NHẶT NHẦM THOẠI BẢN LẬU, TA BẮT ĐƯỢC PHU QUÂN NHƯ Ý

Nhìn mặt hắn, Tang Yểu càng nghĩ càng tức giận.

Tuy rằng chuyện này còn chưa có kết luận nhưng nàng chỉ cần nghĩ lại lại cảm thấy rất tức giận.

Trong lòng nàng hiểu rõ, nàng không thể yêu cầu Tạ Uẩn nói về chuyện riêng tư của hắn cho nàng.

Nhưng nói một chút cũng không sao nhỉ.

Chuyện khác không nói. Lúc trước nếu nàng biết hai người bọn họ sắp đính thân thì thế nào nàng cũng sẽ không chủ động đi cầu xin Tạ Uẩn giúp nàng.

Thật sự rất đáng giận.

Nàng trừng mắt nhìn Tạ Uẩn một cái.

Tạ Uẩn nhíu mày, dừng động tác một chút.

Rất hiển nhiên, nàng đang trừng hắn.

Cho nên, nàng lại đang tức giận à?

Tức giận hắn?

Tang Yểu thực sự không muốn hỏi Tạ Uẩn. Điều này có vẻ như nàng rất để ý. Người nam nhân này kiêu ngạo như vậy, không chừng lại hiểu lầm thành cái gì.

Tang Yểu từ bỏ thăm hỏi, nàng nói: “Hay là thôi đi.”

Lục Lệ nói: “Nếu không như vậy đi. Cô hỏi giúp ngươi, như thế nào?”

Tang Yểu có chút động tâm, nàng nói: “Kia……”

Lục Lệ nói: “Yên tâm. Cô sẽ không nói là ngươi muốn hỏi đâu.”

Dừng một chút, hắn lại bổ sung nói: “Cô cũng sẽ không nói là đường tỷ ngươi tò mò việc.”

Sắc mặt Tang Yểu xấu hổ, ừm một tiếng, chợt nói: “Vậy thì đa tạ điện hạ.”

Nàng lại lặng lẽ dùng khóe mắt liếc nhìn lên lầu hai, Tạ Uẩn đã không còn ở đó.

Tang Yểu rũ mắt nói: “Vậy, thần nữ không quấy rầy điện hạ nữa.”

Vừa dứt lời, Tạ Uẩn và Trần Khả đã đi ra khỏi quán trà. Trần Khả tiến lên, chắp tay nói: “Thái Tử điện hạ.”

Lục Lệ lên tiếng, nói: “Trần đại nhân.”

Trần Khả nói: “Hôm nay khó có được ngày nghỉ tắm gội. Thần và Tự Bạch đến đây nói chuyện phiếm. Không ngờ có thể gặp được điện hạ ở đây.”

Đứng trước mặt Tạ Uẩn là Tang Yểu. Khi Trần Khả nói chuyện với Lục Lệ, Tạ Uẩn nhìn về phía Tang Yểu, khó hiểu nói: “Ngươi tức giận à?”

Tang Yểu không muốn nói chuyện với hắn, xoay người muốn đi: “Liên quan gì đến ngươi.”

Thực buồn cười.

Hắn vô duyên vô cớ bị trừng mắt nhìn, nàng còn không biết xấu hổ nói chuyện không liên quan tới hắn.

Nhưng mới đi được hai bước, Tang Yểu đã vấp phải một viên gạch nhô ra, suýt chút nữa thì ngã xuống đường.

Tang Yểu không kịp suy nghĩ điều gì.

Tạ Uẩn đúng lúc thuận tay ôm lấy thắt lưng nàng, không để nàng xấu hổ trước mặt mọi người.

Sự ấm áp và mềm mại tràn ngập lòng bàn tay, cảm giác quen thuộc lại ập đến nhưng nó chỉ kéo dài trong giây lát.

Sau khi Tang Yểu ổn định thân thể, nàng lập tức tránh thoát khỏi tay Tạ Uẩn. Nàng phồng má muốn nói lời cảm ơn nhưng bởi vì vẫn chưa hết tức giận nên nàng trực tiếp xoay người rời đi, không nói một lời.

Trần Khả vừa rồi đã bị hai người này hấp dẫn sự chú ý. Hắn suy nghĩ một chút mới đưa ra kết luận: “Tự Bạch, đây là muội muội ngươi sao?”

Tạ Uẩn không để ý đến hắn.

Hắn hiện tại còn chưa hiểu.

Đương nhiên, hắn mới không thèm để ý nàng có tức giận hay không. Hắn chỉ đơn thuần là nghi hoặc thôi.

Tạ Uẩn nhìn về phía Lục Lệ: “Vừa rồi hai người các ngươi đang nói cái gì?”

Lục Lệ lập tức bán đứng Tang Yểu, lơ đãng nói: “Không có gì, Tang tiểu thư hỏi Cô, có phải ngươi sắp đính thân hay không.”

Tạ Uẩn: “Ngươi trả lời như thế nào.”

Lục Lệ buông tay: “Còn có thể trả lời như thế nào. Cô nói đúng sự thật, Cô không biết.”

Sắc mặt Tạ Uẩn không dễ nhìn, hắn lặp lại, nói: “Ngươi không biết?”

Lục Lệ đương nhiên biết.

Tạ Uẩn căn bản không có khả năng đính thân với người khác nhưng hắn chính là không muốn nói.

Lục Lệ không nhìn hắn, không quan tâm lắm, nói: “Làm sao vậy. Lần trước không phải ngươi bảo Cô đừng xen vào chuyện của người khác sao.”

“Vậy Cô chỉ có thể nói không biết.”

Tạ Uẩn: “……”

Bình luận

Truyện đang đọc