NHÂN VẬT PHẢN DIỆN SƯ TÔN XINH ĐẸP NHƯ HOA



Tầm mắt Chu Huyền Lan đặt trên Ngọc Giản, nghe thấy đầu kia truyền đến tiếng cười nhẹ, đôi mày nhíu chặt mới hơi giãn ra, nhẹ cong môi.

“Nhưng ta đồng ý giúp hắn truyền lời,” tuy rất không muốn, Chu Huyền Lan vẫn mở miệng nói: “Hắn nói không hối hận, nhưng...... Xin lỗi.”

Thẩm Lưu Hưởng trầm mặc một lát, buông Ngọc Giản, ngã lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.

Bất tri bất giác, trong cơ thể lại xuất hiện cảm giác khô nóng.

Y xốc chăn đệm mềm mại lên, giơ tay kéo kéo vạt áo. Áo trong mặc trên người lỏng lẻo, da thịt sau cổ trắng nõn lộ ra, lặng yên không một tiếng động từ từ đỏ ửng.

Thẩm Lưu Hưởng mở mắt ra, đứng dậy uống một ly trà lạnh.

Trở lại giường, cảm giác nửa vời trong cơ thể càng thêm nghiêm trọng, thân ảnh mảnh khảnh lăn lộn trên giường. Một lát sau y duỗi tay gãi gãi đầu, khoác áo ngoài ra khỏi cửa.

Nguyên Anh không chịu được linh lực xâm nhập vào người, không tìm thấy tử cổ. Biện pháp dùng kim dính máu lại không thực hiện được.

Thẩm Lưu Hưởng trái lo phải nghĩ, tính toán rạch một vết thương to rộng bằng tình hoa, tích máu rồng vào trong đó, nhập vào da thịt. Như vậy, tử cổ trốn ở xung quanh nói không chừng sẽ chịu uy hiếp này, an phận lại một chút.

Lúc này tử cổ xao động nhưng vẫn chịu đựng được, vừa lúc thử biện pháp này xem sao.

Thẩm Lưu Hưởng gõ cửa. Lúc cửa mở, Chu Huyền Lan y quan chỉnh tề, thoạt nhìn chưa từng nghỉ ngơi, nghe y nói ý định, hắn nói: “Được.”

Thẩm Lưu Hưởng cũng không vô nghĩa, chuyển người qua, nhấc tay vén tóc sang một bên, đem sau cổ bại lộ vào đáy mắt người đằng sau.

Trên da thịt như tuyết hiện ra hoa văn sinh động như thật, cánh hoa xoắn tròn đỏ bừng nổi bật giữa đêm tối.

Thẩm Lưu Hưởng niết quyết, một đạo linh lực nháy mắt hóa thành ngọn gió xuyên phá da thịt, để lại một miệng vết thương sâu đậm, máu tươi đỏ thắm thoáng chốc tràn ra.

“Sư tôn đối xử với chính mình thật là một chút cũng không khách khí.” Chu Huyền Lan buông mi mắt xuống, cắt lòng bàn tay ấn lên miệng vết thương dữ tợn, lấy linh lực làm đạo khí, để máu rồng từ miệng vết thương từng chút chảy vào trong da thịt.

Quá trình này cực kỳ chậm chạp, nhưng Thẩm Lưu Hưởng có thể cảm thấy cảm giác khô nóng trong cơ thể dần dần bình ổn lại, tử cổ an phận dần.


Sau khi kết thúc, Chu Huyền Lan thu tay, lấy linh dược ra bôi lên miệng vết thương chảy máu đầm đìa trước mắt, “Để máu rồng thẩm thấu hữu dụng, cần thời gian quá dài. Nếu gặp phải tình huống như lần trước, thì đây cũng không phải thượng sách.”

Thẩm Lưu Hưởng mặc lại quần áo: “Không sao. Nếu đến lúc đó ta không khống chế được mình, ngươi liền trói ta lại, rồi lại làm thế này.”

Tuy rằng hiệu quả thấy chậm, quá trình lại gian nan, nhưng tóm lại cũng là một phương pháp giải quyết.

