NHẤT NGỘ MA VƯƠNG NHẦM CẢ ĐỜI


Edit: Trần
Khép mắt lại, Đường Đường vừa lòng nhếch miệng.
“Đại thúc, chàng tưởng rằng chàng không cho ta đi thì ta sẽ không đi theo sao? Hì hì, ta còn có lừa, có đèn, có cả ‘cún yêu’, bất luận chàng đến chân trời góc biển nào, ta đều sẽ tìm được chàng…”
Ngọn đèn chợt sáng bùng lên, soi sáng đại điện tối om.

Soi sáng cả bóng người vừa động, vô thanh vô tức ngồi dậy, tạo thành một chiếc bóng lớn hắt lên mặt đất.
Mím môi, lãnh mâu chớp mắt nhìn chằm chằm nữ nhân nằm trên mặt đất, hơi thở của nàng còn vương lại trên môi, mùi hương thơm ngọt, đây là mùi vị của đường* sao? Không nghĩ tới, trong thời gian ngắn ngủi lúc môi nàng dán lên môi hắn, hoàn toàn không thể tính là một cái hôn hoàn chỉnh, nhưng tựa như có một tia sét đánh qua lồng ngực, khiến trái tim tê dại suýt ngừng đập. (Chữ đường ở đây vừa là Đường Đường, vừa là viên đường).
Nàng, quả thật là một người bình thường sao?
Lãnh mâu nheo lại, bàn tay vươn lên, theo thói quen hàng đêm ôm nàng lên từ mặt đất, cũng theo thói quen ôm lấy thân thể mềm mại kia mà ngủ, nhưng đêm nay không được! Hắn không dám cam đoan, trước đêm đại chiến, sau khi nàng đánh lén môi hắn, hắn còn có thể nhẫn nại không dạy dỗ cho nàng biết thế nào gọi là một nụ hôn thật sự.
Vận khởi ma công bức yêu nguyên của Yêu Vương đưa vào lòng bàn tay, chậm rãi quanh quẩn trên người nàng, một lát sau, hai rặng mây đỏ chậm rãi bò lên khuôn mặt nàng, nàng ngủ thật say, sợ là có sét đánh cũng không thể khiến nàng tỉnh dậy.
Vừa lòng thu tay về, Hiên Viên Hận Thiên vung cánh tay còn lại lên, cửa điện to lớn ầm ầm mở ra, Phỉ yêu nằm úp sấp ngoài cửa điện theo quán tính ngã lăn vào.
“Ngươi làm cái khỉ gì vậy?” Phẫn nộ nhảy lên, Vô Ưu tức giận trừng mắt xanh, bắn ra hai đạo yêu quang: “Đừng tưởng rằng ngươi thắng bổn vương thì có thể muốn làm gì thì làm. Lúc thì đuổi bổn vương ra khỏi điện, lúc thì lại gọi bổn vương vào trong…”

Một tia sáng trắng xóa đột nhiên bắn tới, Vô Ưu theo bản năng nhảy lên rồi dùng chân trước tiếp đất, ngã lăn xuống mặt đất, động tác nhanh nhẹn lưu sướng, lưu loát liền mạch.
“Ớ – - đây là yêu nguyên của Vương huynh ta?” Khiếp sợ trừng lớn mắt, Vô Ưu giơ chân trước, ưỡn ngực, dùng khuôn mặt vô cùng nghiêm túc nhìn Hiên Viên Hận Thiên: “Ngươi có ý gì?”
“Trông coi nàng cẩn thận!” Lãnh mâu lưu luyến dừng trên mặt nữ nhân kia, Hiên Viên Hận Thiên đứng dậy đi xuống thềm đá, từ trên cao nhìn xuống Vô Ưu: “Ngăn cản nàng, không được để nàng rời khỏi Vô Cực điện!”
“Hừ, vì sao bổn vương phải nghe lời ngươi?” Thân hình vừa chuyển, yêu nguyên biến mất, Vô Ưu lại hóa thành nhân hình, tóc trắng áo trắng đứng trước mặt Hiên Viên Hận Thiên. Thế này mới được, dựa vào đâu mà hắn muốn dùng cái tư thế ‘người’ cao hơn nhìn nàng?
“Bổn Vương có thể thừa dịp không có các ngươi mà quật nơi ở của ngươi!” Khóe môi tái nhợt giương lên, vẻ mặt Vô Ưu tà mị cười.

“Ngươi có thể thử xem!” Lãnh mâu không chút để ý, Hiên Viên Hận Thiên cất bước đi ra ngoài điện.
“Hừ!” Hừ lạnh một tiếng, Vô Ưu nâng bàn tay phải thôi động yêu lực, đột nhiêm cảm thấy trong lồng ngực như bị nghẹn lại, như có một bức tường đá chặn lại các dòng yêu lực đang tuôn ra tứ chi bách hài, khiến hắn dù làm thế nào cũng không thể phát chưởng.
“Bổn vương phong ấn yêu lực trong yêu nguyên!” Hơi dừng bước lại, Hiên Viên Hận Thiên không quay đầu lại nói: “Trừ phi ra khỏi Thất Trọng thành, nếu không, ngươi chỉ có thể có được ba phần yêu lực, một ma chúng bất kì ở Vô Cực điện này đều đủ để đối phó với ngươi!”
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Mắt xanh trầm xuống, Vô Ưu lạnh lùng nhìn bóng lưng hiên ngang như núi kia, trong lòng không hiểu sao dâng lên một cảm giác thất bại, tên Ma Vương lãnh huyết này, vì sao hắn làm việc lại luôn kiêu căng bá đạo ngoài dự đoán của mọi người như thế?


Bình luận

Truyện đang đọc