NHẤT NGỘ MA VƯƠNG NHẦM CẢ ĐỜI


Edit: Trần
Nhẹ run, Đường Đường không nói gì, một giọt lệ, lặng im không một tiếng động chảy xuống trong gió.
Tùy Hỉ xiết chặt nắm tay, cắn răng ngoan tuyệt nói: “Đừng tưởng ngươi là Đăng Nô của Vương thì ma chúng sẽ bỏ qua cho ngươi! Một màn kia trên đỉnh tháp, tất cả ma chúng đều nhìn thấy.”
Suy sụp cúi thấp đầu, Đường Đường nhẹ giọng nói: “Đại thúc chàng – - sẽ chết sao?”
“Sẽ không!” Xoay người, Tùy Hỉ đứng thẳng sống lưng: “Vương sẽ không dễ dàng ngã xuống như vậy, lại càng không dễ dàng buông tha cho chấp niệm đã ngàn năm! Chỉ là – - ngươi đi đi! Ta không dám cam đoan, lúc Vương gặp lại ngươi có thể tự tay giết ngươi hay không!

“Ngược lại ta thật sự hi vọng đại thúc tự tay giết ta!” Hít hít mũi, Đường Đường vùi đầu vào khuỷu tay khép trên đầu gối, trong lòng tràn đầy chua xót và hối hận.
Nếu không phải do nàng, nếu nàng ngoan ngoãn ở lại đại điện, nếu nàng không khư khư cố chấp đi tìm đại thúc, vậy đại thúc sẽ không thua, lại càng không bị thương.
Đều do nàng!
Nước mắt lặng im không tiếng động rơi xuống, Đường Đường ngồi trên một cồn cát nhỏ nghe gió lạnh nức nở, bão cát tàn phá.
Tùy Hỉ đã rời đi, chỉ còn một mình nàng, nàng nên đi đâu, đâu là nhà của nàng đây?
Từ khi rơi vào thế giới này, lần đầu tiên Đường Đường cảm thấy cô độc, gió lạnh thấu xương, lạnh đến cả linh hồn.
Nàng có thể quên được đại thúc sao? Nàng có thể không quan tâm không vướng mắc, vô tâm vô phế mà đi sao?
“Lộp cộp, lộp cộp…” Tiếng chân lộp cộp từ xa truyền đến, một thân ảnh quen thuộc ánh vào trong mắt Đường Đường.
“Ngươi – -” Bốn mắt nhìn nhau, người và lừa đều đồng thời run lên, cảm thấy xấu hổ ngoài ý muốn.
Gió lạnh vút qua, yên lặng đến cảm thấy luống cuống.

“Ngươi (các ngươi) chuẩn bị đi sao?” Chịu không nổi loại không khí xấu hổ đến gần như quỷ dị này, lừa và Đường Đường lại đồng thời mở miệng.
Bất đắc dĩ ngậm miệng lại, Đường Đường yên lặng gật gật đầu. Mà lừa thì sâu kín thở dài, dùng chân bới bới cát vàng nói: “Kì thật,chúng ta không thuộc nơi này. Đi, là phải!”
Co rúm người lại, Đường Đường nhìn Vô Ưu trên lưng lừa. Hắn đã biến về hình dáng Phỉ Phỉ mặc dù trên người không thấy một vết thương nào, nhưng lại khiến người ta có cảm giác bị thương rất nặng, như thể có tỉnh lại hay không cũng là một vấn đề lớn.
“Xin lỗi!” Trong lòng đau xót, Đường Đường nhớ lại hình ảnh người kia ngã xuống từ giữa không trung. Nếu Vô Ưu không lao tới cứu nàng, vậy cũng sẽ không bị tia sáng vàng kì lạ kia đánh trúng.
Nàng, lại nợ một phần ân tình!
“Đừng nói thế, đúng ra người nên nói xin lỗi phải là ta!” Cẩn thận nhìn Đường Đường, lừa buồn bã nói: “Là ta khuyên nhị vương tử mang ngươi tới đó. Bởi vì, ngươi là hi vọng duy nhất ngăn cản được Ma Vương tấn công Thiên giới!”
Nắm chặt hai tay, lại vô lực buông ra, Đường Đường ngơ ngác ngồi một chỗ. Nàng hẳn phải cảm thấy phẫn nộ, nhưng chẳng biết tại sao, nàng chỉ cảm thấy thâm trầm thê lương.
Đến giờ phút này, truy cứu xem ai đúng ai sai còn ý nghĩa gì nữa đâu?

“Chúng ta cũng không hẳn phải khiến Ma Vương chết!” Buồn bực vẫy vẫy lỗ tai, lừa chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của nữ nhân ngu ngốc này, nàng phải la lớn, khiến người ta cảm thấy ghét, ngay cả ngu ngốc cũng phải là dáng vẻ ngốc nghếch nhưng sinh long hoạt hổ, chứ không phải như bây giờ sống dở chết dở.
“Chúng ta chỉ muốn ngăn cản hắn tấn công thiên giới, không muốn để hắn hủy thiên diệt địa mà thôi!”
“Lừa, ” Đôi mắt hạnh chợt lóe, Đường Đường cuối cùng cũng có chút tinh thần, “Vì sao đại thúc muốn hủy thiên diệt địa?”
“Không biết!” Ngẩng cao đầu, con lừa nhăn mi, “Ta từng thảo luận với nhị vương tử về chuyện này, nhưng không có đáp án. Trên thiên thư của yêu tộc cũng từng nhắc tới, Ma sinh ra, Càn Khôn rung chuyển, dục niệm thạch băng. Nhưng hôm nay ta phát hiện, Thiên chúng đối với Ma Vương tựa hồ rất quen thuộc, cũng kiêng kị vô cùng! Có lẽ – -”
“Có lẽ gì?” Nhăn mi, Đường Đường rất ghét điểm này của con lừa này, cứ thích thừa nước đục thả câu, giả bộ thâm trầm.


Bình luận

Truyện đang đọc