Tảng đá nặng trong lòng Thẩm Lưu Hưởng buông xuống một chút. Y nhìn sắc trời, nghĩ trở về phòng cũng không ngủ được, liền đi Quyển Vân Các. Đệ tử Kiếm Tông trắng đêm không ngủ dựng Truyền Tống Trận. Nhìn tiến độ này thì chỉ hai ba canh giờ nữa là có thể hoàn thành.

Thẩm Lưu Hưởng gia nhập vào đội ngũ. Trời vừa sáng rõ, linh thạch bốn phía làm Truyền Tống Trận nổi bật lên, tỏa sáng lộng lẫy.

Đệ tử Kiếm Tông gấp không chờ nổi, hận không thể lập tức bước vào Truyền Tống Trận. Diệp Băng Nhiên đã mấy đêm chưa nhắm mắt, trong mắt xuất hiện một chút tơ máu, nhưng hoàn toàn không thấy thần sắc mệt mỏi. Đầu tóc đoan chính, đai lưng buộc chặt, thân hình hàng năm luyện kiếm thon dài đĩnh bạt.

Trước khi tiến vào Truyền Tống Trận, Diệp Băng Nhiên nhắc nhở: “Ngươi không phải Yêu, ở Yêu giới quá lâu tu vi sẽ chịu ảnh hưởng.”

Thẩm Lưu Hưởng gật gật đầu: “Ta có chuyện quan trọng trong người, hoàn thành xong sẽ rời đi.”

Diệp Băng Nhiên: “Còn về Tu Chân Giới không?”

Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, mỉm cười: “Tất nhiên muốn.”

Thanh Lăng Tông là nơi ở đầu tiên của y khi tới nơi này, đối với y đặc biệt thân thiết. Huống chi sư huynh ở đó, còn có đám người Lăng Hoa. Y tất nhiên phải trở về.

Khóe môi Diệp Băng Nhiên lộ ra một nụ cười nhạt, tựa hồ có chút cao hứng. Nhưng sau khi ý thức được mình đang cười, sắc mặt lại nhanh chóng quay về bình tĩnh, xoay người bước vào Truyền Tống Trận.

Quang ảnh chợt lóe, đám người Kiếm Tông biến mất không thấy, trên đất còn sót lại đầy linh thạch nát vụn.

Thẩm Lưu Hưởng đang định rời đi, cuồng phong bỗng gào thét khắp phiến thiên địa này, mây đen nghìn nghịt tức khắc bao phủ bầu trời.

“Đại yêu!”

Kim Tiểu Cưu đứng ở bên cạnh sắc mặt trắng nhợt, bị dọa không nhẹ.

Nháy mắt tiếp theo, nghe thấy sấm rền từng trận, một đạo thân ảnh tròn ủng từ mây đen nhảy ra, hai cái cánh xám nỗ lực vùng vẫy, cố chống đỡ nâng thân hình dài rộng phía dưới.

“Tiên Quân ác quỷ!” Ngao Nguyệt kích động hét lớn.

Hắn từ Bát Hoang bay đến Kỳ Lân Thành, một đường trải qua trăm cay ngàn đắng, mặt xám mày tro. Cuối cùng nhìn thấy bóng người, ở giữa không trung thở hổn hển một hơi, vỗ cánh “xì xì”, phát ra tiếng vang nặng nề bất kham.

Sau đó, hắn kéo thân hình béo đô đô, bay về phía Tiên Quân ác quỷ trong miệng hắn.

Thẩm Lưu Hưởng mở to mắt, lúc này mới phản ứng lại, thì ra không phải heo bay trên trời.

“Lạch cạch!”

Ngao Nguyệt tinh bì lực tẫn rơi xuống đất, biến thành một quả bóng lăn đến bên chân Thẩm Lưu Hưởng.

Thẩm Lưu Hưởng cúi người, xách hắn lên ước lượng, phát hiện nặng không thể tưởng tượng, muốn nói lại thôi: “Từ biệt bảy năm, tư thế oai hùng này của ngươi...... Có chút đáng tiếc a.”

