NHÂN VẬT PHẢN DIỆN SƯ TÔN XINH ĐẸP NHƯ HOA



Từ ngày rời khỏi Thanh Lăng Tông, đã bảy năm Thẩm Lưu Hưởng chưa gặp lại Lăng Dạ.

Ngày đó Đế Vân Vũ phái người đến tông môn đón y, Lăng Dạ chỉ hỏi y có muốn đi hay không. Đến lúc Thẩm Lưu Hưởng gật đầu, hắn đưa y đến cửa tông môn liền buông tay.

Sau khi Thẩm Lưu Hưởng đến Đế Cung, mới đầu hai người vẫn luôn có thư từ lui tới. Phần nhiều là Lăng Dạ viết mấy chữ thăm hỏi, mà Thẩm Lưu Hưởng viết mười mấy trang hồi âm.

Cũng không phải y nói nhiều, thật sự là đoạn thời gian mới tới Đế Cung kia, Thẩm Lưu Hưởng trời xa đất lạ, lại là lấy thân phận Thiếu Quân lưu lạc bên ngoài, thái độ của người xung quanh đối với y ái muội không rõ, nhất cử nhất động đều phải bị người đánh giá phỏng đoán.

Đặc biệt là Từ Tinh Thần, đối với y tràn đầy địch ý, cả ngày hừ hừ, thường thường ngáng chân y. Tinh Thần Thiếu Quân như thế, Đế Cung với người lấy lòng hắn tự nhiên cũng không ít.

Vì thế, Thẩm Lưu Hưởng cả ngày không có đại phiền toái, nhưng tiểu phiền toái lại nối gót mà tới.

Khi đó Thẩm Lưu Hưởng không có ai tố, hồi âm cho sư huynh thành nơi duy nhất để biểu đạt. Vào mỗi đêm khuya, y liền ghé vào án thư mài mực đặt bút, hôm nay ai khi dễ y lại bị y dâng trả gấp bội.

Sau này, chắc người muốn chỉnh y đều suy nghĩ, mỗi lần đều ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, dần dần không ai dám khi dễ y nữa.

Ngày tháng Thẩm Lưu Hưởng ở Đế Cung thoải mái hơn một chút, thư của sư huynh liền không tới nữa.

Thẩm Lưu Hưởng lại bám riết không tha viết nửa năm, đều không hồi âm, lo lắng có phải sư huynh ngại y phiền không, cũng liền chậm rãi dừng bút. Qua không bao lâu, Chu Huyền Lan hơi vững chân ở Yêu giới, nghĩ mọi cách đưa Ngọc Giản tới tay y, hai người mới có liên hệ.

Lúc này, Lăng Dạ thình lình xuất hiện, mang theo hai quyển trục không thèm che dấu, vân đạm phong khinh mà chào hỏi.

Thẩm Lưu Hưởng ngẩn người, sau một lúc lâu chưa phục hồi lại tinh thần, “Sư...... Sư huynh.”

Lăng Dạ gật đầu với y, “Nghe nói ngươi tới Yêu Đều, đến thăm ngươi.”

Lúc trước Lăng Dạ từ một bí cảnh đi ra, lơ đãng trông thấy Tố Bạch Triệt đi ngang qua, vẻ mặt thống khổ mà xoa cổ, hùng hùng hổ hổ phun ra ba chữ Thẩm Lưu Hưởng, liền đi qua hỏi.

Tố Bạch Triệt bị dọa nhảy, trước tiên lo lắng bị phát hiện trong cơ thể luyện hóa Chu Yếm, cũng may Lăng Dạ vẫn chưa phát hiện ra, đơn giản hỏi vài câu, liền thả gã đi.

Không quá phận đi trước, Lăng Dạ nói với gã, nếu gặp phải phiền toái, có thể nói với hắn.

Tố Bạch Triệt có chút ngoài ý muốn, Đồng Khê trong đầu nhất thời như bắt được cọng rơm cứu mạng, hét lên: “Còn tốt! Còn tốt! Tuy rằng không có rừng rậm, ít nhất còn có cây đại thụ có thể dựa vào!”

Lời trong lời ngoài, đều là Lăng Dạ đối với gã rễ tình đâm sâu, nhiều năm như thế vẫn nhớ mãi không quên.


Đối với chuyện này, Tố Bạch Triệt cười lạnh một tiếng.

Lăng Dạ cho gã cảm giác thập phần quái dị. Nói là thích gã, hành vi hành động lại không giống. Nhưng nếu không thích, đối với gã lại không giống với những người khác.

