NHÂN VẬT PHẢN DIỆN SƯ TÔN XINH ĐẸP NHƯ HOA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Nghe nói hai đệ tử Thanh Lăng kia quần áo xốc xếch từ trong ao bước ra, thật chứ?"

"Chính xác trăm phần trăm, một người trong đó vẫn là Thẩm Lục Lục, nghe nói lúc hắn được ôm ra, đã bị làm... Mất đi ý thức."

"Này này này này, ban ngày ban mặt thực sự có thể làm chuyện phong nhã như vậy? người ôm hắn là ai?"

"Chu Huyền Lan, là người dẫn đầu những đệ tử Thanh Lăng tông này!"

"Cái gì? ! Ninh sư thúc cũng thôi đi, tại sao thêm một Chu Huyền Lan nữa chứ, bọn họ thích Thẩm Lục Lục ở chỗ nào chứ a, chẳng là bị hà cổ trùng?"

"Nếu như ở các nước chư hầu,nhất định Thẩm Lục Lục sẽ bị gọi là yêu phi họa quốc!"

Trong Kiếm tông lan truyền đến chóng mặt, người trong cuộc lại không biết gì cả.

Yêu phi từ giường tỉnh lại, cả người thoải mái đến động cũng không muốn động, từ đầu đến ngón chân trắng toát mềm mịn, đều lộ ra một cỗ khí tức thỏa mãn hưởng thụ.

"Sảng khoái a —— "

Thẩm Lưu Hưởng than một tiếng, ở trong suối đau đến mức muốn chết đi sống lại, ai biết được sau khi hết đau thì càng thoải mái sung sướng đê mê.

Lúc này, cửa phòng mở ra.


"Nghe nói có đệ tử trong môn phái ở trong tẩy cốt tuyền làm việc bất nhã." Lăng Dạ đi tới trước giường, cụp mắt đánh giá. "Ta vốn không tin, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của đệ, chẳng lẽ việc này là thật."

Thiếu niên ngồi dậy, đuôi mắt ẩm ướt đỏ ửng, rõ ràng đã từng ngẹn ngào rơi lệ. Tóc đen rơi lộn xộn trên bả vai, trên gò má trắng nõn còn lưu lại vệ ửng hồng.

Khắp toàn thân, từ trong ra ngoài, đều là một bộ dáng dấp bị làm đến thoải mái chết đi. (haha nguyên văn đó mấy nàng)

Thẩm Lưu Hưởng ngây người.

Ngọa tàu? Việc bất nhã?

Lăng Dạ thấy sững sờ, vươn tay xoa xoa đỉnh đầu hắn, ôn thanh nói: "Nói thật cho sư huynh biết, nếu như việc này là thật, sau khi trở về Thanh Lăng, ta liền vì đệ cùng Chu Huyền Lan cử hành đại lễ kết thành đạo lữ. Cứ định trước một cái lễ, miễn cho sau này sinh nhiều chuyện thị phi."

"? !"

Thẩm Lưu Hưởng vội nói: "Sư huynh hiểu lầm!"

Lúc đó hắn đau đến mức cắn mấy phát lên cổ đồ đệ, không đến nỗi phải lấy một cái lễ kết đạo lữ ra đáp trả đi.

Lăng Dạ vẻ mặt thấu hiểu, ánh mắt bình thản. "Lời này, ta đã nghe lần thứ ba."

"Đó cũng là hiểu lầm." Thẩm Lưu Hưởng vội la lên. "Sư huynh tin ta, ta và đồ đệ thanh thuần khiết bạch, đều là tẩy cốt tuyền gây ra họa."

Hắn vừa nói xong đầu óc cũng lay chuyển một cái, sắc mặt ngưng trọng nói: "Sư huynh, ta đã từng bị trọng thương sao?"

Lăng Dạ nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Hưởng nhìn một lát. "Lúc trước thời điểm ngươi ra khỏi tông môn đi tu hành, lần nào cũng vinh quang mà trở về. Chỉ là mười năm trước, Ở trong địa phận Đông Hoang có yêu tộc làm loạn, ngươi phụ trách đi dẹp loạn, cũng là bị thương nặng ở nơi đó, cuối cùng được Diệp Băng Nhiên cứu trở về."

Thẩm Lưu Hưởng nghe đến hai chữ Đông Hoang nhất thời trong đầu lóe lên một ít đoạn ngắn. Thời điểm muốn tỉ mỉ nhớ lại thì đầu óc lại đau như búa bổ.