Ngao Nguyệt nằm như con chó chết, động cũng không muốn động.

Thẩm Lưu Hưởng sai người bưng chén nước tới, đưa đến bên miệng hắn, Ngao Nguyệt uống lên mấy ngụm, nước lạnh chảy vào trong cổ họng, lúc này mới lấy lại hơi, “Chu Huyền Lan đâu? Ông, ông là tới tìm hắn tính sổ!”

Đánh với Lăng Dạ tới thời khắc mấu chốt, vậy mà Chu Huyền Lan lại xoay người bước vào hư không. Lúc ấy Ngao Nguyệt liền sợ ngây người, hồi thần từ trong pháp thuật nghịch thiên, đột nhiên phản ứng lại, cứng đờ quay đầu nhìn về phía Lăng Dạ.

Ngao Nguyệt "ngao ô" một tiếng cực kỳ bi ai ngay tại chỗ, biến trở về nguyên hình, không quay đầu lại mà chạy trốn. Vốn tưởng rằng sẽ phải ăn độc thủ chết thảm, không nghĩ lại một đường bình an tới Kỳ Lân Thành.

Nghỉ ngơi một lát, Ngao Nguyệt trở mình, nằm ngửa lên, gió thổi bay bộ lông xám ngăn ngắn, bụng kêu lộc cộc một tiếng.

Hắn để Thẩm Lưu Hưởng vuốt ve đầu, cũng không phản kháng. Tôn nghiêm Thiên Cẩu năm đó đã sớm biến mất gần hết. Hắn reo lên: “Tiên Quân Ác quỷ, chỗ nào có đồ ăn? Mau mang ta đi nhìn một cái.”

Thẩm Lưu Hưởng nghĩ nghĩ: “Thiên Hương Lâu, ở đó có không ít đồ ăn ngon.”


Mắt Ngao Nguyệt nhất thời sáng lên, nuốt nuốt nước miếng. Hắn tin tưởng khẩu vị của Tiên Quân ác quỷ, lập tức gấp không chờ nổi mà đứng lên, run run thân hình to mọng.

Thân hình hắn biến to lên mấy lần: “Leo lên lưng ta đi.”

Thẩm Lưu Hưởng nhảy lên lưng hắn, Ngao Nguyệt bước một bước lên trời, tức khắc biến mất trong mây.

Mái tóc bị gió thổi đến hỗn độn, Thẩm Lưu Hưởng híp mắt phượng lại, nhìn bốn phía mây mù trắng xoá, núi non liên miên không dứt, cái trán xẹt qua vài hắc tuyến.

“Đây là đâu?”

“...... Không khống chế được, bay xa quá.” Ngao Nguyệt cười gượng một tiếng, quay lại đường cũ.

Trên đỉnh núi ở nơi xa, bỗng chốc xuất hiện một bóng người.

Nam tử mặc một bộ áo xanh, bên hông treo quyển trục. Khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, ánh mắt bình đạm như nước, khóe môi thời khắc đều câu lên nụ cười nhạt. Nhìn xa như tắm mình trong gió xuân, làm người không nhịn được muốn tới gần.

Cây tùng phía sau bị gió thổi đến rào rạt, Lăng Dạ buông thần thức ra, dừng ở thanh niên trên lưng Thiên Cẩu, đáy mắt lộ ra một chút ý cười.

Thoạt nhìn cũng không đáng lo ngại.

Hắn đến Bát Hoang không phải vì Chu Huyền Lan. Nhưng nếu đối phương hiện thân, hắn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội.

Nhưng lúc ấy thấy sắc mặt Chu Huyền Lan nháy mắt biến hóa, hắn ẩn ẩn đoán ra Thẩm Lưu Hưởng xảy ra chuyện. Vì thế mặc kệ người rời đi không ngăn trở.

Lại một đường đi theo Thiên Cẩu, để hắn dẫn đường đuổi theo tới đây.

