NHẤT NGỘ MA VƯƠNG NHẦM CẢ ĐỜI


Edit: Trần
Buồn bực đi lại trong đám người, Đường Đường cơ hồ càng chạy càng không có dũng khí, càng chạy càng muốn quay đầu trở về, trong đáy lòng lúc nào cũng luôn có một thanh âm phiền lòng phê phán chính mình: “Quay trở lại, trở lại! Vậy không tốt, rất không có nghĩa khí!”
“Phải quay lại sao?” Dừng chân lại, Đường Đường mờ mịt nhìn phía trước, không khỏi cả kinh hô một tiếng: “Cẩn thận!”
Một bé con đang chơi đùa một mình trước quán bán con rối đột nhiên bị đụng ngã xuống đát, mà tên nhà giàu lại vỗ vỗ y bào hoa lệ, vẻ mặt ghét bỏ, giận dữ hét với vài tên gia đinh đằng sau: “Đồ vô dụng, không thấy thằng nhóc kia đụng phải bổn thiếu gia hay sao?”

Không có người nào lên tiếng, cũng không có người tiến lên hỏi thăm, lão bản bán con rối khúm núm rụt rụt cổ, mặc cho vài tên gia đinh cao lớn thô kệch đồng loạt xông lên túm lấy đứa nhỏ trên mặt đất, mắt thấy bàn tay to như quạt hương bồ chuẩn bị hạ xuống- – -
“Dừng tay!” Phẫn nộ hô to một tiếng, Đường Đường liều mạng đẩy đám người chắn phía trước, liều mạng xông vào.
Một bóng trắng xẹt qua, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, cánh tay một tên gia đinh bị xoay thành một góc không thể tin được, đau đớn khiến hắn hô to một tiếng, khiến cho phố xá nguyên bản ồn ào náo động nhất thời lâm vào yên tĩnh.
“Đường đường là nam nhi thân cao bảy thước lại chỉ biết ỷ thế hiếp người, lăng nhục kẻ yếu, tâm không có lòng thương, có còn tính người hay không?” Thanh âm du dương, như ngâm như tụng, trong màn đêm yên tĩnh thong thả vọng lại, vô nộ, vô oán, vô bi, mang đầy xót thương, những người có mặt ở đó đều hổ thẹn cúi đầu.
Thật vất vả chen vào giữa đám người, Đường Đường liếc mắt nhìn thấy nam tử phía trước một thân bạch y, lưng đeo trường kiếm, một tay vặn cánh tay tên gia đinh đang giào khóc, bóng lưng này sạch như liên, thanh như tuyền, khiến cho nàng không khỏi lớn tiếng tán thưởng một tiếng trong lòng: “Hay ột ‘bóng lưng mỹ nam’, thật sự là đẹp trai chết người!”
Không kịp thưởng thức, Đường Đường kéo đứa bé vẫn còn đang khóc ra khỏi tay một tên gia đinh, thuận tiện miễn phí tặng ột cái trợn trắng mắt, trừng chết cái tên cáo mượn oai hùm này.
“Bảo bối ngoan, đừng khóc, ba ba mụ mụ của đệ đâu?” Ngồi xổm người xuống, Đường Đường giương lên một khuôn mặt tươi cười tự nhận là vô hại nhất, thân thiết nhất, ai ngờ – -
“Oa
” Tiếng khóc đứa bé đột nhiên thăng cấp, hiệu quả so với tiếng còi cảnh sát 110 còn tê tâm liệt phế hơn, nụ cười của Đường Đường nhất thời suy sụp, miệng nghẹn lại muốn khóc cùng với nó.

Mặt của nàng thực sự đáng sợ vậy sao? Còn có thể kích thích mấy bạn nhỏ rèn luyện hô hấp.
“Phụ thân—-, mẫu thân—-!” Mang theo ho suyễn hô hai tiếng, vẻ mặt huyết lệ của bé nam lên án trình độ dọa người của Đường Đường.
“Đừng, đừng khóc, đệ đang bị chảy máu!” Phỏng chừng là do lúc nãy té ngã bị đụng phải thái dương, Đường Đường tay chân loạn xạ ôm lấy đứa bé, nhẹ giọng nói: “Đừng nhúc nhích, tỷ tỷ giúp đệ cầm máu, rồi mang đệ đi tìm cha mẹ!”
Ngoan tâm chặn cánh tay đứa bé, Đường Đường đưa ống tay áo vào miệng, hai hàm răng trắng tinh dùng lực cắn, “Soạt~~”
Đau tim, tim rất đau a!
Đây chính là bộ cổ trang duy nhất của Đường Đường, toàn bộ áo lông, quần bò và vân vân đều ném ở MA giới, hơn nữa có khi sau này cũng không có cơ hội mặc!

“Cô nương, ngươi đang làm gì thế?” Tiếng nói ôn nhuận từ phía sau truyền đến, mang theo nghi hoặc, lộ ra chút thân thiết.
“Làm gì sao?” Căm giận nhả ra miếng vải trong miệng, Đường Dường hận nhất là mấy tên thờ ơ lạnh nhạt lại cứ cố diễn!
“Ngươi không thấy được tiểu tử này đang bị chảy máu sao? Ta muốn cầm máu cho hắn!” Nói xong một hơi, Đường Đường thở mạnh ngẩng đầu lên, hai mắt nhất thời thành con gà chọi.
Là bóng lưng mỹ nam kia? Hơn nữa – - – con mẹ nó thế nào lại là soái ca a!


Bình luận

Truyện đang đọc