NHẤT NGỘ MA VƯƠNG NHẦM CẢ ĐỜI


Edit: Trần.
“Ngươi hỏi ta là ai?” Nước mắt trong suốt, khóe môi giương lên, Mâu Chân lộ ta tia cười mỹ lệ mà thanh nhã tuyệt tế, xinh đẹp lại đau thương, Mặc Phong thấy trong lòng đau xót, tựa như tia cười kia là kiếm quang sắc bén, trong nháy mắt đâm xuyên qua lồng ngực, không thể cản lại!
“Ta không phải Trúc Vũ, ta là Mâu Chân Lân Đà!” Hàm răng trắng noãn đều đặn cắn chặt lên bờ môi đỏ mọng, lúc hé ra đã tạo thành nhiều vết máu thật sâu, Mâu Chân run rẩy thanh trường kiếm đâm về phía Mặc Phong, tiếng nói lạnh như băng đã không còn sự mềm mại uyển chuyển như xưa: “Có Phong mới có Vũ! Phong đã rời đi, Vũ nào còn?”

“Đinh đinh đang đang” Tiếng kiếm vang lên, hai bóng trắng bay trên đỉnh núi, chỉ là một tiến một lùi, một công một thủ, đánh nhìn rất hoa mĩ nhưng lại không có nguy hiểm, ngược lại nhìn như một đôi bướm trắng trêu đùa nhau trên đỉnh núi tịch mịch, khiến Đường Đường trợn mắt há hốc mồm, Mà Tùy Hỉ cũng mỉm cười tung người lên, xoay người chặn lại vị chưởng môn Tiên giới muốn xen vào kia, tên là gì ấy nhỉ – - à, Bạch Chí Thanh!
“Đại, đại sư huynh, muội tới giúp huynh!” Bị bóng kiếm của hai người khiến cho tâm hoảng ý loạn, Bạch Linh Lang mặc sắc đỏ cầm thanh đoản kiếm không có chút khí thế nào gào to một tiếng.
“Muội mau tới giúp sư phụ!” Một kiếm chặn lại khí thế của Mâu Chân, Mặc Phong xoay người vọt lên, dẫn Mâu Chân đến một chỗ cách tiểu sư muội “xa cả vạn dặm”, hai người ở đó lẳng lặng “đánh”, chẳng qua là để dễ dàng nói chuyện hơn!
Đôi mi đen như mực nhảy lên, giữa đôi thủy mâu hiện lên một tia cười bỡn cợt, Tùy Hỉ phất ống tay áo, bắn một tia sáng màu bạc lóng lánh đến dưới chân Linh Lang, lập tức lại cười, bướng bỉnh mà xảo trá: “Muội muội, đánh với ta đi? Ta không thích tốn thời gian với một lão già!”
“Tên dâm ma vô sỉ này!” Một tiếng rống to hung mãnh, lo lắng mười phần, Bạch Chí Thanh một kiếm đâm thẳng vị trí trái tim trên người hắc y tùy thị, ai ngờ hắn chỉ cần bắn một ngón tay ra, một mũi nhọn màu bạc tức thì đánh trên thân kiếm, thanh trường kiếm kêu ong ong bật ra.
“Ác đồ thật có bản lĩnh!” Mặc dù trong lòng buồn bực, nhưng Bạch Chí Thanh cũng không hề sợ hãi mà khen a công cao cường của hắc y ma thị, lập tức lại quát to một tiếng: “Lão phu không động thủ với kẻ vô danh, tiểu tử mau xưng tên ra!”

“Kẻ tu tiên, sinh mệnh cùng lắm mới chỉ ba trăm năm, lại dám bảo ta tiểu tử?” Khóe môi câu len, Tùy Hỉ tươi cười càng thêm tà mĩ, lộ ra sự trào phúng mà bất cần đời: “Nhưng mà, ta có thể không tự xưng mình là lão phu không? Ngươi già, chứng tỏ ngươi tu hành không đủ, đúng không? Muội muội!”
Ống tay áo run lên, hai tia sáng bạc như hai con thoi truy mệnh bay tới, trong lúc nói chuyện bắn nhanh về phía hai cha con Bạch Chí Thanh, Tùy Hỉ tung người nhảy lên, từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt hứng thú nhìn hai người vội vàng né tránh.
Bạch Chí Thanh không hổ là trưởng môn Tiên giới, một kiếm đánh bay tia sáng bạc đánh về phía mình, mà Bạch Linh Lang thì chật vật… Té ngã trên mặt đất, đến nỗi phải lăn vài cái mới thoát được sự truy đuổi của con thoi bạc, mặc dù may mắn thoát khỏi, nhưng trên cánh tay vẫn bị đâm thủng một lỗ lớn, máu tươi lập tức chảy ra ồ ồ.
Tùy Hỉ nhịn không được bất đắc dĩ lắc đầu, bản lĩnh chỉ có thế, cần gì phải chạy đến Cự Ma Nhai để tìm chết chứ?

“Ngươi là Tùy Hỉ! Đứng đầu đám tùy thị của Ma Vương!” Cất kiếm đứng thẳng, Bạch Chí thanh nhớ tới lời đồn đãi trong lục giới về ngũ đại tùy thị của Ma Vương – -
“Tiếu Tùy Hỉ, mỹ Mâu Chân, lãnh sát Bỉ A tối vô tình; mị Thường Túy, muộn Thường Hữu, sát sinh thủ phách diệc ly hồn!” (Câu này dựa trên việc miêu tả đặc điểm tính cách dáng vẻ mỗi người)
“Không tồi!” Đôi thủy mây rạng rỡ, một đóa mây đỏ bay tới, Thường Túy đột nhiên xuất hiện bên cạnh Bạch Linh Lang, cười mị hoặc chúng sinh rồi nói: “Tiểu mỹ nhân ơi, đừng đánh với cái tên nham hiểm kia, đánh với ta này! Ta chưa bao giờ giết nữ nhân…”


Bình luận

Truyện đang đọc