Thấy Thẩm Lưu Hưởng sắc mặt không tồi, cũng không có gì khác thường, Lăng Dạ vung tay áo, biến mất tại chỗ.

Hắn còn chuyện quan trọng trong người, chờ xử lý xong, lại đến đón người về tông.

Trong Thiên Hương Lâu, Ngao Nguyệt nhìn món ngon đầy bàn, kích thích cái mũi, kích động đến mức nước mắt đều sắp rơi xuống, “Ta đã tưởng rằng không thể ăn những thứ này được nữa. Sư huynh kia của ngươi thật là đáng sợ, không hiện sơn không lộ thủy, tu vi lại cao đến thái quá.”

Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, phản ứng lại.

Thì ra người nọ mà Chu Huyền Lan nói, lại là Lăng Dạ, “Hắn cố ý đến Bát Hoang, là để giết Chu Huyền Lan?”

“Ta đã nghĩ vậy.” Thiên Cẩu mở đầu xé đùi gà cắn một miếng, chép miệng, “Nhưng sau khi Chu Huyền Lan trở về, phát hiện không đúng. Lăng Dạ tựa hồ tìm thứ gì đó ở Bát Hoang. Nhưng sau khi thấy Chu Huyền Lan, lại tạm thời đổi mục tiêu.”

Thẩm Lưu Hưởng nhíu nhíu mày, Thiên Cẩu ném xương gà xuống, hỏi: “Lúc trước ngươi nói đi Yêu Đều. Khi nào đi?”

Thẩm Lưu Hưởng nhướng mày: “Ngày mai.”

Yêu Đều là đô thành phồn hoa nhất Yêu giới, là địa bàn của Đại Yêu Vương. Mấy ngày gần đây, Yêu Đều càng náo nhiệt đến cực điểm. Tin tức công chúa Yêu tộc Yêu Mộng Nguyệt sắp thành thân truyền khắp Yêu giới. Không ít người đến chúc mừng.

Thẩm Lưu Hưởng vốn muốn đi tìm quyển trục, vừa lúc đụng phải việc này.

Ngao Nguyệt nói: “Rất tốt. Ta cũng phải đi. Nhìn một cái xem rốt cuộc là người nào xứng cưới công chúa Yêu giới của ta.”

Lúc hắn bị thương từng được Yêu Mộng Nguyệt cứu giúp, vẫn luôn niệm ân tình. Giờ nghe nói Yêu Mộng Nguyệt không phải thật sự gả chồng, mà bị ép bất đắc dĩ mới như thế, lập tức quyết định đến Yêu Đều một chuyến.

“Nếu nàng không muốn, vậy ta liền phải dưới mí mắt Đại Yêu Vương, trộm đem nàng đi!”

Thẩm Lưu Hưởng sờ sờ cằm, “Khả năng ta cũng muốn làm việc này.”

“Sao ngươi lại như thế?” Ngao Nguyệt cân nhắc một chút, trừng lớn mắt, “Này, này...... Ngươi ngàn vạn đừng nói ngươi thích công chúa a! Ngươi đây là muốn hại chết nàng?!!”

“Hả?” Thẩm Lưu Hưởng ngốc một khắc, “Không phải ta thích.”

Ngao Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, gắp miếng giò cắn một miếng đè kinh hãi, “Vậy thì tốt.”

Chiều hôm buông xuống, Thẩm Lưu Hưởng mới rời khỏi Thiên Hương Lâu, trên mặt là không thể tưởng tượng, đôi tay xách theo một con chó con ăn đến không động đậy nổi, chậm rãi đi về nơi ở.


Chu Huyền Lan còn ở trong thư phòng nghị sự. Hắn cũng đi Yêu Đều. Toàn bộ chuyện còn lại bên này phải giao cho thủ hạ. Lúc này đặc biệt bận rộn.

Thẩm Lưu Hưởng nghĩ nghĩ, không muốn quấy rầy, bèn ném Ngao Nguyệt ngoài thư phòng.

Y đi thẳng về đình viện, tìm được quần áo trong túi trữ vật, trực tiếp đến phòng tắm. Đêm qua không ngủ được, tính toán tắm gội xong đi nghỉ sớm một chút.