Hắn ôm đầu, thân thể không tự chủ được mà cuộn tròn lại.

Lăng Dạ hơi thay đổi sắc mặt, đang muốn chạm vào hắn, ngoài cửa lại truyền đến từng trận huyên náo.

Hắn nhíu mày, nghiêng tai lắng nghe.

"Thanh Lăng, mau gọi Thẩm Lục Lục ra đây, dám thả linh sủng của Thiếu tông chủ, quả thực là ăn gan hùm mật gấu."

"Thiếu tông chủ tức giận đến một đêm không ngủ. Ngụy trưởng lão, bảo nhất định phải vì hắn rửa hận."

"Thiếu tông chủ nói, hắn muốn chặt đứt cánh tay Thẩm Lục Lục, để hắn không bao giờ có thể bắn tên nữa."

Đoàn người khí thế hùng hổ xông vào viện, phía sau còn có vài tên đệ tử Kiếm tông đang nổ lực ngăn cản. "Ngụy trưởng lão, Thẩm Lục Lục là khách quý là Ninh sư thúc căn dặn phải chăm sóc thật kỹ, ngàn vạn lần không được sinh sự."

Ngụy Thiên Cơ đánh một chưởng đẩy tên đồ đệ đang ngăn cản ra ngoài. "Ít nói nhảm, việc này chúng ta là người có lý, nếu như Ninh Nhuận Tân cưỡng ép giúp đỡ che chở, ta nhất định sẽ làm cho toàn bộ người trong thiên hạ đều biết, tất cả người của Kiếm tông đều là hạng người không biết nói lý lẽ."

Hắn cũng đã nghe những tin đồn này nọ, nhưng đều cảm thấy toàn bộ chỉ là thêm mắm dặm muối, có lẽ hai người từng có một đoạn giao du, nhưng mà thân phận khác nhau một trời một vực còn nói gì tới tiếp theo.


Nhìn Ninh Nhuận Tân sau khi đột phá, cũng không tới gặp Thẩm Lục Lục một chút, tám phần mười là đã nghĩ thông suốt.

Mà trước khi rời khỏi tông môn, tông chủ còn cố ý dặn không được để hắn chịu dùng chỉ nữa điểm oan ức bằng không bắt hắn mà hỏi. Trơ mắt nhìn Kim Điệt Thương chịu nhục nhã, nếu như xử lý không hợp ý sợ là sau khi hắn quay về tông môn thì cái chức trưởng lão trong tông môn này khó mà giử được!

Nghĩ đến đây, Ngụy thiên Cơ liền dẫn theo đám đệ tử, bước chân vội vã đi đến trước cửa phòng Thẩm Lưu Hưởng.

Khí thế như lửa "Ầm ——" một cước đạp mở cửa phòng.

"Tiểu nhi Thanh Lăng đi ra chịu..."

Chữ Chết mạnh mẽ nuốt trở lại, Ngụy thiên Cơ nhìn người đi ra từ nội thất liền rùng mình một cái, bước chân như nhũn ra bước lùi về sau.

Phía sau còn có một đệ tử không biết lượng sức mình, nhớ tin đồn nóng hổi vào sáng nay liền chỉ vào người phía trước hét. "Chẳng lẽ ngươi chính là tên gian phu Thẩm Lục Lục kia, mau gọi tình nhân của ngươi ra đây!"

Ngụy thiên Cơ bất khả tư nghị trợn to mắt, hận không thể một tay chém chết tên đệ tử này.

Điên rồi sao!

Thanh Lăng tông chủ, Lăng Dạ ngươi cũng không nhận ra? Muốn tìm chết thì tự đi đi đừng có kéo hắn theo!

Lăng Dạ tay chắp sau lưng, hồng mai áo bào trắng càng tôn thêm bộ dáng thon dài cùng kiên cường, vẻ mặt bất mãn từ trên cao nhìn xuống đệ tử Tây Dương tông.

Thế nhân đều biết Thanh Lăng Tông chủ tính cách ôn nhuận, tính tình tốt nhất.

Vẻ mặt hắn hơi trầm xuống.

Có lẽ bởi vì nhìn thấy sư đệ che đầu vẻ mặt cực kỳ thống khổ, có lẽ là cảm thấy đám người trước mặt quá mức ồn ào.

Hắn hiếm thấy mà sinh khí.

