NHÂN VẬT PHẢN DIỆN SƯ TÔN XINH ĐẸP NHƯ HOA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Thẩm lục "

"Thẩm Hương ca ca. "

"Cha ~ "

Thẩm Lưu Hưởng chú ý tới trà trộn vào trong đó một xưng hô lạ liền liếc bốn phía xung quanh, ánh mắt khóa chặt trên người người đối diện. "Ngươi gọi ai là ca ca?"

"Tất nhiên là ngươi." Triệu Lâm nhìn hắn nói, "Thẩm Hương ca ca."

Thẩm Lưu Hưởng: "?"

Vừa tỉnh dậy sao lại nhiều thêm một người gọi hắn là ca ca rồi.

Thẩm Lưu Hưởng mím môi không nói, cảm thấy cái cảm giác không thể giải thích này hình như rất quen, hắn quan sát biểu tình khác nhau của đám người Ninh Nhuận Tân, mười ngón tay thon dài khẽ cấu vạt áo, lúc này chỉ muốn lẳng lặng.

Sau đó cửa tay áo theo đầu ngón tay hắn khẽ kéo.

Không chút lưu tình.


Chu Huyền Lan khép ống tay áo lại, đứng dậy trầm mặt bước ra cách hắn cả trượng mới mới ngồi xuống, lại là trực tiếp nhắm mắt ngồi xuống.

Thẩm Lưu Hưởng nháy mắt mấy cái, không rõ vì sao.

Thấy đồ đệ tâm tình bất ổn muốn tới xem thử ai ngờ vừa đứng dậy đã bị tiểu thịt viên nắm chặt .

"Cha, ngươi đi đâu, không được bỏ lại Bặc Bặc nha."

"Ta đạp trúng bây giờ, ngươi buông ra."

Thẩm Bặc Bặc không chịu: "Lúc trước cha ném ta đi cũng nói vậy."

Thẩm Lưu Hưởng nhớ tới những chuyện mình từng trải qua tâm liền mềm nhũn. Ngay lúc chuẩn bị ôm nhóc con mũm mĩn lên, kết quả còn chưa kịp ôm thì cánh tay đã bị người kéo lại.

"Thẩm Hương ca ca." Triệu Lâm sắc mặt hơi trắng. "Sao không để ý tới ta."

"Đương nhiên hắn không cần để ý tới ngươi. " Ninh Nhuận Tân tay chắp sau lưng, hừ lạnh. "Hắn là Thẩm Lục, không phải Thẩm Hương, ngươi nhận lầm người rồi."

Triệu Lâm nhíu mày, nhìn sắc mặt khó coi của Ninh Nhuận Tân, lại cảm thấy hắn quá để ý đến Thẩm Lưu Hưởng. Liên tưởng đến những chuyện trước kia.

"Người mà sư thúc tìm nhiều năm nay chính là Thẩm Hương ca ca? !"

Ninh Nhuận Tân sửa chữa: "Hắn tên là Thẩm Lục."

Thẩm Bặc Bặc buồn bực "Ồ" một tiếng: "Cha không phải tên là Thẩm Hương Hương ."

Triệu Lâm nói: "Chắc chắn sư thúc nhớ lộn, hai chữ Thẩm Hương này chính là từ miệng hắn nói ra."

Ninh Nhuận Tân lạnh giọng: "Sư điệt tuổi nhỏ mới có thể nhớ lầm, cái tên Thẩm Lục này là tự tay hắn viết ra cho ta."

Thẩm Bặc Bặc mất hứng ngoác miệng ra: "Các ngươi đều sai rồi, cha mới không gạt ta."

Ba người ai cũng không chịu tin tên mình nói là tên giả, người qua miệng lại, tranh chấp đến đỏ mặt tía ta, cơ hồ muốn đánh nhau.

Diệp Băng Nhiên nhíu chặt lông mày, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị dừng lại trên người thiếu niên đang muốn chuồng đi.

"Đứng lại, đến tột cùng thì ngươi là người phương nào."


Một lời liền đánh tỉnh người trong mộng.

Mọi người bổng dưng tỉnh ngộ, giọng nói cũng như ngoại hình của thiếu niên này nhiều năm nay vẫn không thay đổi. Điều này cho thấy người lúc đó mình gặp cùng người đang đứng tại đây đều là dùng thuật pháp để giả dạng.

Thẩm Lưu Hưởng thấy tình thế không ổn liền không chút do dự xoay người bỏ chạy.