Thẩm Lưu Hưởng đem quần áo vắt lên bình phong, cởi túi trữ vật xuống đặt bên cạnh, xoay người bước vào hồ tắm. Sương mù màu trắng bao phủ trên người, y cởi quần áo ướt đẫm ra, đặt sang bên cạnh.

Nước trong hồ ấm áp, linh thảo trôi nổi tỏa mùi hương nhàn nhạt.

Toàn thân Thẩm Lưu Hưởng được bao phủ trong ấm áp, ngâm trong nước một lát không khỏi cảm thấy mệt nhọc, y ngáp một cái. Đang định đứng dậy, đột nhiên trong cơ thể lại nổi lên cảm giác khô nóng.

Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt một chút, thân thể có chút nhũn ra, tay từ dưới nước “rầm” một cái nâng lên, tầm mắt hoảng hốt nhìn về phía bình phong, niết quyết đem áo cầm lại đây.

Y đứng trong nước, bắt đầu đem áo trong mặc vào. Lúc thắt đai lưng, ngón tay thon dài trắng nõn ẩn ẩn phát run.

Một mạt hồng nhạt kéo dài từ sau cổ.

Một tay Thẩm Lưu Hưởng ấn lên thành hồ, đuôi mắt bất tri bất giác đỏ lên. Y cắn chặt môi, bán tay dính đầy bọt nước khó khăn lắm mới câu được túi trữ vật đến.

Sờ soạng trong túi một lúc lâu, cuối cùng cũng bắt được một vật.

Thẩm Lưu Hưởng thở hổn hển một hơi, vài sợi tóc ướt át dính trên gương mặt trắng nõn, ngón tay hơi cuộn chặt, đưa một chút linh lực vào Ngọc Giản.

Ánh sáng chợt lóe.

Thanh âm Thẩm Lưu Hưởng hơi khàn, nói vào Ngọc Giản, “Ta ở phòng tắm...... Ngươi có thể tới nhanh một chút được không?”

Tử cổ xao động lợi hại, cả người y nhũn ra, ý thức có chút tan rã, giữa răng không nhịn được thốt ra một tia than nhẹ, thanh âm phiếm run rẩy, gọi cọng rơm cứu mạng duy nhất: “Chu Huyền Lan......”

Đầu kia Ngọc Giản rơi vào trầm mặc thật lâu, lâu đến mức Thẩm Lưu Hưởng ý thức hôn mê đều phát hiện ra khác thường.

Y lắc lắc đầu, tóc đen ướt dầm dề dán ở sau lưng, ánh mắt hơi ngưng, nhìn chằm chằm Ngọc Giản đang muốn nói tiếp.

Đột nhiên: “Bang......!”

Ngọc Giản rơi xuống đất, ánh sáng nháy mắt tối sầm lại.

Trong đầu Thẩm Lưu Hưởng nổ ầm một cái. Thời khắc nhìn thấy chữ “Đế” khắc trên Ngọc Giản, ý thức mơ hồ đều sợ tới mức thanh tỉnh lại vài phần.

Y ngây người một lát, có suy nghĩ muốn chìm vào bể tắm không bao giờ ra nữa.

Nhưng cảm giác khô nóng trong cơ thể càng thêm nghiêm trọng, Thẩm Lưu Hưởng đỏ mắt, ngón tay một lần nữa sờ sờ túi trữ vật, tìm được một viên Ngọc Giản khác.

Ánh sáng xẹt qua, bên trong bay ra một thanh âm trầm thấp: “Xảy ra chuyện gì, sư tôn?”

Thẩm Lưu Hưởng nhìn viên Ngọc Giản kia dưới mặt đất, thấy viên này một lần nữa sáng lên, chậm rì rì bay lên không trung, thanh âm nhất thời chỉ còn bi thương bất tận.

“Mau tới phòng tắm nhặt xác cho ta...... Không, không đúng. Phải là nhặt xác cho hai chúng ta.”




Bình luận

Truyện đang đọc