Hồi ở Thanh Lăng Tông, mỗi lần Thẩm Lưu Hưởng trắng trợn táo bạo khi dễ gã, Lăng Dạ biết được, dù bận rộn đều sẽ tới hỏi thăm gã. Nhưng một bên an ủi, một bên nói sư đệ không tốt muốn gã đảm đương nhiều hơn.

Tố Bạch Triệt vốn trông cậy vào Lăng Dạ thế gã giáo huấn Thẩm Lưu Hưởng. Sau này phát hiện ra, Lăng Dạ luôn là nặng cầm nhẹ phóng, còn không hạ thủ được với Thẩm Lưu Hưởng như chấp pháp trưởng lão.

Vì thế từ khi đó trở đi, cho dù Đồng Khê lại nói Lăng Dạ thích gã như thế nào, Tố Bạch Triệt đều tuyệt đối không tin.

Đến nỗi khi đó thỉnh thoảng quan tâm, lại có chút ý tứ tương kính như tân.

Mà bốn chữ "tương kính như tân", dưới con mắt của Tố Bạch Triệt, là rất nguy hiểm. Giống như Lăng Dạ vẽ cái vòng cho gã, cho phép gã tùy ý đi lại ở trong vòng. Nhưng nếu vượt qua giới hạn, chữ “kính” liền không còn, thứ còn lại chỉ sợ không tốt đẹp như vậy.

Tựa như lúc này, Lăng Dạ nói gặp phải phiền toái thì nói với hắn, nhưng Tố Bạch Triệt cơ hồ có thể kết luận, “Phiền toái” này tuyệt đối không bao gồm giúp gã giải quyết Chu Yếm. Nếu thẳng thắn nói với Lăng Dạ mình tu luyện tà thuật, hướng hắn xin giúp đỡ. Kết quả khả năng so với hiện tại còn không xong hơn.

Vì thế Tố Bạch Triệt ôn nhu mà ừ một tiếng, trong tiếng thét phẫn nộ chói tai của Đồng Khê, không chút do dự đi rồi.

Lăng Dạ đại để cảm thấy làm xong việc nên làm, vung tay áo, không có gì không tha mà rời đi. Thần thức ở Yêu Đều tìm một lúc lâu, mới tìm được Thẩm Lưu Hưởng ở trên giường trêu đùa tiểu Nguyên Anh, thân hình nhoáng lên, xuất hiện ở trong phòng.

Ánh mắt Lăng Dạ hơi rũ, tầm mắt dừng trên người sư đệ đã bảy năm không gặp, bộ dáng vẫn như trong trí nhớ, nhưng bởi vì đột nhiên thấy hắn, biểu tình tạm thời ngốc ngốc.

Giống như hồi thiếu niên làm chuyện xấu bị hắn phát hiện, đầu tiên là ngây người, sau đó đáng thương hề hề xin tha.

Trước mắt, chẳng lẽ lại làm chuyện gì xấu?

Lăng Dạ tinh tế đánh giá người trên giường, tóc đen, mặt mày, mũi cao, môi đỏ...... Ánh mắt hắn xẹt qua từng tấc, cuối cùng dừng trên chiếc cổ trắng nõn.

Cảnh sắc trên này, giống như hồng mai lạc tuyết, trông đẹp mắt mê người.

Nhưng không ngại thời khắc Lăng Dạ thấy nó, khóe mắt chợt tắt, ý cười ôn nhuận trên tuấn dung dừng một chút.

Hắn nhíu mày trầm tư hồi lâu, biểu tình thay đổi thất thường, như là trong nháy mắt lâm vào hoang mang nào đó. Phát hiện ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Lưu Hưởng, mới khôi phục như lúc ban đầu, “Sao lại tới Yêu Đều?”

Thẩm Lưu Hưởng không dự đoán được quyển trục mất trăm phương nghìn kế tìm kiếm, lại ở trên người Lăng Dạ, cố tình hắn còn dường như hoàn toàn không biết tầm quan trọng của thứ này, chói lọi treo ở bên sườn.

Đổi là người khác, Thẩm Lưu Hưởng đã sớm ra tay đoạt.

Nhưng trước mắt......

Thẩm Lưu Hưởng khó xử xít một tiếng, ánh mắt lắc lư qua lại bên hông Lăng Dạ, nghĩ nghĩ, vươn ngón trỏ thon dài, thử chỉ chỉ hai quyển trục.

