NHẶT NHẦM THOẠI BẢN LẬU, TA BẮT ĐƯỢC PHU QUÂN NHƯ Ý

Tịnh Liễm thiếu chút nữa bị dọa hồn bay khỏi xác nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh như cũ. Hắn bình tĩnh quay đầu lại, sau đó nhìn thấy khuôn mặt Thái Tử Lục Lệ.

Hắn cúi đầu cung kính hành lễ: “Bái kiến điện hạ.”

Lục Lệ nâng cánh tay hắn dậy, nói: “Không cần đa lễ.”

Hắn đứng ở bên cạnh Tịnh Liễm, nhìn tư thái ái muội của đôi nam nữ trước mặt. Ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi: “Đó là Tự Bạch sao?”

Tịnh Liễm gật đầu, nói: “Bẩm điện hạ, đúng là công tử nhà thần.”

Lục Lệ nhướng mày, nhất thời có chút không nói lên lời. Sau một lúc lâu mới tri kỷ đề nghị nói: “Cô có một nơi, nếu không để Tự Bạch đến chỗ của Cô, đảm bảo không có ai tới.”

“Cô biết Tự Bạch không thèm để ý những tin đồn nhảm nhí đó nhưng ở nơi này, truyền đi cũng không tốt lắm.”

Tịnh Liễm nói: “Bẩm điện hạ, ngài hiểu lầm rồi.”

Mặc dù thoạt nhìn tư thế kia rất giống hôn môi, hơn nữa còn hôn rất kịch liệt nhưng thật sự không phải.

“Tang tiểu thư bị bụi bay vào mắt. Công tử nhà thần chỉ đang thổi giúp Tang tiểu thư thôi.”

Càng kỳ lạ hơn.

Lục Lệ lộ ra vẻ nghi hoặc, nói: “Ách, cái này……”

Mà bên này, Tang Yểu cúi người nhặt con nhện lớn của nàng lên. Sau đó nàng lại phủi phủi bụi trên người, nhìn Tạ Uẩn, nhấn mạnh nói: “Ta không phải tới ngồi xổm đợi ngươi. Ngươi đừng nghĩ nhiều.”

Tạ Uẩn nói: “Cho nên ngươi trốn trong bụi cây chơi con nhện?”

Tang Yểu nhéo chân con nhện, nói: “Sao có thể!”

“Ta là……”

Nói được một nửa, nàng lại nuốt nửa còn lại xuống.

Nàng thầm nghĩ, nàng không thích Lý Dao Các nhưng điều này không liên quan gì đến Tạ Uẩn. Nam nhân này luôn luôn kiêu ngạo. Nếu nàng nói nàng ngồi xổm ở đây đợi Lý Dao Các. Hắn cũng vẫn cho rằng nàng ngồi đây đợi hắn.

Hơn nữa, mặc dù nàng đến làm chuyện xấu nhưng chuyện xấu còn chưa làm xong. Nói như vậy, không phải vô duyên vô cớ làm Tạ Uẩn cho rằng nàng là một nữ nhân xấu sao?

“Đây là bí mật, không nói cho ngươi.”

Bí mật của nàng rất rõ ràng.

Tuy rằng Tạ Uẩn không biết người này chờ hắn thì chờ hắn, vì sao còn phải mang theo trên người một con nhện lớn.

Nhưng quả táo nhỏ này luôn luôn không thể tưởng tượng được, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Tang Yểu ngẩng đầu nhìn hắn, lại nhấn mạnh: “Ta thật sự không tới ngồi xổm đợi ngươi.”

Tạ Uẩn ừm một tiếng có lệ, cũng không vạch trần nàng, “Cho nên ngươi còn có việc gì sao.”

Đương nhiên là không có việc gì. Nàng vốn dĩ không có việc gì!

Hơn nữa, lời này nghe thế nào có chút thiếu kiên nhẫn?

“Vì sao ngươi ——”

Tạ Uẩn nhìn thoáng qua, nhẹ giọng nói: “Hả?”

Trong lòng Tang Yểu căng thẳng, giọng nói ngừng lại.

