắn, đại lão các giới vì Tố Bạch Triệt tranh giành tình cảm, thành công hoàn thành nhiệm vụ, từ đây trời cao đất rộng, không chịu trói buộc nữa. Tố Bạch Triệt chậm rãi mở bừng mắt.

Tầm mắt mơ hồ đong đưa, trước tiên chú ý tới thân ảnh mảnh khảnh khoanh chân ngồi bên cạnh.


Tố Bạch Triệt không quên chuyện trước khi té xỉu, nguyên nhân chính là như thế, trong lòng hơi hơi động.

Hẳn là người này đã cứu mình.

Anh hùng gặp nạn, mỹ nhân cứu giúp, vốn chính là giai thoại thế gian thường có, là diễm phúc thiên mệnh chi tử đều xứng có được. Ngộ, cuối cùng trời cao cũng chiếu cố gã một hồi sao......?

Thẩm Lưu Hưởng móc quả quýt trong túi trữ vật ra, cắn một miếng, phát hiện ánh mắt trông lại.

Y nhìn lại, thấy Tố Bạch Triệt sắc mặt tái nhợt, mở to đôi mắt trong veo ngập nước, không tiếng động nhìn y. Dáng vẻ nhu nhược đáng thương như vậy, như một đóa hoa nhỏ yếu đuối trong mưa gió, thật sự nhìn thấy mà thương.

Thẩm Lưu Hưởng nhẹ xít một tiếng, lại gần, “Tỉnh chưa?”

Y tới gần một cái, Tố Bạch Triệt sửng sốt, trong tầm mắt, thân ảnh như phủ sương dần dần rõ ràng.

Khuôn mặt tuấn mỹ đến cực điểm, một đôi mắt phương thế gian vô nhị. Lúc cười khẽ, đuôi mắt hơi cong, vô cớ lộ ra chút ý vị câu nhân.

Rơi vào trong mắt, cảnh đẹp ý vui nói không nên lời.

Nhưng vậy cũng không ảnh hưởng đến việc, khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt, như sét đánh giữa trời quang, tâm tư kiều diễm trong lòng Tố Bạch Triệt bị đánh đến tan thành mây khói.

Chịu hai đả kích nặng liên tiếp làm ý thức hỗn độn của gã bỗng nhiên thanh tỉnh, lúc này mới chú ý tới tay chân bị trói chặt.

Sợi mỏng không biết là gì, dính dính, đọng hơi lạnh ban đêm.

Tố Bạch Triệt tránh không thoát, trong lòng hơi trầm xuống, vừa suy nghĩ Thẩm Lưu Hưởng có mục đích gì, vừa nghĩ làm sao tạm thời giải quyết Chu Yếm.

Mà trong đầu Đồng Khê đang lải nhải: “Lại cho ngươi thời gian nửa nén hương. Nếu vẫn quyết giữ ý mình, ta sẽ không quản ngươi nữa. Đến lúc đó ngươi trở thành cái xác không hồn, đợi thời khắc thần hồn tiêu tán, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian. Ngươi nghĩ cho kỹ.”

Thẩm Lưu Hưởng nhìn sắc mặt Tố Bạch Triệt khó coi, đoán hẳn là tỉnh táo rồi, y cắn miếng quýt, “Ngươi cũng muốn tranh đoạt Yêu Cốt Đan? Chẳng lẽ đan này có thể khống chế Chu Yếm trong cơ thể ngươi?”

Tố Bạch Triệt nhìn y, trầm tư một lát, cố tình bày ra giọng nói yếu ớt, không đáp mà nói: “Ngươi trói ta làm gì? Cởi bỏ cho ta đi.”

Tố Bạch Triệt tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng túi da này giả vờ đáng thương, không ai sẽ không mềm lòng. Mấy năm nay, gã chính là dựa vào nó với Ngự Thần Quyết hóa giải không ít nguy cơ.

Lúc này tuy không dám vận dụng linh lực, thi triển Ngự Thần Quyết, nhưng bằng dáng vẻ thương này, nói như thế nào Thẩm Lưu Hưởng cũng......

“Ồ, không được.”

Tố Bạch Triệt biểu tình cứng đờ, mặt trầm xuống. Đang muốn nói chuyện, yêu văn màu đen một lần nữa leo lên trên mặt.

Biểu tình gã khẽ biến, không hề vô nghĩa. Trong thời gian ngắn ngủi, tìm được một người xuất hiện ngoài ý muốn lại có tác dụng với gã là Thẩm Lưu Hưởng, đồng thời chải vuốt rõ ràng lợi thế của mình, “Không cởi trói cũng được. Ta sắp không khống chế được Chu Yếm nữa, ngươi đến giúp ta chút!”

Thẩm Lưu Hưởng nhướng mày, bật cười: “Ngươi có phải hiểu lầm cái gì rồi không? Vì sao ta phải giúp ngươi?”