“Sư huynh...... Cho ta, khụ khụ,” Tiếng nói của Thẩm Lưu Hưởng khàn khàn, trong cổ họng gian nan phun ra lời nói, “Cho ta xem một cái được không?”

Lăng Dạ nghe thấy tiếng nói khàn khàn đến kỳ cục này, nhíu nhíu mày, từ túi trữ vật móc ra một lọ đan dược, sau đó đem nút thắt bên hông cởi bỏ, cùng hai quyển trục vứt qua, “Là Chu Huyền Lan sao?”

Thẩm Lưu Hưởng nhìn quyển trục gần trong gang tấc, không thể tưởng tượng, lại ngẩng đầu nhìn nhìn Lăng Dạ, trái tim đều nhảy nhanh hơn vài phần.

Liền, liền cho y như thế?!

Thẩm Lưu Hưởng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cầm hai quyển trục trong tay, kích động rất nhiều, hoàn toàn xem nhẹ câu hỏi không đầu không đuôi của Lăng Dạ.

Gấp không chờ nổi mở ra.

Đế Vân Vũ đã dạy y phương pháp phân biệt quyển trục thật giả, còn có thể từ trong đó nhìn ra nơi phong ấn Cùng Kỳ.

Quyển đầu tiên mở ra chính là giả.

Thẩm Lưu Hưởng đặt sang một bên, lập tức mở quyển cuối cùng. Lúc này, người đứng ở trước giường đột nhiên gọi y một tiếng.

Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng nảy lên, không phải Lăng Dạ đổi ý chứ?!

Ngón tay y cầm quyển trục hơi chặt lại, cẩn thận ngẩng đầu, chóp mũi lại ngửi được một sợi đan hương.

“Há mồm.”

Lăng Dạ mở bình đan bị Thẩm Lưu Hưởng quên ở trong tay, đổ ra một viên đan màu xanh lá, đưa tới bên miệng Thẩm Lưu Hưởng.

Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, chợt đem đan dược nuốt vào, “Nhuận Hầu Đan...... Đã ăn rồi.”

“Ăn nhiều vô hại.” Lăng Dạ nói, tầm mắt dừng ở hai quyển trục mới mở ra, “Đây là lấy được trong tay Hành Cửu Âm, vị trí cụ thể bị hắn cố tình xóa đi, chỉ có thể thấy đại khái, Đế Cung cũng tìm quyển trục này sao?”


Thẩm Lưu Hưởng gật gật đầu, quyển trục trong tay có tổn hại, có người dùng cường đại pháp thuật huỷ hoại điểm quan trọng nhất. Nhưng có thể mơ hồ nhìn ra nơi phong ấn Cùng Kỳ ở...... Yêu Đều?!

Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng hoảng sợ. Nếu là địa thế khác thì còn tốt, không khó tìm. Nhưng xung quanh Yêu Đều có hàng ngàn hàng vạn cái bí cảnh, không có chỉ hướng cụ thể, Cùng Kỳ giấu ở bí cảnh nào đều có khả năng.

Y xoa xoa mi tâm, đem quyển trục khép lại, “Sư huynh cũng biết trên này ghi lại cái gì?”

Lăng Dạ nói: “Nơi phong ấn hung thú.”

Thẩm Lưu Hưởng nắm chặt quyển trục: “Sao sư huynh lại biết?...... Quyển trục kia lấy từ đâu ra?” Lúc trước Lăng Dạ hiện thân ở Bát Hoang, hẳn là theo chỉ dẫn của quyển trục giả.

Hắn muốn làm gì?

“Ngươi không nhớ sao?” Lăng Dạ chỉ vào quyển giả, ngữ khí mạc danh, “Thật lâu trước kia, có lần ra tông, ngươi dùng nó cuốn hai cái đồ chơi bằng đường đưa cho ta. Ta tưởng giấy lộn. Đến tận trước đó không lâu, nó đột nhiên sinh ra khác thường, ta phát hiện là đồ vật của Đế Quân, đi điều tra, mới biết được có liên quan đến hung thú mấy trăm năm.”

Thẩm Lưu Hưởng ngạc nhiên.

Vậy mà là nguyên thân đưa, lấy quyển trục của Đế Quân gói đồ chơi bằng đường......?

Y ho nhẹ một tiếng, trầm mặc một lát, hỏi: “Nếu sư huynh biết có liên quan đến hung thú, cố ý từ Tu Chân giới tới, là có mục đích gì?”

Lăng Dạ nói: “Gia cố phong ấn.”

