NHẤT NGỘ MA VƯƠNG NHẦM CẢ ĐỜI


Edit: Trần
Ánh trăng lờ mờ, tiếng chém giết rung trời, gió tanh mưa máu đầy trời, khắp nơi là chân tay đứt đoạn, đây là cảnh đầu tiên Đường Đường nhìn thấy khi bước lên đỉnh Cự Ma Nhai.
Bầu trời, mặt đất, đám người mặc y phục không giống nhau đánh nhau tụ một chỗ, Đường Đường không rõ ai là người, ai là ma, hay là giống loài nào khác.
Nhưng chỉ liếc mắt một cái, khiến cho Đường Đường từ nhỏ đến lớn dù nghiêm trọng nhất cũng mới chỉ thấy chó mèo đánh nhau, Đường Đường thiếu chút nữa ngất lịm, đây là chiến tranh của cổ nhân sao? Quá tàn khốc và đẫm máu!

“Còn muốn đi sao?” Cúi đầu nhìn sắc mặt Đường Đường trắng bệch, khóe môi Vô Ưu gợi lên một độ cong tàn nhẫn. Mặc dù, hắn biết mình phải dẫn nàng đi, nhưng vẫn hi vọng có thể chính tai nghe được nàng nói không muốn đi, như thế, tối thiểu cũng có thể giải thích rõ Ma Vương trong lòng nàng không nặng đến thế!
“Muốn đi!” Túm lấy y bào trước ngực Vô Ưu, hơi thở Đường Đường mỏng manh phun ra hai chữ. Không nghĩ nhiều, cũng không cần lấy tất cả dũng khí, chỉ theo bản năng nói ra đáp án, cố chấp quật cường.
“Được!” Phẫn nộ cắn răng một cái, Vô Ưu tung người nhảy lên, nhanh như mũi tên bắn vút thẳng lên trời, khiến cho Thanh Lam vẫn luôn theo sau cả kinh thiếu chút nữa không kịp phản ứng.
“Vô Ưu ~~” Ôm chặt cánh tay Vô Ưu, Đường Đường liều mạng chịu đựng dạ dày cuộn lên như sông cuộn biển gầm, cúi đầu nhìn vô số mảng nhỏ từ trong ngọn tháp tối đen tới tấp chui ra, nhịn không được hết hồn nói: “Chuyện gì đang xảy ra thế kia, tháp sắp sụp sao? Nhưng đại thúc vẫn ở trên kia!”
“Hừ, không thể sụp được!” Thấy Đường Đường tâm tâm niệm niệm đều là tên Ma Vương lãnh huyết kia, lửa giận trong lòng Vô Ưu bốc lên ầm ầm, khí thế xông lên càng thêm bén nhọn.
“Nữ nhân ngu ngốc!” Tung vó chạy vượt lên trước, lừa vừa chạy vừa thở hổn hển nói: “Đây là ngọn tháp do Ma xây dựng lên, ngươi cho là nó giống mấy cái tháp mà loài người các ngươi dùng đá xây lên sao? Hừ, tòa tháp này ngưng tụ vô số thần nguyên của Ma chúng, binh lính Nhân giới sở dĩ tấn công ma chúng chính là vì hi vọng có thể giết nhiều ma hơn để phá hủy tháp.”
“Nhân? Ngươi nói dưới kia là con người thật sự?” Trừng lớn mắt, trong lòng Đường Đường đột nhiên xẹt qua một tia bất an.
Thực sự, dưới kia là con người đang đối chiến với ma sao? Những người giống nàng như đúc, có gia đình, có cha mẹ, thậm chí có thể có vợ con….

Nhẹ nhàng rùng mình một cái, Đường Đường không hi vọng đại thúc xảy ra chuyện gì, nhưng nàng cũng không hi vọng con người bị Ma tộc giết hại, rốt cuộc – - nên làm thế nào bây giờ?
“Hừ hừ, nữ nhân ngu ngốc này!” Như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Đường Đường, lừa nhảy vọt lên đỉnh tháp, lạnh lùng nói: “Nếu Ma Vương thắng, vậy trời đất sẽ bị hủy diệt! Đến lúc đó đừng nói là con người, chỉ sợ là vạn vật thậm chí kể cả ngươi đều sẽ vạn kiếp bất phục! Ngươi vẫn còn muốn bảo vệ cho Ma Vương đại thúc của ngươi sao?”
Không trả lời, Đường Đường chỉ rầu rĩ đưa mắt nhìn đại thúc đang bị mọi người vây quanh.
Thân ảnh kia vẫn ngang tàng như cũ, kiếm khí vẫn mạnh mẽ dũng mãnh như cũ, vô số lưỡi đao ánh sáng từ thân hình đại thúc bay múa, tạo thành thành một dải quang phổ với ngàn vạn màu sắc đan xen lẫn nhau. Nếu không phải mỗi một tia sáng lóng lánh bay đi đều có thể cắt đứt lớp áo bào đen, tạo thành từng tia máu, Đường Đường cơ hồ muốn nghĩ đến đó là hiện tượng cực quang* ở cuối chân trời. (Cực quang: hiện tượng sinh học sinh ra ở vùng vĩ độ cao, càng lên cao không khí càng loãng. Quang phổ: Dải sáng nhiều màu, thường phân tách từ một loại ánh sáng, ai học lí chắc biết cái này rồi.)
Đột nhiên, tiếng huýt gió trong trẻo vang lên, mấy đạo ánh sáng sắc bén vô cùng từ bốn phương tám hướng kéo đến, đồng thời cắt về phía đại thúc, Đường Đường nóng ruột, trái tim như bị treo lên, điên cuồng hô to một tiếng – -
“Đại thúc!”

Giọng nói khản đặc mang theo khiếp sợ và thương tâm, tiếng gọi của Đường Đường biến thành hai tiếng kêu khàn khàn, đại thúc, chàng không nghe thấy!
Thương tâm hạ khóe miệng, Đường Đường cơ hồ có thể nhìn thấy lưỡi đao sáng cắt vào người đại thúc, máu chảy ào ạt.
Trong khoảnh khắc, mọi do dự, rối rắm, bất bình và suy đoán đều biến mất, Đường Đường chỉ biết, nàng muốn đại thúc còn sống! Trên đời này nếu chỉ còn một người có thể sống sót, nàng hi vọng đó là đại thúc!
Nàng yêu đại thúc!


Bình luận

Truyện đang đọc