Vì thế hắn hỏi: "Tìm Thẩm Lục Lục có chuyện gì."

Có đệ tử hừ lạnh. "Hắn để cho linh sủng của thiếu tông chủ chạy thoát, tên là Bất Tử Điểu, yêu vật quý hiếm như vậy, chu dù hắn có dùng mạng của hắn đem đi đổi cũng không đổi được. Thiếu tông chủ nhân từ, muốn hắn lấy một tay đem đi đổi."

"Chỉ là Bất Tử Điểu, thả liền thả, Kim Hạng Thiên không hài lòng thì để hắn tự mình đến nói với ta." Lăng Dạ mặt không hề cảm xúc nói: "Chuyện này không phải lý do chính đáng để các ngươi đến quấy rầy ta. đều cút hết cho ta!"

Thiên địa ầm ầm biến sắc.

Mười mấy tên đệ tử cùng với Nguy Thiên Cơ bất thình lình bị lệ phong cuồn cuộn nổi lên, cuốn lên không trung gào thét liên hồi, tựa như vứt rác mà ném hết ra ngoài sân.

Nghe tiếng động, đám đệ tử Thanh Lăng đều đi ra liền bắt gặp vẻ mặt lạnh lùng của tông chủ không ai dám chít một tiếng.

Trên cửa núi nơi đón khách, đệ tử Tây Dương Tông bị cuốn tới lất pha lất phất treo trên nhánh cây, phối với bộ trang phục đỏ tươi, từ xa nhìn thấy giống như mấy cái mặt trời đỏ, dẫn tới không ít người đến tham quan.

"Bọn họ không phải đi tìm Thẩm Lục Lục gây phiền toái sao? Sao lại biến thành cái bộ dạng quỷ khốc này."


Cành cây không chịu nổi trọng lượng ‘răng rắc’ hai tiếng gãy đôi, Ngụy Thiên Cơ còn chưa kịp bình tĩnh lại, liền ‘ầm’ một tiếng rơi trên mặt đất.

Có đồ đệ vẫn còn chút ý thức nói: "Trưởng lão, tình nhân kia của Thẩm Lục Lục lợi hại như vậy, chúng ta nên làm thế nào cho phải?"

Ngụy thiên cơ sắc mặt tái xanh, cầm lấy một tảng đá ném về phía tên đệ tử kia, bộ dạng tức đến nổ phổi nói: "Nhanh ngậm miệng! Ngậm miệng! Đó là Thanh Lăng tông chủ! !"

Nghe vậy, vẻ mặt mấy tên đệ tử vẫn còn giữ được chút tỉnh táo nháy mắt trắng bệch, triệt để ngất đi.

Lăng Dạ chân trước vừa rời khỏi, chân sau lại có người đến.

Thẩm Lưu Hưởng mặc quần áo, tóc đen tán loạn ở sau lưng đi xung quanh phòng tìm phát đoạn, nghe thấy tiếng gõ cửa, tiện tay quấn vài vòng đem đầu ngón tay cùng mái tóc đen quấn lại cùng một chổ.(lời edit: dễ hiểu là cột luôn cả ngón tay)

Mở cửa, Ninh Nhuận Tân chăm chăm nhìn hắn. "Ta nghe thấy tin đồn trong Tẩy Cốt tuyền."

Thẩm Lưu Hưởng: "Ong ong ong."

Cái bộ dạng như đến bắt kẻ thông dâm này là có ý gì, hắn và đồ đệ cho dù thanh thuần khiết bạch cũng không cần thiết phải giải thích tùng người từng người một câu đi.

Ninh Nhuận Tân lại nói: "Ta biết chắt chắn là giả."

Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc.

Ninh Nhuận Tân nói tiếp: "Bởi vì ngươi không có tâm."

Thẩm Lưu Hưởng: "..." Cảm giác bị mạo phạm.

Đứng ở cửa tán gẫu thực sự không tốt lắm, Thẩm Lưu Hưởng mời người vào trong phòng rót trà đưa qua.

"Ta lại sắp đột phá rồi."

Thẩm Lưu Hưởng tay run một cái, bất khả tư nghị trợn tròn mắt.

Quá mức dọa người rồi, đột phá như đi chơi vậy sao? Chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, từ Kim đan kỳ vượt lên nguyên anh cảnh trung kỳ. Nếu còn muốn đột phá, chính là nguyên anh cảnh hậu kỳ.






Bình luận

Truyện đang đọc