Tố Bạch Triệt: “Ta biết Chu Huyền Lan ở đâu.”

Khóe mắt Thẩm Lưu Hưởng chợt tắt. Tố Bạch Triệt đem thần sắc của y thu hết vào đáy mắt, trong lòng có nắm chắc, cố ý nói: “Hắn rơi vào một cái bẫy, dữ nhiều lành ít. Chỗ kia ngoài ta ra không ai biết được, muốn giao dịch với ta hay không, tự ngươi lựa chọn.”

Thẩm Lưu Hưởng nhíu mi, nhất thời không phán đoán ra gã nói thật hay giả. Nhưng không tìm thấy người, y quả thật không yên tâm được.

“Giúp ngươi như thế nào?”

Tố Bạch Triệt lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày, Đồng Khê trong đầu tức muốn hộc máu.


“Ngươi dám! Ngươi dám!! Ngươi dám!!!”

Để Thẩm Lưu Hưởng đi là kết quả xấu nhất, đối với Đồng Khê mà nói, không khác gì đem bàn tính nhỏ của hắn đẩy vào vực sâu.

“Ngươi khống chế được Chu Yếm nhất thời, khống chế không được một đời. Nếu dám như thế, ta thề sẽ không để ngươi tìm được Yêu Cốt Đan, nhất định làm ngươi thần hồn câu diệt!”

Nhưng lúc này, Đồng Khê ngoài cuồng nộ uy hiếp, không làm gì được bất kỳ kẻ nào.

Tố Bạch Triệt không để ý tới hắn, mở miệng nói: “Ta dạy ngươi Luyện Yêu Thuật, ngươi dùng tà thuật này giúp ta ngăn chặn Chu Yếm.” Như thế, gã lại có thời gian đi tìm Yêu Cốt Đan, cũng không cần bị Đồng Khê quản thúc nữa.

Thẩm Lưu Hưởng hơi híp mắt: “Đã có phương pháp này, vì sao không sớm sử dụng, bảo những người khác dùng Luyện Yêu Thuật giúp ngươi?”

Tố Bạch Triệt nói: “Ta ở Yêu giới xung quanh đều là Yêu tộc, ai dám? Ai nguyện giúp ta áp chế Chu Yếm? Huống chi Luyện Yêu Thuật không phải ai cũng có thể học được.”

Khi nói chuyện, linh lực trong thân thể gã cuồn cuộn lên, vội vàng nói: “Duỗi tay lại đây, ta truyền cho ngươi Luyện Yêu Thuật.”

Đôi tay Tố Bạch Triệt bị trói sau người, gian nan quay cuồng trên mặt đất, mười ngón trắng nõn mảnh dài khúc khúc, ý bảo Thẩm Lưu Hưởng đưa tay lại đây.

Sau khi chạm vào một ngón tay, Tố Bạch Triệt lập tức đem tà thuật truyền cho y, cuối cùng hỏi: “Sao rồi?”

Nói xong, nghe thấy âm thanh cười như không cười, đồng thời mu bàn tay bị sờ soạng, “Rất tốt, tay ngươi mượt mượt mềm mềm, lớn lên như thế nào?”

Tố Bạch Triệt đứng đờ cả người, nhịn xuống xúc động chửi ầm lên, “Trời sinh!”

Thẩm Lưu Hưởng vừa tìm đọc tà thuật trong thức hải, vừa nói: “Mềm mượt như đậu hũ trắng.” Mấy năm qua đi, vẫn gần như miêu tả trong nguyên tác, thật sự lợi hại.

Sau khi nghe xong, Tố Bạch Triệt không thở nổi một hơi, ngất đi. Lúc lại tỉnh lại, trên mặt đầy yêu văn dữ tợn, giương nanh múa vuốt đánh tới Thẩm Lưu Hưởng.

Thẩm Lưu Hưởng vẻ mặt đạm nhiên nhảy lên trên cây, kệ kẻ này giãy giụa dưới đất, y hết sức chăm chú học Luyện Yêu Thuật. Pháp thuật này tuy tà, nhưng không luyện hóa yêu thú, đối với bản thân tu sĩ không có ảnh hưởng gì.

Nửa canh giờ sau, Thẩm Lưu Hưởng đem Tố Bạch Triệt định trụ, một tay ấn xuống trán gã, tay kia thi triển pháp thuật.

Một lát sau, màu đỏ trong mắt Tố Bạch Triệt phai nhạt một chút.

Gã dần dần khôi phục ý thức, trợn mắt tra xét tình huống trong cơ thể, nhíu mày: “Ngươi chỉ áp chế một chút thế này, không đến nửa canh giờ là Chu Yếm có thể ngóc đầu trở lại.”

Thẩm Lưu Hưởng nói: “Đừng nói nhảm nữa, tìm người trước, thấy rồi lại giúp ngươi.”

