NHẤT NGỘ MA VƯƠNG NHẦM CẢ ĐỜI


Edit: Trần
“Keng!” Một tiếng vang giòn tan, đồng tiền dùng một độ cong hoàn mỹ rơi xuống mai rùa, không sai lệch khảm vào trên một khối hình lục giác trên mai rùa…
“Vào, rồi?” Cằm thiếu chút nữa rơi thẳng vào chân, Thanh Lam sửng sốt, Vô Ưu sợ run, ông lão cũng không thể tin quay đầu lại.
Nhớ năm đó lúc hắn ném đồng tiền, con rùa vàng này cũng không hề bơi tới đón như thế, chẳng lẽ nha đầu này thật sự không phải người thường, có duyên thầy trò với hắn?
Giữa một mảnh tiếng than sợ hãi, Tử Tô nở nụ cười, trong đôi mắt sâu đầy vui vẻ: “Đường Đường, ngươi có thể ước nguyện rồi đó!”
“Vào thật rồi sao?” Ngạc nhiên cúi đầu, Đường Đường nhìn đôi mắt con rùa vàng.

Tuy nói rằng rùa thì không giống ba ba, mắt nàng cũng không bé như hạt đậu sang, nhưng lúc này quả thực đúng là một rùa một người đang nhìn thẳng nhau.
“Ha ha, rùa vàng, trình độ cao thật đó!” Vẫy vẫy tay với con rùa vàng cách đó không xa, Đường Đường khoanh hai tay ôm thành quyền, cằm gần hạ thấp xuống nắm tay.
Thế giới, hoàn toàn yên tĩnh.
Mọi người (cả phỉ phỉ và lừa) đều dựng thẳng tai, muốn nghe xem nữ nhân may mắn đến không thể tưởng tượng kia rốt cuộc muốn ước gì.
“Rùa vàng!” Cúi đầu nhắm mắt, Đường Đường không cho bất kì ai cơ hội nghe lén, nàng thầm ước trong lòng, khóe miệng không mấp máy một chút nào. Nguyện vọng của nàng không ai có thể nghe thấy, cũng đừng mong nghe được, bằng không, nàng sẽ bị toàn bộ thế giới coi là phản nghịch.
“Tùm” một tiếng nước chảy, mặt Thủy Kính lại mờ đi, Hiên Viên Hận Thiên cúi đầu chăm chú nhìn Thủy Kính, chỉ nghe thấy Đăng Nô trong Thủy Kính rõ ràng nói xong, thực hiện lần thần giao cách cảm hoàn mỹ nhất – -
“Rùa vàng ơi, ta hi vọng đại thúc khỏe mạnh, cầu cho tất cả mọi tâm nguyện của chàng đều có thể thực hiện được!”
Trái tim, không thể khống chế nổi nữa mà đập nhanh trong lồng ngực, tần suất nhanh nhất chưa từng có trong nghìn năm qua.
Đăng Nô, ngươi thật hào phóng! Một nguyện vọng chân quý như thế, ngươi lại tặng nó cho bổn vương!
Đăng Nô, ngươi thật có lòng tham! Lại muốn tất cả tâm nguyện của bổn vương đều có thể thực hiện được!
Bàn tay to lớn chạm vào mặt nước, cách không xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đang hé miệng tươi cười kia. Không có cảm giác ấm áp như mong muốn, ngược lại chỉ có làn nước lạnh như băng chảy qua kẽ tay.
Giống như nàng, mềm mại ấm áp nhưng lại có lực xuyên thấu rất mạnh, trong lúc không để ý đã xuyên thẳng vào trái tim hắn.
Đăng Nô, bổn vương đột nhiên lại có một tâm nguyện mới, đó là mang ngươi quay về!

Có thể thực hiện điều đó không!
Có thể thực hiện đi!
“Răng rắc!” Một tiếng nứt nhỏ rất khó nghe thấy, Phật hơi hé mắt, thấy trên hạt bồ đề rắn chắc lại xuất hiện một vết nứt mới. Tương xứng với vị trí vết nứt trước, như tách đôi hạt bồ đề thành hai nửa, tựa hồ chỉ cần dùng chút lực, là có thể phá vỡ nó thành hai mảnh.
“Bồ đề, ” Khẽ giương khóe môi, Phật gật đầu tán thưởng không thôi, “Ngươi lại lay động quyết tâm của Ma Vương, rất tốt, rất tốt….”
“Oa ha ha, đến đây đổi tiền nào!” Bên cạnh ao, Đường Đường không cảm giác được chuyện gì xảy ra, lớn tiếng la to: “Những đồng tiền mà Tôn Đường Đường ta sờ qua đều siêu cấp vô địch may mắn, một lượng bạc đổi một đồng!”
“Rầm rầm
” Cả đám người sôi trào lên, một đại hán giơ một tấm ngân phiếu quát lớn: “Lão tử mua hết một trăm lượng!”
“Chỉ bán lẻ, không bán sỉ!” Tăng mức giá, Đường Đường cười như hồ ly xảo trá: “Còn thừa lại không nhiều lắm, giờ năm mươi lượng một đồng


Run rẩy khóe miệng, Rùa nằm giữa ao nhìn chằm chằm nữ nhân tham tiền kia, vừa rồi nàng còn định trực tiếp lao xuống bắt mình về bán lấy tiền cơ mà!
“Vì sao nhất định phải khiến ta tiếp được tiền ước nguyện của nàng?” Buồn bực, rùa quay đầu nhìn không khí trên lưng.
“Hì hì, có nói ngươi cũng không hiểu!” Đứng trên lưng rùa, Kim Bằng đã biến mất chân thân, che giấu phật quang, vẻ mặt thần bí đắc ý nói: “Nàng là ngôi sao cứu thế đó! Tương lai Càn Khôn có thể tránh được kiếp nạn hay không đều toàn bộ phải nhờ vào nàng!”
“Chỉ dựa vào nàng?” Khua nước bơi đi, Rùa chìm nửa thân mình vào trong nước, để đề phòng cái người vận phân chó quá may mắn kia ném vỡ đầu, “Ngươi có biết nàng vừa ước nguyện gì không? Hừ, ngôi sao cứu thế à?”
“Sao ta lại không biết chứ?” Chớp chớp đôi mi vàng, Kim Bằng cười vô cùng xảo trá, khiến cho lão rùa nhịn không được rùng mình một cái.
“Ngươi chỉ để ý nguyện vọng thứ hai của nàng thôi!” Dùng một chiếc cánh vàng ôm lấy cổ của lão rùa, kim bằng ngán ngẩm nói: “Nguyện vọng thứ nhất của nàng là mong Ma Vương khỏe mạnh hơn, không phải sao?


Bình luận

Truyện đang đọc