Thẩm Lưu Hưởng hơi mở to mắt, nhẹ nhàng thở ra. Y liền cảm thấy, Lăng Dạ hẳn là sẽ không có suy nghĩ đem Cùng Kỳ thả ra nguy họa thế gian.

Suy nghĩ một chút, y nói: “Ta muốn đem quyển trục cho Đế phụ, có lẽ có thể sửa chữa.”

Lăng Dạ như suy tư gì đó. Như thế xem ra, Đế Quân không biết hung thú ở nơi nào, nếu không sẽ không cho Thẩm Lưu Hưởng tới tìm, tin tức có thể lấy từ quyển trục, hắn đã nắm giữ, giữ lại cũng không làm gì, liền bảo Thẩm Lưu Hưởng cầm đi.

Mấy ngày gần đây Lăng Dạ đã tìm không ít bí cảnh, tới thắm Thẩm Lưu Hưởng thuần túy là ngoài ý liệu, thấy y mạnh khỏe, liền tính toán tiếp tục đi ra ngoại thành tìm hung thú, chỉ là ánh mắt lại một lần liếc đến cổ Thẩm Lưu Hưởng, bước chân hơi ngừng.

Hắn trầm mặc mấy phần, lại lần nữa hỏi: “Là Chu Huyền Lan sao?”

Thẩm Lưu Hưởng đem ba quyển trục cất vào, nghe tiếng nghi hoặc nói: “Sư huynh chỉ cái gì?”

Lăng Dạ không nói một lời mà chỉ hướng cổ y, Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, giơ tay buồn bực sờ sờ, từ túi trữ vật móc ra gương đồng, ánh mắt hướng vào trong tìm kiếm.

“?!!”

Tức khắc, gương mặt tuấn mỹ trắng nõn trên mặt gương nhiễm một mạt đỏ ửng.

Thẩm Lưu Hưởng không nhịn được cúi thấp đầu, hận không thể tìm khe giường chui vào, y đem đệm chăn hợp lại quấn chặt cổ, ngoài miệng gập ghềnh nói: “A...... Này, cái này...... Bị muỗi cắn, chỉ là con muỗi này vừa lúc họ Chu.”

Cuối cùng, y muốn hài hước ha hả hai tiếng, nhưng thấy Lăng Dạ không rên một tiếng, cũng cười không nổi.

“Sư huynh......”

Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng đột nhiên có chút hụt hẫng, “Sư huynh vì sao một hai phải lấy tính mạng hắn? Nếu bởi vì Yêu tộc, bây giờ trên đời nhiều Yêu như vậy, hắn chỉ là một trong số đó, vì sao lại muốn nhằm vào hắn hơn?”

Ánh mắt Lăng Dạ đạm mạc: “Bởi vì hắn không phải bây giờ.”

Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng căng thẳng, chợt nghe thấy ngữ khí Lăng Dạ hơi hòa hoãn, như dỗ tiểu hài tử nói với y: “Sư đệ đổi người khác thì sao? Sẽ có người tốt hơn, thích hợp hơn.”

Sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng tức khắc lạnh đi: “Không đổi...... không cần......”

Lăng Dạ đại khái không nghĩ tới Thẩm Lưu Hưởng sẽ đột nhiên sinh khí, nhíu mày, một lát khẽ thở dài một tiếng: “Trừ hắn ra, ngươi chọn ai đều có thể.”

“Lời này hình như đã từng quen biết,”

Thẩm Lưu Hưởng hơi híp mắt: “Sư đệ nhớ rõ, sư huynh từng nói ai cũng có thể, duy chỉ có Tố Bạch Triệt ta không thể thích. Hiện giờ lại thành Chu Huyền Lan, sư huynh làm sao trở nên nhanh như vậy?”

Lăng Dạ ngẩn ra, phảng phất mới nhớ tới có người này, “Đúng vậy, hắn cũng không được.”

Thẩm Lưu Hưởng: “Vì sao? Sư huynh thích hắn?”

“Thích...... Là cảm giác gì......? Như ngươi đối với Chu Huyền Lan như vậy sao?” Khóe môi Lăng Dạ ngậm một mạt cười khẽ, ngữ khí lại rất nhạt nhẽo.

“Ta không có tình cảm vô dụng như vậy.”

“Còn vì sao không cho ngươi thích Tố Bạch Triệt,” Lăng Dạ giải thích nói: “Hắn là đạo lữ định mệnh của ta, sư huynh không thể nhường cho ngươi.”

