NHẤT NGỘ MA VƯƠNG NHẦM CẢ ĐỜI


Edit: Trần
“Tụ yêu kỳ?” Vứt bỏ chiếc trường bào rách nát của mình, Đế Thiên chấn động mãi không ngừng, Hiên Viên Hận Thiên nắm lấy nó vẽ một đường, kiếm quang hóa thành một con mặc long gào thét về bốn phương, lại chỉ làm cho những thanh âm kì dị ở bốn phía lặng im một lát, chốc lát sau, những thanh âm thê lương ki dị lại vang lên, như có hàng nghìn hàng vạn những sinh vật mà mắt thường không thể nhìn thấy chậm rãi di chuyển về hướng này.
“Ha ha ha, Hiên Viên Hận Thiên, bổn vương biết ngươi lợi hại, nhưng có lợi hại thế nào cũng chỉ có một mình ngươi!” Ngông nghênh ngồi trong chiếc ghế bành rộng rãi, vẻ mặt tươi cười của Trọng Lê đầy nét âm ngoan, đôi mắt yêu nghiệt trong bão cát đầy trời lóe ra thứ ánh sáng xanh khiến người ta ớn lạnh, như hai ngọn lửa ma trơi lập lòe.
“Cái gì gọi là song quyền nan địch tứ thủ, bổn vương đã tế ra tụ yêu kỳ, không cần đến thời gian uống đủ một chung trà, tất cả yêu chúng từ bốn phương tám hướng đều sẽ hưởng ứng lời gọi mà tới đây. Bổn vương sẽ ngồi đây nhìn ngươi bị đám yêu binh của ta gặm nhấm đến máu thịt không còn.

Lãnh mâu hơi trầm xuống, Hiên Viên Hận Thiên quay bàn tay đưa cỗ ma khí lạnh băng ra sau lưng mình, dòng máu đang chảy trong chốc lát ngừng lại, chỉ còn một đóa tuyết liên đỏ sậm màu máu uốn lượn dữ tợn trên lưng.
Chậm rãi bước về phía trước từng bước, đôi mắt Hiên Viên Hận Thiên sâu như bóng đêm thoáng chốc biến thành đỏ sậm, đầy sát ý thị huyết. Thanh kiếm đen tuyền thong thả cắt qua không trung, cuồng phong gào thét tứ phía, màn đêm dưới kiếm phong hóa thành sát khí cuồn cuộn đánh về bốn phương tám hướng.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên khắp nơi, đôi mắt đỏ như máu nhìn thẳng vào đôi mắt yêu nghiệt, Trọng Lê cả kinh đỡ lấy cột cờ quát lên: “Chúng yêu nghe lệnh, xông lên cho bổn vương! Nếu dám lâm trận bỏ chạy, dám không lên ứng chiến, bổn vương sẽ dùng yêu nguyên của hắn tế cờ!”
Màn đêm buông xuống, ánh sao sáng lấp lánh.
Gió đêm lạnh lẽo thổi quanh quẩn trên dãy núi, đưa tới từng đợt mùi tanh, như mùi máu sau khi khô lại, lại giống như mùi hôi ở chuồng bò, chuồng ngựa, khiến người ta vừa ngửi thấy đã thấy buồn nôn.

“Mâu Chân, sao rồi?” Trên đỉnh núi cao ngất, ngũ đại tùy thị đứng song song nhau, mắt cả năm người đồng thời nhìn về khe sâu dưới dãy núi.
Một đoàn hắc ám không rõ bao phủ ở đó, thi thoảng lại hiện lên từng tia sáng yêu dị, như có một cái lồng hình bán cầu che đi mây mưa ở sơn cốc, giữa đám mây phía dưới là từng đạo thiểm điện, mưa to gió lớn, mà bên trên, là gió êm sóng lặng đến quỷ dị.
“Là Thập Thương Thập Sát trận, nhưng ta vẫn chưa tìm được phương pháp nào để phá trận!” Đôi mắt xinh đẹp không hề chớp lấy một lần chăm chú nhìn phía dưới, trên khuôn mặt Mâu Chân tràn ngập lo lắng, đôi môi đỏ mọng bị cắn đến tạo thành mấy dấu răng, mơ hồ thấy cả tia máu.
“Thập Thương Thập Sát trận này vốn biến hóa vô cùng, huống chi cả mười phương vị đều là sát vật kinh thiên chiếm đóng, tăng cường sát lực. Mà trong trận lại có đến chín cửa tử, chỉ duy nhất một cửa sinh. Nếu không tìm thấy cửa sinh, cho dù phá tất cả các cánh cửa còn lại cũng vô dụng, chỉ cần bước nhầm vào cửa tử, cửa sinh sẽ lập tức đóng lại, người trong trận không thể thoát thân. Chỉ có thể chờ mười hai canh giờ sau, cửa sinh mở ra lần nữa, mới có thể xông trận…”
Vậy tại sao yêu chúng lại không gặp trở ngại nào mà vào trận?” Hai tay chắp sau lưng, đôi thủy mâu của Tùy Hỉ hiện lên một tia sáng lợi hại.
“Nếu ta đoán không sai, là vì có Tụ yêu kỳ!” Thanh âm trầm thấp bỗng nhiên vanng lên, nghiêm túc mà lạnh lùng khiến người ta không thể nghi ngờ, Thường Hữu nhíu mi nói: “Đó là vật chí bảo của yêu tộc, chắc chắn có biện pháp mà chúng ta không biết khiến cho đám yêu chúng kia có thể yên bình mà vào trận.”


Bình luận

Truyện đang đọc