Nàng vốn định tiếp tục hỏi hắn có phải không tin hay không nhưng giờ phút này khi bắt gặp ánh mắt của nam nhân, nàng lại kìm lời sắp nói lại.

Bình thường, khuôn mặt hắn vốn lạnh lùng tạo cho người ta cảm giác áp bức mạnh mẽ. Trước kia Tang Yểu vẫn luôn sợ hắn, chỉ cần rót trà thôi đã run rẩy, căng thẳng muốn chết. Chỉ là về sau tiếp xúc với hắn nhiều thì dần dần thành thói quen.

Nhưng vào giờ phút này, hắn đang mặc một bộ quan phục tối màu càng làm cho khí chất của hắn lạnh thấu xương. Hình tượng lạnh lùng, cao ngạo càng khắc sâu trong lòng Tang Yểu.

Nàng lại ấp úng, nhỏ giọng nói: “…… Không sao, không có việc gì.”

Lúc này, Lục Lệ và Tịnh Liễm cùng đi tới từ chỗ ngoặt. Hắn mỉm cười đến gần, lớn tiếng nói: “Tự Bạch.”

Tang Yểu nghiêng đầu thoáng nhìn khuôn mặt Lục Lệ, lập tức cả kinh, vội vàng đứng thẳng người. Sau đó nghiêm túc hành lễ với Lục Lệ, “Thần nữ bái kiến Thái Tử điện hạ.”

Ánh mắt Lục Lệ dừng ở trên người nàng, nói: “Tiểu thư là……”

Tịnh Liễm giới thiệu nói: “Điện hạ, đây là nữ nhi Hình Bộ thị lang Tang Ấn.”

Lục Lệ hiểu rõ, nói: “Thì ra là vậy.”

Tạ Uẩn nói: “Điện hạ có chuyện gì sao.”

Tang Yểu yên lặng đứng ở bên cạnh Tạ Uẩn, trong lòng nghĩ, nếu nàng nhớ không lầm, vừa rồi Tạ Uẩn hình như chưa hành lễ với Lục Lệ.

Hơn nữa, bộ dáng hắn đối với Lục Lệ nhìn như thế nào cũng giống không kiên nhẫn.

Không hổ là Tạ Uẩn, xem ra mặc kệ là ai, hắn đều là bộ dáng lãnh đạm, cao cao tại thượng như vậy.

Nàng quyết định tha thứ cho hắn.

Lục Lệ đứng ở bên cạnh Tạ Uẩn, nói: “Nghe nói phụ hoàng triệu kiến ngươi nên ta muốn đến xem một chút, không ngờ gặp ngươi ở đây.”

Tạ Uẩn nói: “Điện hạ vẫn làm tốt chuyện trong tay mình trước đi.”

Chuyện gì thế này?

Vì sao nàng nghe lời của Tạ Uẩn dường như có vài phần chỉ trích?

Nói là chỉ trích cũng không quá đúng, tóm lại, nó giống lời trưởng bối dạy dỗ vãn bối hơn. Mặc dù lời không dễ nghe lắm nhưng tóm lại là có ý tốt.

Tang Yểu giấu con nhện lớn ở sau lưng, nàng cảm thấy mình không thích hợp ở đây lắm.

Mặc dù suy nghĩ nàng không nhanh nhẹn nhưng nàng cũng biết nếu Tạ Uẩn và Lục Lệ tương đối quen thuộc thì nàng chỉ là một người ngoài, nàng đứng bên cạnh nghe bọn họ nói nhiều cũng không tốt.

Bốn người cùng nhau đi ở trên đường, Tang Yểu chuẩn bị tâm lý một chút sau đó nàng chọn thời cơ thích hợp, chủ động nói với Lục Lệ: “Điện hạ, thần nữ cáo lui trước.”

Nói xong, nàng lại cảm thấy có chút không thích hợp, lại lúng túng nói thêm một câu: “…… Tạ đại nhân, nếu không có chuyện gì thì ta rời đi trước.”

Tạ Uẩn không nói chuyện.

Lục Lệ lại trêu ghẹo nói: “Tiểu thư phải đi rồi à? Có phải vừa rồi Cô tới không đúng lúc hay không.”