Thẩm Lưu Hưởng buột miệng thốt ra nói: “Là Tam Sinh Thạch sao?”


Thấy Lăng Dạ gật đầu, Thẩm Lưu Hưởng nhíu mày một cái: “Sư huynh hà tất coi trọng thứ này như thế? Mình muốn tùy tâm, sư huynh không thích hắn, để hắn làm đạo lữ có gì lạc thú? Về sau nếu gặp được người mình thích......”

“Sai rồi.” Lăng Dạ lên tiếng đánh gãy.

Thẩm Lưu Hưởng: “Sai chỗ nào?”

“Đây là đạo của ngươi, không phải ta,” Lăng Dạ sắc mặt nghiêm túc, “Người tu đạo, có người thuận theo thiên mệnh, có người nghịch thiên mà đi...... Ta là người trước, là thuận theo thiên mệnh, là Thiên Đạo.”

Lời vừa nói ra, Thẩm Lưu Hưởng liền biết nhiều lời vô ích.

Nếu thuận mệnh trời mà Lăng Dạ nói, nếu y có điều vi phạm, mới là phạm vào tối kỵ của giới tu chân, tu vi nhiều năm sẽ bị hủy trong một sớm.

Y hỏi câu cuối cùng, cũng là câu quan trọng nhất: “Diệt trừ hắn, cũng ở trên lộ trình của sư huynh sao?”

Lăng Dạ: “Phải.”

Thẩm Lưu Hưởng bất đắc dĩ: “Một khi đã như vậy, ngày sau sư đệ với sư huynh phải là......”

Lăng Dạ lẳng lặng nhìn y, trên mặt không còn nụ cười ôn hòa như thường, mà chữ “Địch”, Thẩm Lưu Hưởng lại nói không nên lời.

Y nhớ tới ký ức Mộng Yểm thú đào ra.

Vốn tưởng rằng, mình không phải nguyên thân, không có mấy chục năm tình sư huynh đệ với Lăng Dạ. Cũng không có từ nhỏ đến lớn đuổi theo sau sư huynh không biết mệt, hai chữ “Là địch” sẽ không khó nói như vậy. Nhưng lời nói đến cổ họng lại như bị cái gì chặn lại, cuối cùng một chữ cũng không nói nên lời.

Phảng phất nói ra, sẽ không trở về được nữa......

Người tổn thương không chỉ là Lăng Dạ.

Thẩm Lưu Hưởng đổi giọng nói: “Ta sẽ không để sư huynh như nguyện.”

Lăng Dạ nhìn chằm chằm y trầm mặc thật lâu, nâng tay lên, sờ sờ đỉnh đầu y, không nói một lời mà đi rồi.

Chu Huyền Lan dựa theo khẩu vị của Thẩm Lưu Hưởng chọn thoại bản, hơi mất chút thời gian. Sau khi trở về, thân là Yêu tộc lực cảm giác nhạy bén, làm hắn nháy mắt nhận ra được, trong nhà có một khí tức khác chưa tiêu tan.

Chu Huyền Lan chậm rãi đi đến trước giường, nhìn thấy Thẩm Lưu Hưởng cằm gác trên gối đầu, toàn thân bọc chăn mềm như nhộng ve, biểu tình uể oải nằm trên giường.

“Sư tôn xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Lưu Hưởng phát hiện là đồ đệ đã trở lại, đánh lên chút tinh thần, kéo chăn lại, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, bắn lên ngồi trên giường, “Đều đã mua về rồi sao?”

Chu Huyền Lan đem mọi thứ bày trước mặt y, phát hiện đứng ở trước giường là nơi khí tức không biết tên nồng đậm nhất.

Tuấn mi khẽ nhúc nhích: “Ai đã tới?”

Thẩm Lưu Hưởng trong lòng nói thầm, Lăng Dạ đã rời đi một lát, vậy mà còn có thể bị phát hiện......

Nhưng y vốn không tính toán giấu diếm, cái cằm trắng nõn nhẹ điểm điểm, nói: “Đút ta ăn đồ chơi bằng đường, liền nói cho ngươi.”

Chu Huyền Lan gợi lên một bên khóe môi, ngón tay thon dài đẩy giấy gói kẹo ra, đưa qua.

Thẩm Lưu Hưởng vẻ mặt hưởng thụ nheo lại mắt, như con rùa đợi được đút cá khô.

Rất là phối hợp ngẩng đầu lên, môi đỏ hé mở.

“A ~ a ~ a...... Ô......




Bình luận

Truyện đang đọc