Thanh danh Thẩm Lục Lục bị phá hủy cũng không quan trọng cho lắm.

Nhưng nếu bị vạch trần thanh phận trước mặt đám người này, hắn đã có thể nghĩ tới tương lai bao trùm cả tu chân giới đều là lời đồn.

# Thẩm Tiên Quân bỏ vợ bỏ con, nhân sâm oa ngàn dặm tìm cha #

# Kiếm Tông sư điệt ân đoạn nghĩa tuyệt, càng là vì hắn #

# ngay đêm đó, Diệp Băng Nhiên đã trúng Ninh Nhuận Tân cùng Triệu Lâm mỗi người một kiếm, ba vị bá chủ của Kiếm tông cá chết lưới rách #

# chân đạp ba con thuyền, trầm Ðát kỉ #

Thẩm Lưu Hưởng bước chân như gió đã là cực nhanh, nhưng vẫn không kịp một đám chơi kiếm, ‘xèo xèo xèo’ tiếng xé gió từ sau truyền đến, ba thanh kiếm tỏa ra hàn khí cắm trên mặt đất, hình thành một trận pháp nhỏ nhốt hắn ở bên trong.

"Thẩm Hương ca ca, ngươi là ai, bộ dạng ra sao, đối với ta đều không quan trọng."

Triệu Lâm chậm rãi đi tới. "Ta chỉ lo lắng sẽ có một ngày, ngươi đứng đối diện ta nhưng ta không biết lại lỡ làm ngươi bị thương thì sao đây."

"Ta cũng vậy. " Ninh Nhuận Tân nói. "Thẩm Lục, ta chỉ lo sau này sẽ không tìm thấy ngươi, lại tiếp tục chờ hoài không thấy."

Diệp Băng Nhiên lạnh giọng: "Vì sao các hạ không dám dùng bộ dạng thật để gặp người."

Liên tiếp liên lụy đến sư thúc cùng sư đệ, hắn đối với vị thiếu niên đứng trước mặt này quả thật không có chút hảo cảm.

Ba người từng bước áp sát.

Lúc này, một đạo tiểu bóng dáng từ phía sau chạy tới, lướt qua bọn họ, thở phì phò ngăn lại bước chân bọn họ.

"Các ngươi đáng gét! Không cho phép các ngươi dùng kiếm uy hiếp cha ta! !"

Thẩm Bặc Bặc tức đến hai má hóp lại, hai mảnh lá vàng trên đỉnh đầu chạm vào nhau phát ra tiếng leng keng giòn giã, từng vòng hào quang màu vàng dần khuếch tán ra.


Khiến đám người Diệp Băng Nhiên miễn cưỡng dừng lại bước.

Chu Huyền Lan mở mắt ra, liếc nhìn Thẩm Lưu Hưởng bị vây giữa ba cây kiếm.

Sư tôn ghét hắn, hà tất gì phải tự tìm mất mặt.

Vẫn nên không phản ứng thì tốt hơn.

Chu Huyền Lan vừa nghĩ như vậy, lạnh mặt động thân đem thiếu niên còn đang bị nhốt trong kiếm quang kéo ra ngoài. "kiếm trận cấp thấp đến mức này cũng có thể nhốt được sư tôn ngươi."

Thẩm Lưu Hưởng bi thảm bị đồ đệ gét bỏ: Nha oa ~

Tâm muốn đóng băng.

Nguyên thân coi tứ hải là nhà, yêu thích ngao du, cùng Thẩm Lưu Hưởng hắn có quan hệ gì, cơn cớ gì bắt hắn đi sau hốt***.

Thẩm Lưu Hưởng nuốt xuống một ngụm máu, suy nghĩ một lát, xoay người, phảng phất như cam chịu số phận. "Nếu đã không thể giấu được, ta liền ăn ngay nói thật đi."

Chu Huyền Lan khinh thường nhướng mày.

Tướng mạo thân hình có thể biến đổi, nhưng tu vi thì không đổi được, nếu như bị người khác biết được hiện tại tu vi Thẩm Lưu Hưởng chỉ còn trúc cơ kỳ thì chắt chắn phiền phức sẽ thay nhau kéo tới.

Hắn muốn nói lại thôi, còn đang suy nghĩ có nên ngăn sư tôn lúc này đừng nên bại lộ thân phận hay không.

Lúc này,






Bình luận

Truyện đang đọc