Tang Yểu nhất thời còn chưa kịp phản ứng, sửng sốt một lúc sau mới đột nhiên đỏ mặt, nàng lúng túng nói: “Không…… Không phải……”

Nàng lắp bắp hồi lâu, Tạ Uẩn mới lạnh lùng nói: “Mời điện hạ nói cẩn thận.”

Lục Lệ dường như rất sợ Tạ Uẩn tức giận, nghe vậy lập tức nói với Tang Yểu: “Là Cô thất lễ.”

Chờ Tang Yểu chia tay với bọn họ, bọn họ đã cùng đi một đoạn đường dài.

Tang Yểu xách theo chân con nhện, bảo đảm bọn họ đi xa mới nhẹ nhàng thở ra.

Nàng chỉ là một tiểu cô nương không có kiến thức gì, ngày thường cũng không được nói chuyện với nhân vật lớn. Trước khi trưởng công chúa triệu kiến nàng thì Tạ Uẩn chính là nhân vật lớn nói chuyện nhiều nhất với nàng.

Cho nên hôm nay gặp Thái Tử, ít nhiều nàng cũng có chút khẩn trương.

Đi được một lúc, Tang Yểu nhìn cảnh tượng xa lạ trước mắt, dừng bước.

Nàng ủ rũ, quả nhiên lại lạc đường.

Nàng là đồ trứng ngốc, cả đời cũng không biết cách rời khỏi hoàng cung như thế nào.

Ngay cả Tang Nhân Nguyệt vừa mới vào hoàng cung cũng mạnh hơn nàng. Vừa rồi, khi Tang Nhân Nguyệt phân tích về lộ trình đường đi của Lý Dao Các với nàng, nàng chỉ nghe hiểu một câu cuối cùng:

“Ngươi đi qua bụi cây bên kia chờ.”

Nàng nhìn bốn phía xung quanh, ý định tìm một tiểu thái giám để hỏi đường.

Tiểu thái giám còn chưa tìm được, phía sau đã truyền đến một tiếng gọi: “Tang tiểu thư.”

Tang Yểu quay đầu lại, là Lục Lệ.

Hắn đứng chỗ bụi hoa tươi tốt, ánh mặt trời vô tình chiếu trên người hắn. Nụ cười trên mặt vô cùng rực rỡ, mang theo một cỗ khí chất thanh xuân.

Nó khác hoàn toàn với bộ dáng đờ đẫn, chết lặng mà lần trước Tang Yểu tiến cung thấy.

Lục Lệ bước nhanh chân về phía Tang Yểu.

Không lâu sau, Lục Lệ đã đi đến trước mặt Tang Yểu.

Tang Yểu bất giác nhìn phía sau Lục Lệ một cái nhưng Tạ Uẩn không đi cùng.

Lục Lệ hiểu ý Tang Yểu, biểu tình đã hiểu, tri kỷ nói: “Tự Bạch đi Tử Thần Điện gặp phụ hoàng của ta. Nếu ngươi muốn gặp hắn, Cô có thể dẫn ngươi tìm một nơi chờ hắn.”

Tang Yểu vội vàng lắc đầu, lúng túng nói: “Đa tạ ý tốt của điện hạ, thần nữ không phải có ý tứ này.”

Lục Lệ nhìn khuôn mặt hơi khẩn trương của thiếu nữ, cười nói: “Cô nương không cần khẩn trương, kỳ thật tính tình Cô rất tốt.”

Tang Yểu phát hiện.

Nàng nhớ bộ dạng Lục Lệ khi đối mặt với Lục Đình khác một trời một vực so với hiện tại. Hắn vừa kinh vừa sợ, không có một chút uy nghiêm của Thái Tử.

Mà vừa rồi ở bên cạnh Tạ Uẩn, hắn lại có vẻ rất thành thật, trong lời nói tương đối ỷ lại Tạ Uẩn.

Từ khi hắn nhìn thấy Tang Yểu, trên mặt hắn vẫn luôn mang theo ý cười.

Thời điểm hắn cười, đuôi mắt hắn hơi cong cong lên, có chút giống một đứa trẻ.