Y từng thử, dùng toàn lực chắc có thể áp chế Chu Yếm gần một tháng. Nhưng y làm sao đem hết toàn lực?! Tính toán đợi lát nữa dùng hai ba phần lực, đem người đuổi đi.

***

Một nơi khác, trong một động phủ duyên dáng, Chu Huyền Lan khoanh chân ngồi trên linh thụ.

Cái trán hắn thấm ra mồ hôi mỏng, mày nhíu chặt.

Sau khi bí cảnh đột nhiên không kịp phòng ngừa rung chuyển, hắn với Thẩm Lưu Hưởng bị tách ra. Trên đường đi tìm người, thấy một thân ảnh mảnh khảnh cực kỳ giống Thẩm Lưu Hưởng, lập tức đuổi theo.

Đuổi tới động phủ, mới phát hiện không thích hợp.

Trong động phủ tràn ngập u hương nhàn nhạt, Chu Huyền Lan ngửi một cái, liền ngừng thở, nhưng vẫn không kịp. Cỗ u hương này lẫn vào trong linh khí, lặng yên không một tiếng động vận chuyển vào kinh mạch hắn.

Tức khắc, ánh mắt Chu Huyền Lan hơi ám.


Hắn vốn muốn rời khỏi nơi này, nhưng lại bị nhốt ở trong đó, hiển nhiên có người hướng hắn mà đến, cố tình sắp đặt bước tiếp theo.

Phát hiện trong cơ thể dần dần bò lên khô nóng, Chu Huyền Lan chậm rãi điều chỉnh hơi thở, suy nghĩ mục đích của người này. Nếu dùng loại thủ đoạn này, kế tiếp chẳng phải ‘sư tôn’ sẽ lên sân khấu sao?

Trong lòng người ngồi dưới tàng cây nổi lên sát ý.

Chỉ chốc lát sau, nghe thấy tiếng bước chân, Chu Huyền Lan mở đôi mắt đen nhánh ra, nhìn lại tường đá trước chỗ rẽ.

Đầu ngón tay không một tiếng động niết quyết.

Tức khắc, một thân ảnh từ chỗ tối đi ra, Chu Huyền Lan vận linh lực định ra tay, lơ đãng đối thượng một đôi mắt phượng đầy kinh hỉ, bàn tay ngừng lại, linh lực tan đi.

“Ngươi không sao chứ?”

Thẩm Lưu Hưởng đi một đường đến động phủ, cuối cùng nhìn thấy người, lập tức tiến đến trước mặt người đang khoanh chân ngồi.

Thẩm Lưu Hưởng ngồi xổm xuống, nhìn ngó xung quanh, thấy trán hắn đổ mồ hôi, “Quá nóng, hay chỗ nào không thoải mái?”

Nói, y vươn bàn tay trắng nõn như ngọc, đặt lên trán Chu Huyền Lan.

Bị nhiệt độ nóng bỏng làm hoảng hốt, Thẩm Lưu Hưởng đang muốn mở miệng, cổ tay mảnh mai đã bị nắm lấy, bên tai truyền đến tiếng nói lạnh băng: “Ta đã gặp qua vô số ảo ảnh sư tôn, ngươi là kẻ giống nhất.”

Thẩm Lưu Hưởng: “?”

Y sửng sốt, mắt phượng mở to một chút, “Ta là thật.”

Trên mặt Chu Huyền Lan đầy bực bội, nhất cử nhất động của kẻ giả mạo này quá giống, đặc biệt là cúi sát vào một cái, tràn ra khí tức quen thuộc giống trên người sư tôn, tức khắc làm khô nóng hắn mất công phu thật lớn mới áp xuống được, lại một lần nữa lan tràn khắp thân thể.

Nếu không phải sớm biết có trá, Chu Huyền Lan có lẽ đã tin.

Hắn nắm chặt ngón tay khớp xương rõ ràng, siết cổ tay Thẩm Lưu Hưởng đến sinh đau, môi mỏng khẽ mở, lạnh giọng quát: “Cút ngay......”

Lúc Chu Huyền Lan phun ra hai chữ này, ngữ khí lãnh khốc, ánh mắt tràn ngập lệ khí, khuôn mặt tuấn tú như hung thần ác sát, nhát gan nói không chừng lập tức bị dọa chạy.

Nhưng Thẩm Lưu Hưởng liếc mắt một cái đã nhìn ra, đồ đệ này của y đang hư trương thanh thế.

Hung là rất hung, nhưng lấy tính cách Chu Huyền Lan, làm sao vô nghĩa nhiều như vậy?! Trực tiếp giơ tay một chưởng tiễn người đi là được.

Nhưng giờ phút này, lại một bên nắm chặt cổ tay y không bỏ, một bên hung ba ba nói “Cút ngay!”.

…… Ngoài miệng bảo y cút, lại giữ chặt tay y, thật ra lại rất thành thật.




Bình luận

Truyện đang đọc