Ngoài ra, hắn có vẻ đẹp không thua kém Lục Đình, rất dễ làm người khác có thiện cảm với hắn. Điều này làm phá vỡ một số nhận thức trước đây của Tang Yểu với hắn.

Càng nghĩ Tang Yểu càng cảm thấy tâm tình phức tạp. Nàng cũng không biết vị Thái Tử điện hạ này đã tạo nghiệt gì, vì sao mỗi người từ huynh đệ đến thê tử đều không để hắn vào mắt.

Ngay cả Tạ Uẩn vừa rồi cũng không hành lễ với hắn.

Thật thảm.

Tang Yểu nhìn hắn, nói: “…… Điện hạ có chuyện gì sao?”

Lục Lệ sóng vai đi cùng Tang Yểu, nhỏ giọng nói: “Cô có một chuyện muốn hỏi tiểu thư một chút.”

Hắn lại bổ sung nói: “Cô chỉ là thật sự tò mò, tuyệt đối không có ý mạo phạm.”

Tang Yểu nói: “Mời Điện hạ nói.”

Lục Lệ nhìn xung quanh một vòng, sau đó nhỏ giọng hỏi Tang Yểu: “Tang tiểu thư, Tự Bạch…… Có phải thích ngươi hay không?”

“…… A?”

Sắc mặt Tang Yểu xấu hổ, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Lục Lệ tiếp tục nói: “Cô quen biết với Tự Bạch từ khi còn nhỏ, đây là lần đầu tiên cô thấy Tự Bạch quan tâm một nữ tử như vậy.”

Tang Yểu không khỏi thầm nghĩ, cái khác không nói, Tạ Uẩn cũng không quan tâm nàng.

Hơn nữa, ngày nào bộ dáng hắn đối với nàng cũng đều hờ hững. Trước đó rất lâu nàng đã từng nói với nam nhân này về sau có thể đối xử với nàng dịu dàng chút không, cũng không thấy hắn thay đổi.

Tang Yểu phủ nhận nói: “Vừa rồi, Tạ đại nhân chỉ là nhìn thân nữ đáng thương mới……”

Lục Lệ cười ha ha hai tiếng, nói: “Tự Bạch không phải loại người như vậy.”

Hắn nghiêng đầu nói với Tang Yểu: “Ta nói nhỏ với ngươi, khi Cô còn nhỏ từng có một lần bị ngã xuống ngựa, không đứng dậy nổi. Cô duỗi tay với hắn muốn đỡ hắn một phen. Kết quả, ngươi biết hắn nói cái gì không?”

Tang Yểu tò mò, hỏi: “Nói cái gì?”

Lục Lệ bắt chước bộ dáng xem thường mọi người của Tạ Uẩn, trầm giọng nói: “Thực xin lỗi, điện hạ, tay ngươi quá bẩn.”

Tang Yểu: “……”

Nàng yên lặng mím môi, cố gắng lắm mới không làm bản thân bật cười.

Nàng hết sức cố gắng để tỏ ra biểu tình bi thương, an ủi nói: “Có lẽ khi đó Tạ đại nhân còn nhỏ tuổi.”

Lục Lệ nói: “Không phải đâu, hắn từ nhỏ đến lớn đều như vậy.”

Nhưng khi Lục Lệ nói điều này, Tang Yểu đột nhiên có chút tha thứ cho Tạ Uẩn vì khi đó đã không đỡ nàng.

Dù sao, ngay cả Thái Tử hắn cũng không đỡ.

Lục Lệ lại nghiêng đầu hỏi nàng: “Đúng rồi, Tang tiểu thư, vị nương nương ở Cung Tịch Nguyệt kia là ngươi……”

Tang Yểu nói: “Bẩm điện hạ, đó là tỷ tỷ của ta.”

Lục Lệ ồ lên một tiếng, nói: “Ta nói mà, bảo sao các ngươi lại có chút giống nhau.”

Lục Lệ lại rũ mắt nhìn Tang Yểu, khoe khoang: “Thành thật mà nói, phụ hoàng có nhiều phi tần như vậy, kỳ thật, cô thích vị nương nương ở Cung Tịch Nguyệt kia nhất.”

“Đẹp hơn bất kỳ vị nương nương nào.”

Bình luận

Truyện đang đọc